Tai họa lần này nhất thời không phân được ai đúng ai sai.
“Nguyễn cô nương không nhất thiết phải đau lòng như thế.” Phương thức an ủi của Lang Trạm có lẽ mười phần đều không dịu dàng, ngay cả ngữ khí cũng nhạt nhẽo, Nguyễn Anh tránh khỏi bàn tay muốn đỡ mình của chàng ấy, nhanh
nhẹn đứng dậy chùi đi nước mắt, “điện hạ, dân nữ phải trở về rồi.”
Đôi mắt
này của Lang Trạm thực sự quá giống với Vĩnh Dương Đế, vừa mới nhìn thấy sự tàn nhẫn của Vĩnh Dương Đế, lúc này nàng không dám ngẩng đầu nhìn về phía Lang Trạm.
“Trở về thiên lao?” Lang Trạm hỏi.
“Vâng.”
“Ngẩng đầu.”
Nguyễn Anh bất động.
“Cô gia lệnh cho nàng ngẩng đầu.”
Lang Trạm hơi giận.
Nguyễn Anh chỉ có thể ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ lửng không cố định, “điện hạ có việc gì?”
Lang Trạm mở miệng, muốn nói một câu, “nàng cảm thấy cô gia rất giống với
phụ hoàng?” lại lúc túng không nói ra được, bầu không khí ngượng ngập
hồi lâu, chàng ấy trốn chạynhư lính đào ngũ, “nàng đi đi.”
Nguyễn Anh chỉ sợ
ngài ấy nói ra lời bản thân khó mà chống đỡ được, nghe thấy lời này liền thở phào nhẹ nhõm, Lang Trạm nhìn ra được, trong mắt u ám hồi lâu, đến
khi nàng rời đi rất lâu vẫn còn bất động.
Nguyễn Anh trở về
trong lao, cô cô đã vô sự, hòn đá lớn đè nặng trong lòng nàng cuối cùng
đã rơi xuống, nếu không có việc gì ngoài ý muốn, ngày mai nàng có thể
được ra ngoài, chỉ cần ra ngoài, nàng thế nào cũng sẽ tóm được hung thủ
hãm hại cô cô.
Qủa nhiên, đến ngày hôm sau, Vĩnh Dương Đế hạ
chỉ, thả nàng ra ngoài, nàng đến Phụng Nguyên điện trước, Nghi phi vẫn
tốt, không có chút trở ngại nào, đang an tâm dưỡng thai, lòng nàng đã
yên tâm, sau đó trở về Trường Lạc cung.
Vừa hay, Lang Trạm từ
Trường Lạc cung đi ra, hai người gặp mặt ở cửa. Qua một đêm, cảm giác sợ hãi trong lòng nàng đối với ngài ấy ít hơn một chút, cúi đầu hành lễ,
“thái tử điện hạ.” Thấy Lang Trạm đứng yên không chút động đậy, không
biết ngài ấy có chuyện gì muốn nói?
“Nguyễn cô nương nán lại có lẽ có việc?”
Nguyễn Anh suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu, Lang Trạm bèn nói: “Vậy có thể mời Nguyễn cô nương giúp đỡ cô gia một việc không?”
Nhận được hai lần cứu mạng của ngài ấy, Nguyễn Anh tự nhiên đồng ý báo đáp
ngài ấy, “điện hạ đừng khách sáo, nghe theo điện hạ căn dặn.”
“Ngẩng đầu lên nói chuyện.” Ánh mắt của Lang Trạm lởn vởn ở cổ nàng, nhìn mấy
lần, đặc biệt muốn nhìn dung mạo của nàng, nàng nghe lời ngẩng đầu lên,
lông mày tinh tế, mắt như quả hạnh, rất đẹp.
Tâm trạng của Lang Trạm nóng lên, áp chế lại, “cô gia muốn xuất cung một chuyến, chỉ sợ gặp phải biểu
muội, nàng theo cô gia, nếu thật sự gặp, thay cô gia ngăn cản.”
Là một việc khó.
Trịnh tiểu thư quá được nuông chiều, thân phận cao quý, nàng không đánh không mắng được, chỉ có thể dỗ dành, làm việc này chi bằng đi chăm sóc Tần
thái hậu phát điên.
Nhưng Lang Trạm là ân nhân cứu mạng của nàng, nào sợ lại hối hận, nàng cũng phải nói được làm được, “vâng.”
Khóe miệng Lang Trạm cong lên, “Nguyễn cô nương đi theo cô gia.”
Nguyễn Anh đến Đông cung, thấy Lang Trạm thay một bộ đồ đen, bản thân cũng
thay một bộ đồ nam nhân, hai người đóng vai chủ tớ ngồi lên xe ngựa xuất cung.
Một đường chạy đến phố lớn, xe ngựa lăn qua cánh cổng
của Trịnh phủ, Nguyễn Anh thấy Lang Trạm quá lo lắng rồi, nhìn bộ dạng
của hai người hôm nay, Trịnh phủ làm sao có thể nhận ra?
“Nàng biết đánh xe
ngựa.” Lời nhắc của Lang Trạm như là nói với Nguyễn Anh tâm tư của nàng
quá dễ đoán, nhưng đừng oán thầm cô gia, sắc mặt Nguyễn Anh ửng đỏ một
cách khốn cùng, liếc nhìn ngài ấy một cái, “dám hỏi điện hạ xuất cung là vì việc gì?”
Lang Trạm ra vẻ thần bí, “lát nữa Nguyễn cô nương liền hiểu.” Nguyễn Anh trong lòng hừ một tiếng, không nói nữa.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, nàng theo Lang Trạm xuống xe, vừa ngẩng đầu,
bỗng nhiên ngẩn ra, đây không phải là tiền trang của Liễu thúc sao?
Liễu Âm hôm nay vẫn ở trong thiên lao,tiền trang vẫn không có chủ cai quản,
tình cảnh suy thoái không ít, những người làm thuê tụ tập lại nói chuyện phiếm, chớp mắt liền nhìn thấy có người vào, liền tiến lên phía trước
nghênh đón.
Lang Trạm dáng người cao, khuôn mặt anh tuấn, đầy
khí thế, toàn thân từ trên xuống đều tỏa ra hơi thở vốn không phải của
người thường, người làm tóm được con cừu béo này liền thân thiết hỏi
thăm.
Nguyễn Anh lúc trước không ít lần đến đây, để người làm
không nhận ra nàng, nàng cúi đầu thật thà theo sau Lang Trạm, cho đến
khi Lang Trạm nửa chữ cũng không nói, nàng không nén được cảm phục, cũng gần như hiểu được mục đích xuất cung của Lang Trạm.
Vừa lên xe ngựa, nàng liền vội vã hỏi Lang Trạm, “điện hạ có lẽ có manh mối? Có
phải là nên điều tra mấy người này?” Người làm lúc nãy nhắc đến mấy
người bạn của Liễu Âm, đúng là mấy người ngày hôm đó đi vào thư phòng
Liễu Âm.
Lang Trạm lúc này rất hưởng thụ mắt không chuyển động
nhìn chăm chú biểu cảm của nàng, làm ra vẻ trầm tư trong chốc lát, bèn
nói: “Mấy người đó vẫn đang điều tra, hôm nay cô gia đến, vỗn không phải vì mấy người này.”
“Vậy vì cái gì?” Nguyễn Anh kinh ngạc.
Lang Trạm lúc trước chưa tiếp xúc với Nguyễn Anh, luôn suy đoán cô nương này thông minh trí tuệ như thế nào, bây giờ tiếp xúc nhiều lần, chàng mới
biết trước đây là do bản thân nghĩ nhiều, cô nương này không dính dáng
gì đến thông minh trí tuệ.
Chàng đành phải kiên nhẫn nhắc nhở Nguyễn Anh một
việc: Nghi phi không phải nhập cung vào năm nay, người nhập cung rất lâu rồi, từ trước đến nay Liễu Âm điều im lặng, vì sao đột nhiên lại bộc
phát? Có lẽ bị gì đó kích động? Hoặc là có người nói với ông ta gì đó,
ông ta phát giác ra sự kiên nhẫn cùng với sự thành toàn từ trước đến nay của mình điều không đáng?
“Những người bạn đó của ông ta tuyệt đối không thể biết được chuyện trong cung.” Mắt của Lang Trạm đối diện
với đôi mắt trong sáng của Nguyễn Anh, “hiểu chưa?”
Nguyễn Anh
gật đầu, “nguồn gốc của tai họa vẫn là ở trong cung.” Nói không chừng
thật sự là phi tử nào đó xúi giục Liễu Âm gây sự.
Nàng vừa nghĩ như thế, không tránh khỏi cảm thấy lo lắng thay cho cô cô, lúc chưa
mang thai đã bị căm ghét, bây giờ có thai lại khiến người ta càng căm
ghét hơn, ngày tháng như vậy lúc nào cũng có thể mất đầu.
“Nguyễn cô nương đừng nghĩ nhiều, có một số việc không thể tránh khỏi, đã đến
rồi thì phải đối mặt.” Lời nói này của Lang Trạm rất thật lòng, chàng có thể nhìn ra được, tính tình của Nguyễn Anh vẫn rất trẻ con, cần phải
rèn luyện, nhưng rèn luyện theo cách nào, việc này vẫn không vội, “nàng
có lẽ mệt rồi? Chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Anh bị chàng nói một
trận, đang vừa xấu hổ vừa tức giận, bỗng nhiên vừa nghe thấy mệt không,
hiển nhiên không mệt, lại nghe thấy nghỉ ngơi một lát, sự xấu hổ tức
giận liền bay đi, ngài muốn nghỉ ngơi, vì sao phải hỏi dân nữ, hỏi rồi
cũng không giữ lời! Bực bội theo Lang Trạm vào trà lâu.
Lang
Trạm rảo bước đi, tự mình đẩy Nguyễn Anh ra, lại cùng với nàng ăn ăn
uống uống, cách nhìn của nàng đối với mình sẽ thay đổi, trong lòng chàng vui hơn, trên mặt lại không xuất hiện chút biểu cảm, vẫn ra vẻ quý công tử anh tuấn phi phàm như cũ, ngược lại, biểu cảm hung dữ của Nguyễn Anh thật sự giống như một tên tay sai quyền thế.
Hai người bước
vào một gian phòng yên tĩnh, tiểu nhị bưng trà lên, thấy Lang Trạm ngẩng đầu kiêu ngạo, hỏi thêm một câu, “công tử muốn nghe hát? Cô nương ở
dưới lầu hát rất hay!”
Lang Trạm làm sao có thể nghe thứ nhạc
như thế, chàng đường đường … … nhìn đôi mắt của Nguyễn Anh, chàng khuất
phục rồi, gật gật đầu, đợi tiểu nhị ra ngoài, chàng hỏi, “Nguyễn cô
nương thích nghe cái này?”
Nguyễn Anh cũng không nói được thích hay là không thích, nhưng trong gian phòng này chỉ có hai người họ,
không nghe hát, hai người nói chuyện gì đây, nàng lại không kiềm chế
được miệng mình, nhất thời nói sai, vị thái tử gia này có thể bắt lỗi
nàng?
Nhưng ai biết được, nghe hát nghe đến xảy ra chuyện, tiểu nhị đó xuống rất
lâu vẫn chưa lên, Nguyễn Anh đợi đến phiền lòng, ra khỏi cửa đi tìm, vừa xuống lầu liền nghe thấy ở phòng lớn truyền đến tiếng ồn, nàng ngờ vực
đưa mắt lên nhìn, vừa nhìn liền thấy Trịnh Phù.
Đúng là không
đoán trước được điều gì, chính vào lúc nàng muốn co cẳng chạy, Trịnh Phù cũng đã nhìn thấy nàng, “Nguyễn Anh!” đuổi theo lên lầu.
Nguyễn Anh nói thầm trong lòng Trịnh tiểu thư nhớ mình thật rõ, thở hồng hộc
chạy vào cửa, nuốt nước bọt, thực sự không tiện nói với Lang Trạm, Lang
Trạm đưa nàng theo để ngăn cản Trịnh Phù, không phải để nàng chiêu Trịnh Phù đến.
Lang Trạm: “Thế nào … …”
“Nguyễn Anh, ngươi
thấy ta liền chạy gì chứ?” Trịnh Phù cũng rất nhanh, vừa thấy bóng dáng
Nguyễn Anh chạy vào cửa, sau khi tìm ra được phòng liền đạp cửa đi vào,
“ngươi … …”
Lang Trạm: “... ...”
“Thái tử ca ca!”
Trịnh Phù thay đổi nét mặt không thể nói là không nhanh, lúc nãy vẫn là
một quả ớt nhỏ bay nhảy, bây giờ liền trở thành một bông hoa, Lang Trạm
nhẹ gật đầu, tranh thủ liếc nhìn Nguyễn Anh một cái, ý nói Nguyễn cô
nương không làm tròn bổn phận.
Nguyễn Anh tương đối hổ thẹn!
“Thái tử ca ca đến rồi, sao không nói với A Phù một tiếng?” Lời nói thùy mị
ngọt ngào của Trịnh Phù như là bỏ nhiều mật ong vào, ngọt đến phát ớn,
Lang Trạm đứng dậy, “biểu muội nói rất đúng, cùng hồi phủ nào.” Phủ này
chính là nói Trịnh phủ.
Trịnh Phù thích thú.
Lúc này tiểu nhị mới
đưa cô nương Lạc Anh xướng khúc lên, thì ra lúc nãy phía dưới có người
tranh giành cô nương này, hai nam nhân đó nói chuyện xung đột liền đánh
nhau, lúc này đã bị đuổi ra khỏi tửu lâu rồi, tiểu nhị xoa xoa cằm, trực tiếp đưa cô nương đó lên lầu.
“Biểu ca cũng thích nghe hát? Vậy đưa về phủ đi.” Trịnh Phù chỉ chỉ Nguyễn Anh, “lát nữa đưa nàng ta theo.”
Nguyễn Anh nhìn về phía Lang Trạm, lời của Trịnh Phù nàng không cần thiết
nghe, Lang Trạm bảo đưa đi mới có thể đưa đi, nhưng mà Lang Trạm chắc
chắn không đưa đi, nhìn mặt ngài ấy u ám như thế.
Sắc mặt Lang
Trạm thực sự không tốt, “A Phù, Nguyễn cô nương là cháu ruột của Nghi
phi, ta còn phải đối đãi lịch sự, muội như vậy không được.” Thấy ngài ấy tức giận, Trịnh Phù liền đổi giọng nói: “Nguyễn cô nương, phiền nàng
đưa cô nương này lên xe ngựa.”
Nguyễn Anh: “Được.”
Nói thật, ý vị này cường điệu hơn nhiều so với lúc nãy.
Nguyễn Anh nhờ có sự nâng đỡ của Lang Trạm đưa Lạc Anh ra khỏi tửu lâu, Trịnh
Phù đang ở phía trước xe ngựa yểu điệu nói, “ca ca, huynh và muội cũng
ngồi một cỗ xe ... ...”
“Không đâu, A Phù.” Quay người lại nhấc tay lên gọi Nguyễn Anh, “Nguyễn cô nương, qua đây.” Sau đó liền lên xe.
Trịnh Phù giận dữ nhìn chằm chằm Nguyễn Anh, Nguyễn Anh ngượng ngập cười, đưa Lạc Anh lên xe ngựa.
Không gian của xe ngựa lớn, ba người ngồi dư dả, Lạc Anh vốn không biết thân
phận của Lang Trạm, thấy dáng vẻ Nguyễn Anh như hận không thể lui xuống
gầm xe trong lòng không khỏi ngờ vực.
Nguyễn Anh không phải là
không biết dáng vẻ của mình, nhưng nàng không kìm nén được, ai biết được vừa lên xe ngựa, Lang Trạm liền chỉ vào vị trí bên cạnh ngài ấy,
“ngồi.”
Nguyễn Anh ngẩn ngơ như khúc gỗ ngồi xuống, Lạc Anh
ngồi xuống đối diện hai người, ngồi được một lát, Nguyễn Anh mới bình
thường trở lại, vị trí này nàng ngồi không được!
Chịu dằn vặt
suốt cả chặng đường đến Trịnh phủ, xuống xe liền nhận lấy ánh mắt hung
tợn của Trịnh Phù, Nguyễn Anh không nén được dừng bước lại, “hay là dân
nữ ở đây đợi điện hạ?”
Lang Trạm cũng không muốn lưu lại Trịnh phủ quá lâu, gật gật đầu, Trịnh Phù liền ôm chặt cánh tay của ngài ấy đi vào trong
phủ, Lang Trạm hất ra, khiến cho Trịnh Phù đau lòng không thôi, “thái tử ca ca ... ...”
Nguyễn Anh toàn thân ớn lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT