Sau khi Bạch Thiên tạm rời khỏi cuộc sống của hắn, ở nhà không còn bóng dáng hai người nữa.
Không cần phải cẩn thận giặt quần áo làm cơm, không cần phải giống như cha mẹ mà bận tâm chuyện của Bạch Thiên, không cần phải theo sau anh thay anh xử lí mọi chuyện, thế nhưng cả người Bạch Hạo lại không cách nào lên tinh thần được. Trái tim hắn bây giờ thật sự trống rỗng.
Buổi tối trên TV đang có chương trình dự báo thời tiết, cô phát thanh viên nói thành phố Z ngày mai âm u trời chuyển mưa nhỏ. Bạch Hạo ngủ ở trên ghế salông, cả người đờ ra nhìn trần nhà, nghe thấy chữ mưa liền bật dậy ngay.
Có mưa… Hắn chợt nghĩ tới, Bạch Thiên không mang dù!
Bạch Hạo ngẩn người, trong chốc lát chuyện này đã chiếm toàn bộ đầu óc hắn, hai tay hắn cầm điện thoại di động, bàn tay run lên. Liếm liếm đôi môi khô khốc, may mà điện thoại vẫn còn trên tay chưa rơi mất, hắn mở điện thoại mua vé tàu siêu tốc đi đến thành phố Z.
Hắn muốn gặp Bạch Thiên.
Chuyến gần nhất cũng hai tiếng sau mới mở. Bạch Hạo cảm thấy mình tám phần mười là phát điên lên rồi. Hắn vô cùng bình tĩnh đem theo chứng minh thư cùng bóp tiền, còn có cây dù quan trọng nhất. Xuống lầu bắt taxi, đi siêu thị gần đó mua thêm ít đồ nữa, hai tiếng sau, Bạch Hạo cũng đã ngồi trên chuyến tàu đó.
Dọc đường đi, hắn rất khẩn trương.
Mãi đến khi ngồi trên tàu, xung quanh ghế ngồi đều là hành khách, tất cả buồn phiền đều như lắng xuống, tâm hắn mới theo màn đêm ngoài cửa xe tĩnh lại một chút.
Hắn không nói gì với Bạch Thiên, đến một cuộc điện thoại cũng không có, cứ nổi hứng lên mà làm là có ý gì đây?
Khi không gặp Bạch Thiên thì hắn nhớ anh, bây giờ có cơ hội gặp Bạch Thiên, thì hắn lại sợ. Bạch Hạo ngồi trên tàu nghĩ ngợi suốt một quãng đường, lúc lên xe taxi vẫn tiếp tục nghĩ.
Hắn cảm giác thấy một bất an, có lẽ hắn sắp bị vứt bỏ rồi.
Lần trước cái cảm giác này xuất hiện khi Bạch Thiên nói “Em thật phiền”, dọc theo đường đi nó không ngừng xát muối vào tim hắn. Bạch Hạo trên mặt thì bình tĩnh, nhưng trái tim bị những suy nghĩ lung tung của mình làm nguội hơn nửa.
Ngay khi hắn đã đến khách sạn của Bạch Thiên, đứng ở cửa phòng anh, nhìn thấy trước mặt là cánh cửa phòng đóng chặt, cảm giác bất an rốt cuộc đạt đến đỉnh điểm.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình làm như vậy thật khó coi.
Bạch Thiên không ở đây, hắn không thể gọi điện thoại cho Bạch Thiên. Dù sao, thứ đồ vật như cây dù này tùy tiện ra một cửa hàng tiện lợi nào đó cũng có thể mua được, vì lý do này mà đến, có lẽ cũng đã đủ khôi hài lắm rồi.
Việc này ngoại trừ có thể đem mọi người trở nên lúng túng hơn, còn sau đó thì sao, có thể làm được gì?
Bạch Hạo đứng trước cửa phòng, trong lòng thầm mắng chính mình ngu ngốc vô số lần. Chuyện đã biến thành như bây giờ còn muốn kết thúc như thế nào nữa?
Hắn chán nản dựa lưng vào vách tường, thân thể rũ rượi, năng lượng của cả ngày hôm nay đều đã dùng hết vào việc này rồi, cũng không muốn động đậy thêm chút nào. Cả người Bạch Hạo mệt mỏi chôn mặt trong tay, không thèm để ý tới bước chân của những người đang đi ngang qua phía trước.
Bộ dáng hiện tại của hắn ở nơi công cộng có vẻ rất kỳ quái. Hắn thấy mình thật là ngốc hết chỗ nói.
Bạch Hạo tưởng là nhân viên phục vụ khách sạn tới để nhắc nhở hắn, có điều, người phục vụ này sao lại chạm tay lên mặt hắn.
Hắn vừa ngẩng đầu, nhất thời hoảng hốt hít sâu một hơi, lông tóc khắp người đều dựng đứng lên hết: “Anh!”
Bạch Thiên quỳ xuống trước người hắn, lòng bàn tay vừa mềm lại vừa ấm xoa xoa gương mặt hắn. Anh đưa mắt lại gần nhìn Bạch Hạo, giọng nói mang chút ý cười, nói “Để anh xem một chút xem, đây là chó nhà ai nha?”
Bạch Hạo sững sờ.
“Không ai muốn sao, đáng thương ghê” Bạch Thiên nắm tay hắn, chỉ một nụ cười cũng đủ khiến hắn như hòa tan ra “Không ai muốn, vậy anh mang về nhà nha”
————————————————–
“Thẻ phòng anh để bên trong” Hai người đang đứng trước phòng Bạch Thiên, anh chỉ chỉ vào cánh cửa rồi nói.
Bạch Hạo lúc này mới hiểu, thì ra anh bỏ quên thẻ phòng ở trong đó, còn mình thì la cà bên ngoài. Bạch Thiên đang lang thang bên ngoài, ngay lúc không biết phải làm sao thì nhìn thấy Bạch Hạo.
Bạch Hạo vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn “A” một tiếng, mới phát hiện anh còn mặc áo ngủ trên người, vội vàng hỏi Bạch Thiên “Sao không tới quầy tiếp tân hỏi?”
Bạch Thiên có chút bối rối nói “Anh sợ bị đuổi đi”
Bây giờ hắn thật sự rất muốn đem người này ôm vào trong ngực mà âu yếm. Bạch Hạo đưa Bạch Thiên tới quầy tiếp tân, sau khi đối chiếu thông tin xong hết, cả hai mới quay trở lại mở cửa phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT