Mà Trịnh hoàng hậu nghe xong nét mặt vẫn bình tĩnh, cũng không
nhắc đến Trịnh Phù như thế nào, chỉ nhãn nhạt dặn dò nàng,
“hôm nay thời tiết nóng, con đến Đông cung một chuyến, thay bổn
cung xem điện hạ thế nào.”
Kết quả vẫn là không tránh được số phận đến Đông cung, Nguyễn Anh mở miệng đáp một
tiếng, sau đó liền đi đến cửa Đông cung, đi sớm về sớm.
Nào ngờ, lấy danh nghĩa của Trịnh hoàng hậu vào Đông cung, lại
nhất thời không đi ra được, chỉ vì Lang Trạm không biết vì sao
lại nổi giận, khắp Đông cung trên dưới đều đang kinh sợ.
Nàng đứng khô cằn ở trong thư phòng, ánh mắt liếc nhìn trên đất,
trên đất mấy thị vệ nằm bò ra, y phục thấm đẫm mồ hôi, nói
không ra hơi, trong lòng nàng liền than thở, đến thật không đúng
lúc.
Lang Trạm nửa nằm trên ghế tròn vốn nhắm hờ mắt, nghe thấy nàng đến, mí mắt liền mở hờ ra cùng lúc, nàng
không nhìn thấy động tác nhỏ nhặt này, cho rằng Lang Trạm đang
nghỉ ngơi nên không vội mở miệng.
Ngay sau đó, Lang Trạm đợi một hồi, lại không nghe thấy giọng nói của nàng, cái này không đúng lắm, hoàn toàn mở mắt ra, “Nguyễn cô nương ngồi.”
Nguyễn Anh miễn cưỡng cong môi cười, “tạ điện hạ.” Gió mùa hạ mang
theo khí nóng từ cửa sổ lùa vào, thổi qua đầu nàng.
“Nguyễn cô nương chắc là có việc?”
Giọng nói trầm thấp trong nháy mắt khiến đầu óc nàng thanh tỉnh,
hai mắt cũng rõ ràng hơn, “hoàng hậu nương nương lo lắng thái
tử điện hạ không để ý đến thời tiết mà chăm chỉ quá mức,
đặc biệt lệnh cho dân nữ đến xem thử.”
“Khiến mẫu hậu lo lắng rồi.”
Giọng nói vừa ngừng lại, Nguyễn Anh kiên nhẫn đợi một lát, nhưng
nghe đến sau cùng vẫn không nghe thấy câu đại loại như cô gia vô
sự, nhất thời nghĩ không ra nên mở miệng như thế nào.
Nàng nhẹ cúi đầu, trước trán thấm mồ hôi, trong lòng thầm nói điện hạ vô sự, bản thân vẫn nên cáo lui, tâm tư
đang lơ lửng, bên tai truyền đến giọng nói của Lang Trạm,
“Nguyễn cô nương tối nay phải đến Từ An cung?”
“Đúng lúc cô gia cũng muốn đi, đêm nay, cô gia đến Trường Lạc cung đón nàng, có lẽ được?”
Không thể không được.
Mấy người quỳ trên đất là ví dụ, ai cũng không thể làm trái lại
ý của ngài ấy, Nguyễn Anh cũng không có khí thế gì lớn, ngài ấy đi cùng thì đi thôi.
Nguyễn Anh đưa mắt lên, dịu dàng nói: “Nghe theo điện hạ sắp xếp.”
Lang Trạm trước hết là ngẩn ra, sau đó không nén được cười một
tiếng, “Nguyễn cô nương hôm nay thật nghe lời.” Chàng rời khỏi
chỗ ngồi.
Nguyễn Anh nghe vậy, trong lòng giống như là
cỏ dại sinh trưởng điên cuồng. Ngài ấy có ý gì? Thật lòng
khen nàng? Kín đáo chỉ trách mình thường ngày không nghe lời?
Trong lòng nàng bỗng nhiên thoáng qua một ý nghĩ, không biết nên bắt lấy cái nào, lúc này Lang Trạm đã đi đến phía trước mặt
nàng, chắp tay sau lưng, “Nguyễn cô nương.”
“A!” Nguyễn Anh vừa đưa mắt lên đã chạm phải con ngươi sâu thẳm đen như mực của Lang Trạm, nàng kinh ngạc vội vàng đứng thẳng người, muốn
đứng dậy lại vì Lang Trạm đứng quá gần mà từ bỏ, đè nén
tiếng trái tim đập trong lồng ngực muốn nhảy ra ngoài, nàng mở miệng, “điện hạ có lẽ có việc dặn dò dân nữ?”
Đôi
môi hồng hào mở ra khép lại dưới ánh nhìn của Lang Trạm, chứa đựng sự lúng túng như là một cái móc, từng chút từng chút
chọc vào trong lồng ngực chàng, thần sắc của chàng ấy bỗng
nhiên thay đổi, cố đứng thẳng người, “nếu không có việc thì về đi.”
“Vâng, dân nữ xin cáo lui.”
Nguyễn Anh như
là chạy trốn, nào biết được, nàng đi rất lâu, Lang Trạm vẫn
bất động ở bên cạnh ghế, chóp mũi như vẫn còn quẩn quanh mùi
hương của nàng.
Nguyễn Anh đến Trường Lạc cung bẩm báo, Trịnh hoàng hậu nghe xong liền nhàn nhã cười, vỗ vỗ vào chỗ
ngồi bên cạnh, “đến đây.” Nguyễn Anh hết sức lo sợ đi đến ngồi
xuống, hoàn toàn không biết Trịnh hoàng hậu muốn làm gì.
“Lúc trước, bổn cung và mẫu thân con cũng đã từng ngồi chung như
thế này, nhưng mỗi lần điều ngồi rất lâu, tính tình mẫu thân
con nóng vội, vừa ngồi xuống liền nói đến chuyện bận rộn
trong quân doanh, nói bản cung ăn no không có việc gì làm, cũng
đúng, bản cung không phải là mỗi ngày nhàn rỗi đều kéo nàng
ấy đến trò chuyện để tiêu thực đó sao?”
Liếc nhìn qua Nguyễn Anh một cái, Nguyễn Anh chỉ có thể nhếch môi mỉm cười
một cách lịch sự, trong lòng thầm nói, nương nương là đang kể
một … … chuyện … … cười sao? Nên trả lời như thế nào? Cũng kể
lại một chuyện cười?
Trịnh hoàng hậu nghe xong liền cười, “Trạm nhi bề ngoài hung dữ,
trong lòng lại lương thiện, chắc chắn A Anh sớm đã nhìn ra.”
Lang Trạm có lương thiện hay không, Nguyễn Anh không dám bảo đảm,
nhưng Lang Trạm cứu nàng hai lần, trả lại sự trong sạch cho
nàng, ngài ấy đối với mình rất lương thiện, sau đó nàng liền
không chút do dự gật đầu, “điện hạ nhân hậu hơn người thường.”
Khóe miệng Trịnh hoàng hậu lộ ra ý cười, “con có thể nói như thế, ài, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt Trạm nhi đã lớn như vậy rồi.”
Đa sầu đa cảm như thế thực sự không phải là tác phong của người.
Nguyễn Anh chỉ cảm thấy không đúng, nín thở tập trung tư tưởng chờ
đợi, quả nhiên câu sau của Trịnh hoàng hậu như sấm sét giữa
trời quang trực tiếp nện xuống đầu nàng, “bổn cung cũng không
thể chăm sóc nó mọi lúc mọi nơi, chỉ có thể tìm một cô nương
thay ta chăm sóc, A Anh, con có bằng lòng?”
Lời này quá
đường đột, việc này không phải tìm một cung nữ đưa đến Đông
cung đơn giản như thế sao, Nguyễn Anh tuy nói là bần dân, nhưng
có Nghi phi, nàng vẫn chưa đến nỗi rơi vào tình cảnh làm cung
nữ, vậy thì ý của Trịnh hoàng hậu chỉ có một.