Tính cách thẹn thùng của Hứa Hi Nhĩ, khiến cô dù nhận ra được Phương Vũ
Thành có chút xa lánh thản nhiên, cho dù trong lòng có hơi khó chịu,
cũng không thể vọt tới trước mặt anh chất vấn một câu.
Bởi vì từ lúc vừa bắt đầu, bọn họ vốn đâu có quan hệ gì.
Anh chủ động tiếp cận, như là phát hiện một món đồ chơi chơi vui, sau đó
khi đùa đủ rồi, không hề dây dưa chút nào, bứt ra rời đi.
Chỉ là như vậy mà thôi.
Liếc mắt nhìn Phương Vũ Thành đang ngồi chơi điện thoại di động, Hứa Hi Nhĩ rũ mắt, quay đầu lại.
Hình như cô hiểu một chút, khi ở chung với Phương Vũ Thành, vì sao lại không có rung động bình thường, còn có chút buồn bã này.
Chỉ là tất cả còn chưa bắt đầu, cũng đã kết thúc rồi.
Động tác quay đầu của Hứa Hi Nhĩ rất nhanh, cũng không thấy giây tiếp theo Phương Vũ Thành ngẩng đầu, nhìn về phía cô.
Tư thế đó, vẫn kéo dài đến khi chuông vào học tiếng vang lên.
Rất kỳ quái, trước kia rõ ràng làm gì cũng dễ dàng gặp nhau, đột nhiên lại
không có cách nào chạm mặt, cho dù có, cũng không hề nói một câu.
Tình huống như vậy vẫn kéo dài đến hết học kỳ. Thành tích của Hứa Hi Nhĩ đi
qua gợn sóng nhỏ lại lập tức tăng lên, đồng thời duy trì lại ổn định.
Hứa Hi Nhĩ vùi sâu chuyện của Phương Vũ Thành vào trong lòng, không nhớ đến thì tim không phiền.
Trái lại sau khi lớp 10 phân lớp, sẽ không gặp nhau nhiều nữa, sau này bọn
họ ở trường học có khi cũng không thấy nhau quá mấy lần.
Chỉ là danh sách sau khi chia lớp, Hứa Hi Nhĩ nhìn thấy tên Phương Vũ Thành ở phía trên.
Cô lại cùng lớp với Phương Vũ Thành rồi.
Đến lớp 11, các môn học đều tăng thêm bài tập, Hứa Hi Nhĩ vội vàng luyện
tập, cũng không còn thời gian rảnh chú ý tới Phương Vũ Thành nữa.
Bên trong cuộc đời học tập bình thản, điều khác biệt duy nhất dường như chính là, Hứa Bá Chiêu thổ lộ với cô.
Đây là chuyện Hứa Hi Nhĩ không ngờ đến. Hứa Bá Chiêu đối với cô mà nói, mặc dù là anh nhà bên cùng lớn lên, nhưng dường như giống sao mai chỉ lối,
là người để ngước nhìn noi theo chứ không phải làm bạn.
Nhưng mà lời từ chối chưa ra khỏi miệng, chợt nghĩ tới sáng nay nghe thấy tin tức gần đây hình như Phương Vũ Thành đang yêu một bạn nữ nào đó, lại
biến thành một đáp án hoàn toàn ngược lại.
Vì cái gì, anh có thể bước tiếp con đường phía trước chứ, cô cũng không muốn dừng lại.
Hay thậm chí là từ khi vừa bắt đầu, người ta vốn không có ý định như vậy
với cô. Lại nói, tình cảm có thể bồi dưỡng, Hứa Bá Chiêu và cô quen nhau từ gốc rễ, là đối tượng rất tốt.
Sau khi yêu đương, Hứa Hi Nhĩ phát hiện tất cả vẫn không thay đổi.
Hứa Bá Chiêu lên lớp 12, vội vàng thi cử vội vàng ôn tập, có rất ít thời
gian, dù cho anh ta muốn bỏ chút thời gian cho cô, cô lại có đủ loại lí
do từ chối anh ta.
Số lần nhiều hơn, chính Hứa Hi Nhĩ cũng không thể nói ra được đó là trùng hợp hay là ý định trong lòng mình.
Tất cả dường như vẫn như trước, trong lúc đó không hề có một chút biến hóa nào vì quan hệ của họ thay đổi.
Không có mấy người biết Hứa Hi Nhĩ và Hứa Bá Chiêu yêu nhau, nhưng ai nấy cũng đều hơi ngạc nhiên.
Không phải bởi vì hai người kia yêu nhau, mà là bọn họ rõ ràng học ngay cùng một trường, nhưng cảm giác cứ như yêu xa.
Nhưng Hứa Hi Nhĩ lại rất hài lòng.
Nếu yêu đương là dáng vẻ này, vậy cô cảm thấy Hứa Bá Chiêu là một đối tượng vô cùng tốt.
Cô không hề ý thức được một chút nào, anh nhà bên và bạn trai không giống nhau.
Thậm chí lúc đang học biết tin Phương Vũ Thành đi du học, Hứa Hi Nhĩ mất mát trong nháy mắt, sau đó lại vui mừng nhiều hơn.
Vui mừng mình đồng ý với Hứa Bá Chiêu, mừng vì mình không hãm vào quá sâu.
Có điều Hứa Hi Nhĩ vẫn không biết.
Một giây trước khi Phương Vũ Thành lên máy bay, anh nhắn cho cô một tin.
Đừng yêu người khác, chờ anh trở về.
Nhưng mà một ngày đó, điện thoại di động của Hứa Hi Nhĩ trùng hợp rơi vào bồn rửa tay, bị mang đi sửa chữa.
Tất cả vừa vặn bị bỏ qua.
Hai năm ròng rã từ lớp 11 đến lớp 12, cô vẫn nán lại ở giới hạn bạn học
bình thường, không quan tâm bất cứ chuyện gì của Phương Vũ Thành.
Nhưng hai tiếng sau khi kết thúc cuộc thi đại học, cô lướt thấy tin của anh.
Một tấm vé máy bay, vài chữ, anh vội vã về nước tìm người mình yêu để thổ lộ, không bỏ lỡ.
Hứa Hi Nhĩ đột nhiên có chút muốn khóc.
Ở cổng trường sau khi kết thúc cuộc thi, Hứa Bá Chiêu đón cô đưa về nhà, khi vào trong nhà mới nói chuyện với cô.
“Hi Nhĩ, anh vốn muốn nói với em sớm một chút, lại sợ ảnh hưởng em thi đại
học. Giờ đã xong xuôi hết rồi, anh cũng có thể nói với em vài câu.”
“Tuy anh không biết cuối cùng người trong lòng em là ai, nhưng Hi Nhĩ, em
lừa được tất cả mọi người lại không lừa được chính bản thân mình. Thực
ra em chưa từng thích anh có phải không…”
Hứa Bá Chiêu và cô nói chia tay, Hứa Bá Chiêu tha thứ năm đó cô tùy hứng
đồng ý, và trong hai năm qua không làm đúng những gì một người bạn gái
cần làm. Nhưng còn Phương Vũ Thành, anh đã sớm sảng khoái rời đi, hiện
giờ còn có người bên cạnh rồi.
Nghĩ như vậy, đêm đó buổi liên hoan sau khi thi đại học xong, Hứa Hi Nhĩ xưa nay chưa thấy lại uống rượu lần đầu tiên, sau tiếng ho khan thứ nhất
chưa quen, bắt đầu chuốc mình từng chén một.
Trì Ý và Tiếu Chỉ Hàn đã sớm rời đi, nữ sinh bên cạnh cũng nhận ra được Hứa Hi Nhĩ khác thường, hung hăng hỏi cô làm sao, còn nhắc tới bạn trai cô
Hứa Bá Chiêu.
Cô làm sao vậy.
Hứa Hi Nhĩ không nói ra được, trong lúc vô tình giương mắt, nhìn thấy
Phương Vũ Thành ngồi đối diện, khóe môi còn hơi cười, sắc mặt tái đi
trong nháy mắt, nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt đó cô nhìn không hiểu, nhưng lại tự dưng có chút nhút nhát.
Khi kết thúc liên hoan hình như đã muộn lắm rồi, Hứa Hi Nhĩ không còn cả sức nhìn đồng hồ, say ngất ngây ở một chỗ.
Bốn phía đều là một mảnh ồn ào tùm lum tùm la, Hứa Hi Nhĩ mơ hồ cảm thấy có người đỡ cô lên, nói một câu với người bên ngoài, “Tôi đưa người đi
trước.”
Giọng nói kia, quen thuộc giống anh, hay chính là anh.
Chắc là ảo giác thôi. Hứa Hi Nhĩ nhắm mắt cười khổ.
Trong thang máy, người kia dùng lực hơi lớn siết lấy eo cô, nghiến răng nghiến lợi nói chuyện bên tai cô.
“Hứa Hi Nhĩ, em thật là được đấy.”
“Bạn trai, con mẹ nó em để ai đảm nhiệm chức bạn trai của anh đấy?”
“Anh ta là ai, hừ, mau nói cho anh.”
…
“Thật là ồn ào.”
Cô lầm bầm một tiếng sau đó giơ tay muốn đẩy anh ra, ai ngờ cả người bị giam giữ, thuận thế đặt lên vách thang máy.
Dù ý thức đã mơ màng, Hứa Hi Nhĩ cũng biết như vậy là không đúng. Cô không hiểu vì sao lại để một người không biết là ai hôn mình.
Hứa Hi Nhĩ vừa lấy sức giương mắt nhìn rõ người trước mặt, vừa giãy giụa.
Hết thảy chỉ là giãy giụa, vừa nhìn đến gương mặt sau đó dừng lại, mặc
cho anh hôn càng sâu thêm.
Sau đó, cái gì cũng đều thuận lý thành chương.
Lúc đó, Hứa Bá Chiêu gọi điện thoại tới, cô căn bản không rút nổi tay ra để nghe điện thoại.
Trong lúc mơ màng, Hứa Hi Nhĩ cảm giác mình bị người ôm lên, trằn trọc từ trên giường đi tới bệ cửa sổ.
Cửa sổ sát đất bị người mở ra, gió lạnh lùa vào.
Người nằm đè lên cô không biết làm sao lại nổi giận, đưa tay nắm lấy cằm cô, buộc cô mở miệng.
“Dễ chịu không,” anh hỏi, “Là anh khiến em dễ chịu hay là bạn trai em khiến em dễ chịu, hửm? Anh cmn còn tưởng em học hành chăm chỉ không quấy rầy
em, em lại mặc anh theo tên mặt trắng nhỏ tốt hơn chứ.”
“Hứa Hi Nhĩ, em cmn thật là giỏi đấy, chơi anh đây.”
“Vừa rồi là bạn trai em gọi điện à? Đã hôn môi chưa? Đã lên giường chưa? Anh ta có biết hiện giờ bạn gái anh ta đang nằm dưới thân anh không? Em xem dáng vẻ này của em một chút…”
Hứa Hi Nhĩ bị kích thích khóc lên, hai phương diện sinh lý và tâm lý bị ảnh hưởng, cả người cô run lên.
Cả người hừng hực vì gió lạnh mà trong chốc lát hạ không ít nhiệt độ, vì
thế cả người cũng tỉnh táo không ít. Sau khi nhận ra Phương Vũ Thành,
lại nghe mấy câu nói vừa rồi của anh, cô dùng hết sức lực chống nửa
người trên lên, giơ tay ôm cổ Phương Vũ Thành, mở miệng giải thích đứt
quãng.
“Hu hu… Hức, em không có, em và anh ấy… Hu hu, chia tay rồi…”
“Hức… Em chỉ… Chỉ thích anh… Một mình anh hu hu…”
“Thật sự?” Phương Vũ Thành hỏi, rõ ràng có chút không quá tin tưởng.
Dáng vẻ này của cô, có khi còn không nhận ra anh là ai, nhưng kỳ lạ là nôn
nóng trong lòng đã bị câu nói này của cô chữa trị cho.
Mà câu nói tiếp theo của cô khi mở miệng, khiến máu nóng toàn thân anh hoàn toàn sôi lên.
“Phương Vũ Thành,” cô có chút không hài lòng kêu một câu, “Anh động đậy…”
“Nhúc nhích…” Cô làm nũng ăn vạ vô ý thức.
“Biết anh là ai không?” Anh vừa động vừa hỏi, cúi đầu quan sát vẻ mặt cô.
Hứa Hi Nhĩ không biết là say rượu hay là bản thân, ngoan ngoãn trả lời.
“Là Phương Vũ Thành mà, người em thích hu hu,” Cô nói xong lại khóc lên,
“Anh chỉ bắt nạt em thôi, rõ ràng là chính anh tiếp cận em, vì cái gì mà phủi mông một cái là đi luôn…”
“Anh Bá Chiêu nói em không hề thích anh ấy, em cũng đâu muốn hu hu hu, nhưng em đã thích anh trước rồi, trái tim nhỏ như vậy, chứa hai người sao mà
đủ…”
Nghe Hứa Hi Nhĩ nói xong, trái tim Phương Vũ Thành ấm áp đến rối tung rối mù.
Hóa ra không chỉ là tình cảm đơn phương của một mình anh, sau đó nghe Hứa Hi Nhĩ nói hết, anh lại có chút tức giận rồi.
“Không được gọi người khác là anh, em chỉ được gọi một mình anh thôi, biết chưa?”
Hứa Hi Nhĩ gật đầu bừa.
Phương Vũ Thành thỏa mãn, lúc này mới cúi đầu hôn lên môi cô một cái động viên, ôm người đi vào phòng tắm.
Ngày thi đại học ấy, một đêm chiến tranh loạn lạc lại điên loan đảo phượng*.
[*] Chỉ việc xoxo quá kịch liệt.
Khi tỉnh lại, Hứa Hi Nhĩ chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, còn có hơi khó thở.
Gần như Phương Vũ Thành cũng cùng tỉnh lại lúc Hứa Hi Nhĩ thức dậy, anh vô cùng tự nhiên nâng cằm Hứa Hi Nhĩ lên hôn xuống.
Sau khi Hứa Hi Nhĩ phản ứng lại, muốn đẩy anh ra.
Hôm qua cô uống say, không nhớ được chuyện gì hết, nhưng cũng biết đây là
sai lầm của bọn họ. Cô chia tay rồi, không có lỗi, nhưng không phải anh
còn có bạn gái sao.
Tối qua là bất ngờ sau khi say rượu, sáng ngày hôm nay lại rất tỉnh tảo, không thể nào tiếp tục sai lầm nữa.
Nhưng mà cô vừa nâng tay lên đã bị Phương Vũ Thành nắm vào trong lòng bàn
tay, một cái ‘ba con sói’ lạnh lẽo được đặt xuống tay cô.
Thân thể Hứa Hi Nhĩ cứng đờ, lờ mờ có chút suy đoán, nhưng lại sợ mình còn chưa đủ hiểu biết, có khi lại hiểu lầm.
Lần này Phương Vũ Thành không cho cô nửa cơ hội suy nghĩ lung tung.
Anh hôn từ môi lên tai cô, mở miệng thấp giọng nói chuyện bên tai cô.
Tối hôm qua, sau khi vận động kịch liệt, Hứa Hi Nhĩ mệt mỏi toàn thân, nhưng đột nhiên nửa đêm đề nghị uống rượu.
Lôi kéo cánh tay Phương Vũ Thành khóc tố mấy năm qua chịu đựng oan ức, anh
đột nhiên tiếp cận rồi rời xa, tình cảm của cô, còn nói ra cả chuyện về
Hứa Bá Chiêu dưới sự mồi chài của anh…
Phương Vũ Thành đau lòng đến kỳ lạ.
Anh nghĩ mình cần phải làm chút chuyện cho Hứa Hi Nhĩ cảm giác an toàn.
“Hi Nhĩ, anh rất xin lỗi đã để chúng ta bỏ lỡ hai năm đẹp nhất. Nhưng sau
này, quãng đời còn lại của em, anh hy vọng em có thể trao cho anh…”
Phương Vũ Thành vẫn nói chuyện bên tai Hứa Hi Nhĩ, nghe chuyện của cô, lại kể lại chuyện của mình cho cô.
Ví dụ như anh rời xa không lý do, là bởi vì nghe được cuộc trò chuyện của
chủ nhiệm lớp và cô; ví dụ như vé máy bay của anh, là bởi vì vội vàng
trở về gặp cô…
Toàn bộ tất cả, chậm rãi lật đổ nhận thức của Hứa Hi Nhĩ.
Hứa Hi Nhĩ gật đầu, bật khóc không báo trước.
Phương Vũ Thành luống cuống tay chân đòi lau nước mắt cho cô, cô không cho, chỉ là cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Hồi cấp 3, vào lúc trời tối mọi người đã yên giấc, cô từng nằm mơ mình và Phương Vũ Thành yêu nhau.
Người cô thích năm thanh xuân, một ngày nào đó, sẽ đưa tay về phía cô, mở miệng nói thích cô.
Bây giờ, cuối cùng giấc mộng ngày đó của cô đã thành hiện thực rồi.
Toàn văn hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT