Nguyễn Anh lúc này mới nhớ đến ngài ấy còn phải thượng triều, trong lòng rất cảm kích Lang Trạm, chả trách nương nương nói ngài
ấy lương thiện, đúng là như vậy.
Lang Trạm nhất thời
không tiếp lời, chỉ là nhìn vào phía trong phòng, nhận lấy
ngọn đuốc trong tay thái giám đi vào đưa cho Nguyễn Anh, “có thể đặt trên bàn.”
Trong phòng lại sáng lên không ít, phản
chiếu nét mặt ngạc nhiên của Nguyễn Anh, “điện hạ nếu đưa cái
này cho dân nữ, điện hạ làm sao quay về?”
“Nàng cảm
thấy cô gia thiếu cái này?” Lang Trạm cũng ngạc nhiên, hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Anh liền cảm thấy ngượng ngùng,
cũng phải, ngài ấy đường đường là thái tử điện hạ, thứ đồ
này tính là gì, vội nhấc tay lên nhận lấy, không cẩn thận
chạm phải tay của Lang Trạm, ngẩn ra một lát, lại sợ hãi thu
về lại, đầu muốn nhào xuống đất.
“Cái này chưa nói, hoàng hậu nương nương đã bận tâm đưa thức ăn đến
cho dân nữ, chắc chắn cũng lệnh cho người đưa đồ dùng để rửa
mặt? Trịnh tiểu thư nếu không nói, không sợ hoàng hậu nương
nương nổi giận?”
“Cô cô sẽ không biết, đám nô tài này
không giám nói, còn ngươi, không biết lúc nào mới có thể ra
ngoài, cứ cho như muốn cáo trạng cũng không có cơ hội.” Trịnh
Phù trừng mắt.
Trịnh Phù lại cười nói: “Ngươi sợ là đang nằm mơ, ta nghe cô cô nói,
muốn tìm được thái hậu nương nương khó như lên trời, không thì
cô cô vì sao lại lệnh cho người đưa đồ đến cho ngươi, ngươi phải
ở đây rất lâu rồi.”
Nguyễn Anh ra vẻ ngờ vực, tối qua
điện hạ rõ ràng nói với nàng sắp tìm được rồi, nghe lời này của Trịnh Phù, điện hạ lại là đang gạt nàng sao.
“Được rồi, ta cũng không trêu ngươi nữa, ta vẫn là đi đánh cờ cùng
thái tử ca ca.” Trịnh Phù lại gọi mấy cung nữ đi vào, đem đồ
mà Trịnh hoàng hậu đưa đến đặt ngay ngắn, bèn dẫn người ra
ngoài.
Nguyễn Anh nhấtthời không có tâm tư dùng bữa,
cho đến trưa, Nghi phi cũng phái người đến thăm nàng, nàng sợ
Nghi phi lo lắng, đem bữa trưa ăn sạch sẽ, cung nữ lúc này mới
hài lòng rời đi.
Nghĩ đến Liễu m, Nguyễn Anh vẫn không cam tâm, nàng không thể trừng mắt nhìn Liễu thúc chết.
Không biết qua bao lâu, trong lao trở nên tối tăm, đêm lại đến, Nguyễn
Anh vì trong lòng có chuyện, tâm trạng nôn nóng không thôi, lúc
này cửa lao nhẹ phát ra một tiếng, nàng vẫn chưa kịp quay đàu
lại, sau gáy bỗng nhiên đau, tiếp đến liền hôn mê.
Đợi
nàng nặng nề tỉnh lại, vừa mở mắt liền đối diện với một đôi mắt đen, nàng trước hết là ớn lạnh, sau đó lại phát hiện nam nhân phía trước mặt mũi anh tuấn, vẻ mặt lạnh nhát, như là
đã từng quen biết.
“Điện hạ!” Nguyễn Anh kinh ngạc đến
nỗi cả người nhảy tót lên, sao lại là ngài ấy! Ngài ấy vì
sao phải uy hiếp mình?
“Đừng động đậy.” Cơ thể đang
cúi thấp xuống của Lang Trạm từ từ dứng thẳng dậy, chàng mặc y phục bình thường, khí thế toàn thân cũng đè nén xuống, chỉ có duy nhất đôi mắt ấy, nhìn vẫn là dọa người như vậy,
“chúng ta bây giờ đang ở trên xe ngựa.”
“Vâng vâng, nghe
theo điện hạ.” Sự mưu sinh của Nguyễn Anh mạnh mẽ không gì có
thể so sánh được, vừa nghe ở trên xe ngựa, sau đó liền ngẩn ra, nhanh chóng vén rèm ra nhìn, mặt trời vừa nhô lên, ánh sáng
rực rỡ, cây cối xanh um tươi tốt ở hai bên đường không ngừng lùi lại ở phía sau.
Nàng bỏ rèm xuống trong sự kinh ngạc, trong đầu không ngừng nhảy ra mấy câu hỏi, nàng trốn ngục rồi? Bị đánh cho hôn mê suốt một đêm? Đây là đang đi đâu?
Lang Trạm đối diện với ánh mắt của nàng -- giải thích: “Không cần lo lắng, trong lao có mẫu hậu ứng phó, cô gia đưa nàng đến Minh Châu là để tìm hoàng tổ mẫu, vì vậy việc này không tiện làm ầm lên, vì vậy mới đánh ngấtnàng, nàngđừng giận.”
Ngài ấy nói quá khách sáo rồi.
Nguyễn Anh liền lắc đầu, “điện hạ suy nghĩ vì dân nữ, dân nữ cảm kích không kịp, sao lại có thể giận?”
“Nguyễn cô nương không giận thì tốt.” Nét mặt cau chặt lại của Lang Trạm cũng được xoa dịu đi một ít.
Nguyễn Anh thấy vậy, tâm tình cũng thoải mái, lúc này mới nghĩ đến
việc lén lút trốn ra khỏi cung, không kiềm được sự thích thú,
ở trong cung cẩn trọng thời gian dài, lúc này như một chú chim
nhỏ xổ lồng, vỗ cánh liền bay ra ngoài.
Nguyễn Anh lại vén rèm ra, ý cười trên mặt rất sống động, “điện hạ, chũng ta thật sự đi Minh Châu?”
“Ừ, đúng rồi, Nguyễn cô nương, cô gia có một chuyện muốn nói.” Lang Trạm ngồi ngay ngắn, nét mặt lại có hơi ngập ngừng, Nguyễn
Anh đang mỉm cười nhìn ra bên ngoài, không chú ý đến, “xin điện
hạ cứ nói.”