Nàng không dự liệu được sẽ ngập ngừng như lúc này, để Lang
Trạm có được cơ hội, “Nguyễn cô nương nếu như không vội về
Trường Lạc cung thì theo cô gia đến Từ An điện đi.” Chỉ chỉ vào chiếc bình đó, “đưa cái bình này đến cho hoàng tổ mẫu.”
Nguyễn Anh chưa kịp lắc đầu, chính vào lúc này Trịnh Phù quay đầu
lại, “Nguyễn cô nương không về Trường Lạc cung?”
Sự không hài lòng và thúc giục rất rõ ràng trong lời nói, đối tượng
mà Nguyễn Anh lắc đầu trở thành Trịnh Phù, “không, dân nữ đến
Từ An cung đưa nước sương cho thái hậu nương nương.”
Lang
Trạm nghiêng đầu, như là đang cười, thấy bóng lưng nhớn nhác
rời đi của Trịnh Phù, ra lệnh cho Nguyễn Anh đi theo mình, “nàng sợ A Phù?”
Rõ ràng là câu hỏi bình thường, chính vì
người hỏi không phải người thường, tâm tư Nguyễn Anh xoay chuyển
mấy vòng, từ lúc nhập cung nàng đã nghe người trong cung nói
Trịnh Phù rất có thể là thái tử phi rong tương lai, nàng nghĩ
nếu nói nhiều lời tốt đẹp về Trịnh Phù, khen ngợi thái tử
phi tương lai của Lang Trạm, cũng xem như là một phương thức báo
đáp cho Lang Trạm.
Lang Trạm dừng
bước, thong thả ung dung ồ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía
bụi hoa, “đừng trốn nữa, ra đây đi.”
Nguyễn Anh quay đầu
lại một cách ngờ vực, chỉ thấy Trịnh Phù nhếch nhác chui ra
từ trong khóm hoa, hai người đối diện với nhau liền vội vàng
liếc nhìn sang một phía khác, Lang Trạm nhấc bước, “đã đến
rồi thì cùng đi đi.” Đi lên phía trước.
Nguyễn Anh chỉ
có thể cùng Trịnh Phù đi ở phía sau, nàng ngượng ngập đến
mức nghi ngờ đây có phải là Lang Trạm đang làm khó nàng, Trịnh Phù ngược lại rất vui, “thì ra ta ở trong lòng ngươi tốt như
thế.”
Nguyễn Anh gượng cười, không biết tiếp lời như
thế nào, Trịnh Phù cười một cách vui vẻ, cảm thấy bản thân
như một tiên nữ người gặp người khen. Ba người đi một lúc, phía trước đi đến một đoàn người.
Đi đầu là một cô nương
mang áo màu xanh, đang chậm rãi bước đến, nàng ấy nhìn tầm
mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt như một bông sen, dáng người uyển chuyện, thì ra là Sở Ngâm.
Nguyễn Anh nghe thấy Trịnh Phù cười khẩy
một tiếng với Sở Ngâm, vẫn chưa suy nghĩ ra nguyên nhân liền bị
Trịnh Phù kéo đến bên cạnh Lang Trạm, “thái tử ca ca, đừng để
ý đến nàng ta!”
Nguyễn Anh lúc này mới nghĩ ra, Trịnh
Phù và Sở Ngâm không hòa hợp, nghĩ cũng đúng, hai người gia
thế ngang bằng, dung mạo bên tám lạng người nửa cân, người trong kinh thành không khỏi đem hai người ra so sánh, hôm nay nói Trịnh Phù tốt hơn Sở Ngâm, ngày mai nói Sở Ngâm tốt hơn Trịnh Phù,
hai người nghe nhiều, hiển nhiên không có ấn tượng tốt đối với
nhau.
Hơn nữa, không biết ai truyền ra
lời đồn đại, nói Vĩnh Dương Đế đang chọn một trong hai người
làm thái tử phi, kể từ đó hai người càng coi nhau như kẻ thù,
đặc biệt là Trịnh Phù, vừa thấy Sở Ngâm mặt liền biến sắc.
Cùng với khuôn mặt ngày càng tối lại của Trịnh Phù, Sở Ngâm đi
đến phía trước, đoan trang cởi mở hành lễ với Lang Trạm, Lang
Trạm nhàn nhạt gật đầu, trong mắt thậm chí còn mang theo chút
không kiên nhẫn, như là đứng trước mặt không phải là mĩ nhân,
mà là thị vệ đang bẩm báo.
Nguyễn Anh thấy vậy trong
lòng thầm than thở, diện mạo như thế này ắt không lọt vào mắt của điện hạ được, điện hạ có lẽ phải tìm một tiên nữ? Chớp mắt lại nhìn về phía Sở Ngâm.
Sở Ngâm đứng thẳng, cứ xem như là trong mắt mang theo ý cười cũng không đoan chính.
Điểm này Trịnh Phù thật sự không thể so sánh với nàng ấy,
Trịnh Phù lúc này còn vỗ má tức giận, Nguyễn Anh trong lòng
thầm nói xem ra bản thân vẫn khen đúng, Trịnh Phù thật sự ngây
thơ.
“Thái tử ca ca, chúng ta nhanh đi thôi.” Trịnh Phù
cố ý trừng mắt rõ ràng với Sở Ngâm, thúc giục Lang Trạm, Lang Trạm lúc này không lạnh lùng, ừm một tiếng, Trịnh Phù vui như chiến thắng, lại nghênh ngang kiêu ngạo trừng mắt với Sở Ngâm,
tư thế của Sở Ngâm không có thay đổi, vẫn là xin cáo lui một
cách cởi mở.
Chính là không biết trong lòng có phải
là cởi mở như thế không, Nguyễn Anh suy nghĩ, lại không nén
được cười, ai cũng không thể so với Trịnh Phù, nàng tự mình
đánh giá rồi lén cười không ai biết, lại không biết sớm đã bị Lang Trạm nhìn chăm chú.
Trịnh Phù thấy ý cười trong
mắt Lang Trạm, cả người ngây ngốc, vui mừng nhảy cao lên ba
thước, “thái tử ca ca, người cười rồi!”
“Cô gia không có.”
“Chính là đã cười.”
“Không có.”
Nguyễn Anh cảm thấy thú vị, cười thì cười, hà tất không dám thừa nhận?
Lang Trạm cao giọng, “nghe thấy chưa, không nhìn thấy thì không có, còn không đi nhanh!” Mặt lại trầm xuống.
“Rõ ràng là cười.” Trịnh Phù lẩm bẩm một tiếng, bước đến bên
cạnh Nguyễn Anh, Lang Trạm đi một mình ở phía trước, sống lưng
như một cái cây thẳng tắp.
Nguyễn Anh nghe thấy Trịnh Phù hỏi, “vì sao không giúp ta?”
“Dân nữ thật sự không nhìn thấy.”
“Không nhìn thấy không có nghĩa là không xảy ra, Nguyễn Anh, ngươi thật ngốc!”
Nguyễn Anh: “Đúng, dân nữ ngốc, tiểu thư thông minh!”
Trịnh Phù: “Ta vốn dĩ thông minh, cũng không biến kẻ mù nào nói nàng ta thông minh hơn ta!”
Nàng ta chính là chỉ Sở Ngâm.
Nguyễn Anh im lặng.
Trên đường, Trịnh Phù kể lại những việc thù địch giữa nàng và
Sở Ngâm, cuối cùng lại nói: “Nói nàng ta vừa sinh ra đã đẹp,
còn là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành, những người mù này chưa
từng gặp qua ngươi, ta thấy nàng ta còn không bằng một đầu ngón tay của ngươi.”
Nguyễn Anh không thể lại im lặng, nhấc đầu ngòn tay bỗng nhiên quý giá chỉ về phía mình, “dân nữ?”
“Đúng vậy.” Trịnh Phù tiếp tục trút giận nói, “cô cô ngươi sinh ra
đã đẹp hơn cô cô của nàng ta, người cũng sinh ra đã đẹp hơn
nàng ta, hừ hừ, tức chết nàng ta!”
Nguyễn Anh hoàn
toàn không biết trả lời thế nào có hơi ngơ ngẩn, Trịnh Phù
không có ý định bỏ qua cho Sở Ngâm, xông lên trước mặt Lang Trạm liền nói, “thái tử ca ca, người nói có đúng không?”
Tâm tư của Nguyễn Anh bị giọng nói này dọa phải thu hồi lại,
trong lòng nàng thầm nói tiểu thư hỏi điện hạ làm gì, không
nói ngài ấy không thể nghe lời dông dài của tiểu thư, cho dù
nghe thấy, vấn đề này nàng cũng không có hứng thú trả lời.
“Đúng.”
Phía trước nhanh chóng truyền lại tiếng trả lời của Lang Trạm, dứt khoát như tiếng
sấm, làm nổ tung trái tim của Nguyễn Anh, trái tim nghe lời
nhảy lên vui sướng.
“Nguyễn Anh, ngươi nghe, lần này tin chưa.”
Nguyễn Anh không biết làm thế nào gật gật đầu, “tin, dân nữ tin.”
Trịnh Phù cao ngạovênh cằm lên, vui vẻ đuổi theo Lang Trạm.
Đến Từ An cung, ba người đi vào, Nguyễn Anh đem nước sương đến cho
Tần thái hậu, thái hậu như là nhận được vật quý báu, liền
ừng ực ừng ực uống hết, “Nguyễn Anh Anh, tối nay có thời
gian?”
Nguyễn Anh đến đây kì thực còn có mục đích
khác, nàng muốn cứu Liễu m, chỉ có thể tìm thái hậu, vẫn nên hầu hạ người thoải mái rồi mới nói.
“Có ạ.”
“Vậy con một mình đến Từ An cung một chuyến.”
“Vâng ạ.”
Ra khỏi Từ An cung, Lang Trạm phải trở về Đông cung, lúc đầu
Trịnh Phù muốn đi theo, Lang Trạm không đồng ý, nàng ấy hơi
giận, kéo Nguyễn Anh đi cùng, “muội sẽ không làm phiền ca ca,
nếu như ca ca không yên tâm, có thể để Nguyễn Anh đi theo muội.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT