Tiếng âm nhạc trầm bổng bé dần, tốp năm tốp ba đám người cười tản ra khỏi bạn nhảy, Chu thị trưởng nhìn Lục phu nhân vẫn đang sốt ruột, cười nói: “Sao vậy?”

“Charles gọi điện thoại tới nói có việc gấp, chỉ sợ không tới được.”

Charles là nghệ sĩ dương cầm mà Chu phu nhân thích nhất, tuổi còn trẻ mà đã nổi tiêng, được xưng là thiên tài giới âm nhạc giới, đặc biệt là tiết mục «Nhạc nhẹ» khiến cho Chu phu nhân nghe qua một lần liền mơ màng.

Charles không thường tổ chức sự kiện âm nhạc, càng không hay xuất hiện biểu diễn trên các bữa tiệc. Lần này là Chu phu nhân ngẫu nhiên gặp được Charles trong thành phố, cố ý tới thăm mời cậu ta tham gia tiệc sinh nhật của mình, không nghĩ tới Charles thật sự một lời liền đồng ý, còn nói muốn biểu diễn một bài trong bữa tiệc sinh nhật của Chu phu nhân.

Tin tức này khiến Chu phu nhân vui vẻ mong đợi một lúc lâu, nhưng từ lúc yến tiệc sắp bắt đầu đến bây giờ, vậy mà nhận được tin tức Charles xảy ra việc đột xuất, chuyện này khiến Chu phu nhân rất buồn và thất vọng.

Cách Chu phu nhân không xa Diệp Trăn tất nhiên cũng nghe thấy, lông mày khẽ nhướng lên, nhìn về phía Diệp Tình.

Đây chính là khúc ngoặt quan trọng.

Trong tiểu thuyết Charles không đến, nhưng Diệp Tình đã lên thay. Nghe nói Chu phu nhân muốn nghe khúc «Nhạc nhẹ», cô ta bước lên sân khấu đàn một khúc dương cầm mà mình đã luyện tập từ nhỏ. Khúc «Nhạc nhẹ» được đánh như nước chảy mây trôi, nhắm mắt lắng nghe, giống như đang nghe Charles đàn vậy.

Nhưng kỳ thật trong tiểu thuyết Diệp Tình cũng là cố ý. Trước đó cô ta đã tìm hiểu rõ sở thích của Chu phu nhân, cực khổ luyện tập khúc «Nhạc nhẹ» này, tiếp theo cố ý khiến cho Charles không thể tới tham dự tiệc sinh nhật để mình có cơ hội biểu diễn trước mặt Chu phu nhân.

“Lục tiên sinh, anh biết đánh đàn dương cầm không?” Diệp Trăn ngửa đầu hỏi hắn.

“Biết một chút.”

Lớn lên trong một gia đình như Lục gia thì tất nhiên sẽ được dạy đủ mọi thứ từ nhỏ, rất nhiều thứ không chuyên nhưng đều biết, dương cầm là môn nhất định phải học.

Diệp Trăn dường như có thể tưởng tượng đến tuổi thơ bị ép buộc học đến không thở nổi của Lục Bắc Xuyên.

“Vậy chắc anh đã không có một tuổi thơ vui vẻ không buồn không lo rồi.”

Lục Bắc Xuyên nghĩ nghĩ, “Anh cho rằng được học những thứ đó thật sự rất vui, cũng không cực khổ.”

Diệp Trăn nhìn hắn.

“Chỉ là cần cố gắng một chút,” Lục Bắc Xuyên nói: “Có thể học một ít những thứ mới lạ mà người bình thường có khả năng cả đời này cũng không được tiếp xúc, dùng một tuổi thơ để đổi lấy cả cuộc đời ưu tú, vụ mua bán này rất có lời.”

Nghe câu này, Diệp Trăn không khỏi nhìn hắn nhiều hơn.

Cô cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy đúng là như thế, “Anh nói không sai, em nghĩ nếu như để cho người khác lựa chọn, giả sử có thể hi sinh tuổi thơ để trở thành một người như anh thì chắc hẳn bọn họ cũng nguyện ý.”

Mi tâm Lục Bắc Xuyên chau lại, “Mỗi người có cuộc sống khác nhau. Là anh hi sinh tuổi thơ mới có được ngày hôm nay. Huống chi, cũng không phải là ai cũng có thể thành công.”

Cường đại mà tự tin khiến tâm tình Diệp Trăn hơi lung lay, đáy lòng lại xuất hiện một cảm xúc rung động không nói ra được. Cô thấy được một mặt riêng biệt của Lục Bắc Xuyên, cũng đã thấy một mặt nắm chắc thắng lợi trong tay của hắn. Người đàn ông như vậy, khiến cho cô kiêu ngạo.

“Lục tiên sinh biết đánh đàn dương cầm sao?” Đang nói chuyện, Chu phu nhân chẳng biết từ lúc nào đã chú ý tới bên này, mơ hồ nghe thấy Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn đang nói chuyện.

“Biết một chút thôi ạ.”

“Vậy thật là không khéo, hôm nay tôi đã mời nghệ sĩ dương cầm trứ danh Charles đến, thật không nghĩ đến anh ta đột nhiên có việc đột xuất nên không thể tới. Khúc «Nhạc nhẹ» do Charles đánh đến nay tôi vẫn còn nhớ mãi không quên, nhưng đáng tiếc độ khó của khúc «Nhạc nhẹ» quá cao, có thể đàn được như Charles thật sự đã ít lại càng thêm ít…” Giọng điệu Chu phu nhân không khỏi mang theo chút tiếc hận.

“Khúc «Nhạc nhẹ » sao? Lục phu nhân, tôi biết ạ.”

Đám người nghe theo tiếng nói nhìn lại, Diệp Tình đứng ở một bên bưng chén rượu, tràn đầy phấn khởi.

Diệp Trăn nhíu mày, nhìn về phía Lục Bắc Xuyên, đến rồi!

Lục Bắc Xuyên ngưng lông mày cúi đầu nhìn cô, thấy mặt mày cô như lóe ra ánh sao lấp lánh, hưng phấn dị thường, tâm tư hắn khẽ nhúc nhích, thấp giọng hỏi: “Muốn nghe khúc «Nhạc nhẹ» đến vậy sao?”

Diệp Trăn gật đầu.

Lục Bắc Xuyên trầm mặc một lát, ghé tai Diệp Trăn nhỏ giọng nói: “Được rồi, hôm nay sẽ thực hiện mong ước của em.”

Cử chỉ thân mật của Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn cũng không bị những người khác phát hiện. Ánh mắt Chu phu nhân kinh ngạc đặt ở trên người Diệp Tình, “Cô biết sao?”

Kỳ thật lúc Chu phu nhân hỏi câu này Diệp Tình cũng có chút chột dạ, nhưng luôn được người khác ca tụng đã quen khiến cô ta nhớ tới lúc trước luyện đàn hay được các bạn học tán dương, dũng khí từ trong lòng sinh ra đã chống đỡ được cô ta.

“Đúng vậy thưa phu nhân, tôi cũng rất thích nghệ sĩ Charles, bản «Nhạc nhẹ» của anh ta tôi đã luyện tập qua rất nhiều lần, nếu như bà muốn nghe, tôi có thể đàn cho bà một khúc ở đây.”

“Nhưng mà… Khúc «Nhạc nhẹ » rất khó đánh, cô…” Giọng điệu tràn ngập sự không tín nhiệm.

Cũng không thể trách được Chu phu nhân như thế, bà thật sự không muốn nghe thấy khúc nhạc mà mình yêu thích nhất bị người khác phá hủy.

Giọng điệu hoài nghi của Chu phu nhân khiến Diệp Tình không thể không xuống nước được, lòng tự phụ cao khiến cô ta lập lời thề son sắt, “Chu phu nhân, bà yên tâm đi, khúc nhạc này tôi đã luyện tập rất nhiều lần. Tuy không dám bằng được nghệ sĩ Charles nhưng vẫn không tới mức huỷ được danh tiếng của bản nhạc này đâu ạ.”

Thực ra câu nói này Diệp Tình cũng chỉ là cậy mạnh mà thôi.

Cô ta đúng thật là thích Charles, nhưng khoảng thời gian gần đây Diệp Tình vẫn luôn bôn ba ở trong giới giải trí, tất nhiên cũng ít quan tâm đi mấy chuyện ngoài lề, đàn dương cầm thì càng ít luyện tập hơn. Nhưng Diệp Tình vẫn rất tự tin vì kiến thức cơ bản cô ta vẫn còn nhớ, cô ta tin rằng mình có thể đàn được khúc «Nhạc nhẹ» này của Charles, khiến cho tất cả mọi người ở đây phải mở rộng tầm mắt.

Giọng điệu thề thốt này khiến Chu phu nhân cũng không biết nên nói thêm gì nữa, dù sao Diệp Tình cũng là chị của Diệp Trăn. Cá nhân bà cho rằng cô bé Diệp Trăn này không tệ, yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên cũng tín nhiệm Diệp Tình hơn mấy phần.

“Vậy thì đành làm phiền cô nhé.”

“Đó là vinh hạnh của tôi.”

Diệp Tình nhảy cẫng không thôi, cô ta vênh váo tự đắc nhìn Diệp Trăn, vô cùng muốn nói cho Diệp Trăn nghe khiến cô ta mở to mắt mà nhìn cho thật kỹ. Bất kể là lúc nào, người ưu tú vẫn luôn là Diệp Tình cô ta chứ không phải là Diệp Trăn!

Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người lại không thể không kiềm chế tâm tình của mình, cô ta thoáng bình ổn cảm xúc kích động lại, trên mặt nở nụ cười vừa vặn, từng bước một bước lên trên sân khấu đi về phía bộ dương cầm giá cả đắt đỏ kia.

Cô ta đã còn không nhớ rõ lần gần đây nhất được biểu diễn trước mặt mọi người là bao lâu. Diệp thị suy tàn, Diệp Trăn thành công, tiếng ca ngợi cũng dần dần đi xa, điều này khiến lòng hư vinh cực lớn của Diệp Tình trở nên rất buồn khổ.

Cô ta cho rằng mình là bị ép phải thu liễm lại tài hoa của mình, khuất phục làm những việc vặt nhỏ bình thường mà không có người thưởng thức, chỉ có thể chịu đựng cảm giác không có tiếng tăm nào.

Cho nên cô ta tiến vào giới giải trí, đón nhận tiếng ca ngợi và ngưỡng mộ của tất cả mọi người

Cái cảm giác đó thật sự là thứ khiến cô ta vui vẻ nhất trên thế giới này.

Đàn dương cầm sáng loáng không nhuốm bụi trần, Diệp Tình ngồi ở trên ghế đàn, thẳng lưng, mỉm cười quét mắt nhìn ánh mắt mọi người dưới sân khấu.

Diệp Tình có thể cảm nhận được, những ánh mắt này cũng không hề chớp mắt nhìn chăm chú cô ta.

Cô ta mỉm cười chào hỏi, sau đó đưa tay đặt ở trên những phím đàn đen trắng, trong đầu nghĩ tới những nốt nhạc đã thuộc lòng, hít một hơi thật sâu. Còn chưa biểu diễn, cô ta dường như đã có thể tưởng tượng ra được những lời khen ngợi cảm thán không dứt miệng và tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người sau khi kết thúc.

Diệp Tình đánh nốt nhạc đầu tiên, tiếng âm nhạc tuyệt vời này quanh quẩn dưới khán đài yên tĩnh, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Tình.

Khúc nhạc dạo chậm chạp, từng nốt nhạc vang lên dưới đầu ngón tay Diệp Tình, những ngón tay đánh đàn của Diệp Tình như nước chảy mây trôi, âm thanh lướt qua tựa làn gió mát, khúc nhạc tuyệt mỹ này khiến đám người triệt để an tĩnh lại.

Nghệ sĩ Charles được xưng là thiên tài âm nhạc không chỉ bởi vì trình độ đánh đàn dương cầm cao siêu, mà còn là bởi vì năng lực phổ nhạc thiên tài của anh ta nữa.

Nửa đoạn trước của khúc «Nhạc nhẹ» xa xăm uyển chuyển, miêu tả một bức tranh đêm yên tĩnh, nửa đoạn sau lại bỗng nhiên chuyển hướng, hoặc sục sôi hoặc đau buồn phẫn nộ hoặc sầu bi. Có không ít người suy đoán khúc nhạc này có phải là được sáng tác sau khi Charles bị người yêu đá hay không.

Đàn được nửa đoạn, lúc chuyển đến đoạn sau, tay đánh đàn dương cầm của Diệp Tình bỗng nhiên trật một cái, mồ hôi trên lưng đổ ròng ròng.

Hết thảy đều đang vô cùng thuận lợi, lúc chuyển đoạn lại xảy ra sai sót, trong nội tâm cô ta cảm thấy không được bình tĩnh.

Những nốt nhạc rõ ràng cô ta đã nhớ kĩ trong đầu, động tác đầu ngón tay chỉ như hạ bút thành văn, giờ phút này đột nhiên tay không làm nên trò trống gì khiến nội tâm xuất hiện sự lo lắng. Suy nghĩ trong lòng rõ ràng là nốt nhạc này, nhưng mệnh lệnh truyền đạt đến đầu ngón tay lại chậm đi nửa nhịp. Hậu quả của việc chậm nửa nhịp khiến tâm tình Diệp Tình trong nháy mắt liền sụp đổ, nội tâm hoảng loạn.

Chuyện này không có khả năng! Khúc nhạc này mình rất thuộc mà! Làm sao lại có thể đánh sai!

Diệp Tình, tỉnh táo lại! Không được sai sót! Mày có thể làm được!

Trong lòng Diệp Tình như bị thiêu đốt, trong đầu tất cả đều là chậm nửa nhịp. Nghĩ như vậy, động tác trên tay không khỏi lại nhanh hơn hoặc chậm một nhịp, khúc nhạc vốn là sầu bi bởi vậy mà trở thành đau buồn phẫn nộ, khúc đau buồn phẫn nộ bởi vậy mà trở nên sục sôi, toàn bộ tiết tấu đều bị xáo trộn. Trên trán Diệp Tình toát ra một tầng tầng mồ hôi bịn rịn, hai mắt cô ta gắt gao nhìn chằm chằm phím đàn, không cam tâm khiến cho mình phạm sai lầm sơ sẩy như vậy. Sau lưng trở nên cứng ngắc, cả người cứ như một pho tượng ngồi đó, không có chút tình cảm nào mà đàn.

Người ở chỗ này ít nhiều gì cũng từng học qua dương cầm, đối với trình độ đánh đàn của Diệp Tình không khỏi nhíu mày. Theo tiết tấu của Diệp Tình, tiếng bàn luận xôn xao càng ngày càng lớn.

Nếu thật sự là đắm chìm ở trong khúc nhạc thì người ta sẽ ngoảnh mặt làm ngơ với những lời bàn tán, một lòng chỉ có âm nhạc, nhưng Diệp Tình lại nghe thấy được. Bởi vì những lời nghị luận này mà càng trở nên bất an. Bất tri bất giác, chính cô ta cũng không nhận ra mình đã đàn sai những nốt nào, nhưng mà đợi khi cô ta kịp phản ứng, đầu ngón tay đã đè xuống bàn phím, không có cách nào thu hồi lại được.

Vậy mà đánh sai rồi!

Hơn mười năm học đánh đàn dương cầm thế mà lại đánh sai!

Diệp Tình càng trở nên bối rối, cũng càng ngày càng lo lắng, những sai lầm mà chỉ những người nghiệp dư mới có thể phạm phải thế mà lại xảy ra trên người cô ta!

Làm sao có thể như vậy!

Nhìn qua những phím đàn đen trắng trên dương cầm, ánh mắt Diệp Tình dần dần mơ hồ, tất cả tiếng chế giễu giống như thủy triều xô tới, những ánh mắt khinh thường ném đến, tất cả mọi người đều như đang nói cô ta cút xuống đi, nói cô ta không xứng đánh đàn dương cầm!

Cô ta lại trở thành sự tồn tại mà không ai để ý tới, bất luận là ở đâu, thuộc về cô ta cũng chỉ có nơi hẻo lánh là vị trí bóng ma kia. Cô ta chỉ xứng đứng ở đó, nhìn người khác xinh đẹp hoàn hảo đón nhận tiếng vỗ tay và reo hò.

Không! Tôi so với bất cứ kẻ nào cũng đều ưu tú hơn! Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì mà người được tán dương lại không phải là tôi! Dựa vào cái gì mà người Lục Bắc Xuyên thích lại không phải là tôi! Dựa vào cái gì mà tôi lại phải trở thành chị của Diệp Trăn ở trong miệng những người khác!

Tất cả những thứ đó đều phải là của tôi mới đúng!

Tâm loạn như ma khiến Diệp Tình hung bạo giơ tay lên, đập ầm ầm trên phím đàn.

“Rầm——” Đàn dương cầm phát ra một tiếng sắc nhọn chói tai, khiến tất cả mọi người ở đây đều quay đầu đi không vui.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Có biết đánh đàn hay không đấy?”

“Đây là khúc nhạc bết bát nhất mà tôi từng nghe qua! Quả thực là đang vũ nhục khúc «Nhạc nhẹ» của nghệ sĩ Charles!”

Mà giờ phút này trên sân khấu, hai tay Diệp Tình run rẩy đặt ở trên phím đàn, đầu óc trống rỗng, không nghe được tiếng của bất luận kẻ nào. Trong đầu chỉ còn lại một tiếng chói tai vô cùng ồn ào mà ban nãy cô ta nện ở trên phím đàn.

“Không… Không phải…” Diệp Tình chân tay luống cuống nhìn tất cả mọi người ở đây, bắt đầu giải thích, “Vừa rồi không phải tôi cố ý đâu, chỉ là đột nhiên…”

Bất luận cô ta giải thích thế nào, cô ta vẫn chỉ thấy những ánh mắt không kiên nhẫn mà thôi.

Diệp Tình bối rối thất thố đứng dậy từ trên ghế đàn, mờ mịt bất lực nhìn bốn phía, toàn thân phát run.

Tại sao có thể như vậy…

Sắc mặt Chu phu nhân bình tĩnh, lại hết sức khó coi, nhưng bởi vì bà là chủ nhân bữa tiệc cho nên phải trấn an mọi người.

Thấp giọng phân phó nhân viên phục vụ dẫn Diệp Tình đi, lại mỉm cười với tất cả mọi người: “Xin lỗi các vị, vừa rồi chỉ là một việc nhỏ xen giữa mà thôi. Hình như bên khách sạn đang tổ chức một trò đùa nhỏ để trêu chúng ta thì phải. Dù sao tôi cũng rất vui vì mọi người có thể tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi, ở đây tôi xin kính mọi người một ly.”

Chu phu nhân cười trấn an, đám người cũng đều ăn ý quên đi chuyện vừa rồi, cười uống cạn một ly với Chu phu nhân.

Đứng ở trước tháp Champagne, Diệp Trăn nhìn Diệp Tình biểu diễn xong, trợn mắt hốc mồm, nửa ngày rồi vẫn chưa hoàn hồn được.

Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là tình cảnh chấn động cả hiện trường trong tiểu thuyết đây sao? Đùa cái gì vậy!

Mà không phải Diệp Tình chơi đàn dương cầm rất chuyên nghiệp sao? Tại sao đã đánh sai còn lấy phương thức này kết thúc bản nhạc nữa?

Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi!

Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Xuyên, lại không thấy ai đâu. Cô tìm kiếm trong đám người ở đại sảnh, đột nhiên nghe được tiếng nốt nhạc dương cầm vang lên.

Ngay lúc Diệp Trăn lâm vào hoài nghi với Diệp Tình, Lục Bắc Xuyên đã đi lên sân khấu, ngồi ở trước đàn dương cầm, đưa tay đàn nốt nhạc thứ nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play