Lý Nhất Xuyên phun ra một làn khói thuốc, làn khói xám trắng phả hết lên người Bạch Thiên.
Bạch Thiên lấy tư thế như đang được xịt nước hoa xoay vài vòng tại chỗ, một tay cầm điện thoại di động gọi điện thoại.
“Ừm, tiểu Hạo” Bạch Thiên có chút chột dạ “Anh có một cuộc họp đột xuất, tối sẽ về, em ăn một mình trước đi”
Nói xong liền cúp điện thoại, để tránh lại bị hắn lại truy hỏi.
Hai người ở trước cửa hàng tiện lợi làm những hành động kỳ quái thu hút sự chú ý của vài người qua đường. Lý Nhất Xuyên không nhịn được hỏi “Này, không nhập viện thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Thiên ngửi ngửi trang phục trên người mình “Tôi không có chuyện gì đâu, rất khỏe” Lại bỏ thêm một câu “Cảm ơn quần áo của cậu, tiền thuốc men tôi sẽ trả lại cậu sau”
Lý Nhất Xuyên không lên tiếng, cúi đầu hút một ngụm lớn thuốc lá trên tay, lửa ở đầu thuốc lá sáng lên một chốc, phun ra một làn khói. Khói thuốc lượn lờ trước mắt, Bạch Thiên cúi đầu xoay một vòng, quay mặt về phía hắn “Chỗ thoa thuốc này này, phun thêm xíu nữa”
Người cũng đã bị bắt, biên bản lời khai cũng đã làm. May mà người kia cầm một con dao gọt hoa quả, hơn nữa còn đang hoảng loạn nên đâm không sâu, chỉ chảy chút máu, không thương tổn đến nội tạng.
Lý Nhất Xuyên ngồi, Bạch Thiên đứng, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy quần áo của cậu trên người Bạch Thiên. Hắn rũ mắt “Tạm được rồi, tôi cai thuốc cũng đã lâu”
Bạch Thiên ngửi ngửi trên người một chút “Còn thiếu chút nữa” Anh đưa tay lấy bao thuốc lá còn thừa non nửa “Để tôi tự làm”
Lý Nhất Xuyên mở tay anh ra, trừng một phát. Anh trầm mặc cầm thuốc lá trong tay, rút que diêm ra đốt lên.
Bạch Thiên đi một chuyến tới bệnh viện và cục cảnh sát, lúc về đến nhà đã tối muộn.
Đèn phòng khách còn sáng. Bạch Hạo ngửa đầu tựa lên ghế salông, như đang ngủ. Bạch Thiên rón rén đóng cửa lại, nhón chân đi lặng lẽ tới phía sau hắn.
Trên bàn còn chừa lại thức ăn, phía trên còn chu đáo che đậy kỹ càng. Bạch Hạo ngồi chờ, không cẩn thận liền ngủ quên trong phòng khách. Bạch Thiên đi tới đằng sau hắn cũng không phát hiện.
Bạch Thiên cúi người xuống, đánh giá gương mặt say ngủ an tĩnh của hắn. Anh không nhịn được đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt Bạch Hạo.
Bạch Hạo lập tức tỉnh. Hắn khép hờ mắt, đèn phòng khách sáng quá, ngủ không thoải mái chút nào. Hắn vừa tỉnh liền tóm lấy cái tay đang chuẩn bị lui quân trên mặt, mặt áp vào lòng bàn tay cọ cọ: “Anh…”
Bạch Thiên hỏi: “Em ăn chưa?”
Bạch Hạo khịt khịt mũi, tinh thần nhất thời tỉnh táo, cầm lấy tay anh nắm thật chặt: “Anh hút thuốc?”
Bạch Thiên nghĩ thầm, được cái là mình có chuẩn bị, không phải mang một thân mùi thuốc từ bệnh viện trở về, Bạch Hạo mà biết là lại lo lắng. Anh rút tay về: “Có hút một chút”
Bạch Hạo còn muốn hỏi tiếp, Bạch Thiên ném luôn túi trên tay “Anh đói rồi” Nói xong rồi chạy đi rửa tay ăn cơm. Sờ sờ thức ăn trên bàn, món ăn vẫn còn ấm, Bạch Hạo đi lấy cơm, ngồi xuống ăn cùng anh.
Hắn cảm thấy ca ca hắn hôm nay có chút kỳ quái. Bạch Thiên rõ ràng là một người không bao giờ hút thuốc, hôm nay khi anh đứng lên ngồi xuống động tác rất chậm, bình thường thắt lưng anh hắn có thể thẳng như vậy sao? Hơn nữa ở trong ấn tượng của hắn, hình như hắn chưa từng thấy qua bộ trang phục đang mặc trên người anh trai hắn bao giờ.
Bạch Thiên cơm nước xong, nói mình bận bịu cả ngày rất mệt, muốn đi tắm trước.
Bạch Hạo muốn giữ anh lại, tay nắm lấy quần áo Bạch Thiên. Anh tức khắc giật mình lùi về sau theo bản năng, cái tay lúc nãy vừa vặn chạm vào hông anh.
Hai người nhất thời bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên lúng túng.
Bạch Hạo cười nói “Sợ nhột sao?” Không buông tha, vừa nói vừa nhéo eo Bạch Thiên mấy lần, đôi mắt vẫn luôn dõi theo từng nét mặt anh.
Bạch Thiên tránh né mấy lần “Đừng nghịch”
“Anh” Bạch Hạo thả đôi đũa trong tay xuống “Anh bị làm sao vậy?” Bạch Thiên biết rõ cái ánh mắt này, xem ra lúc này tên nhóc đang muốn nghiêm túc với anh thật rồi, nhất định phải truy cứu tới cùng không thể từ bỏ.
Biết tránh không khỏi, Bạch Thiên từ từ ngồi xuống bên cạnh hắn: “Anh nói xong thì đừng có tức giận”
“Được”
Vẻ mặt Bạch Thiên xoắn xuýt. Anh xoay người, móc ra một hộp đồ gì đó từ trong túi của mình, vừa đưa cho Bạch Hạo, vừa nhìn xem sắc mặt của hắn.
Hắn nghi hoặc nhìn ca ca, nhận lấy an ủi từ Bạch Thiên đang vỗ vỗ vai hắn.
Bạch Hạo vừa nhìn, liền biết lời nói vừa rồi của anh có ý gì.
Bạch Thiên mua cho hắn một hộp “bổ thận tráng dương”:))))
Hắn cầm chiếc hộp trong tay, ngoài cười nhưng trong không cười, nghiến răng nghiến lợi hỏi Bạch Thiên “Anh à, anh cảm thấy em cần cái này sao?”