“Ra là thế, có lẽ ngươi nói đúng, ta không phải nhân loại ma pháp vị diện”. Mạc Phàm lẳng lặng suy tư một hồi lâu, rốt cuộc tâm tình trải rộng nói rất bình thản.
Mục Nô Kiều nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, nở ra nụ cười hoa tươi.
“Tin được không?”.
Mạc Phàm bị nụ cười của nàng lấy rớt một nhịp tim đập.
Nhưng mà ngay tại thời khắc đó, hắn lại cảm ứng được Mục Ninh Tuyết khí tức.
Đế Đô cách Phúc Châu đoán chừng hơn ngàn km, nhưng Mạc Phàm lại cảm nhận rõ mồn một hơi thở băng sương của Mục Ninh Tuyết, hắn càng cảm nhận ra một tia hàn ý lạnh lẽo cùng giết chóc nàng.
Hắn không để ý Mục Nô Kiều chút nào, chỉ là trong lòng có một tia sắc son với đại lão bà tưới lên trái tim như lửa đốt của bản thân.
“A, làm sao, ngươi có tâm sự?”. Mục Nô Kiểu cảm thấy mất hứng, vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, quay đi chỗ khác.
Mạc Phàm lắc đầu, mở miệng nói: “Không có”.
“Muốn hay không trả thù cho Bàng Lai?”. Mục Nô Kiểu thử nghiệm hỏi thăm.
“Không cần. Quỷ Sát Nga Nữ liền chết rồi”. Mạc Phàm phi thường khẳng định nói ra.
Còn cho là mình nghe nhầm, Mục Nô Kiều trợn tròn mắt nhìn hắn, năm lần bảy lượt đá mắt chất vấn.
“Vợ ta giết”. Mạc Phàm nói rất tự hào.
“Vợ?”
“Hì”
Hiểu rồi!.
Mục Nô Kiều không hỏi nữa.
Một lát sau, đâu đó gần 5 phút thời gian, thiếu tướng Hoàng Tuấn mới vui mừng thông báo kết quả.
“Báo báo báo!!! Đế Vương Quỷ Sát Nga Nữ trên đường bỏ chạy bị giết chết!"
“Báo! Chỉ thấy từ Phúc Châu đến Tuyền Châu, đại địa đóng thành băng, nước biển đóng thành băng”.
“Báo! Người giết chết Quỷ Sát Nga Nữ giống như... giống như đứng ở tận Ninh Bàn Tháp cứ điểm!"
Một khi có yêu ma nghĩ đến tập kích nhân loại đô thị, cũng là dạng này lần lượt kế hoạch phục kích, đem yêu ma tai nạn chặn lại tại biên giới bên ngoài, chặn lại tại yêu ma khu vực.
Chỉ là Mục Ninh Tuyết từ khi nào đã trở nên thần thánh như vậy, nàng không có kế hoạch phản kích, nhưng cứ như vậy tập kích thuất sát Đế Vương từ rất xa, đến vị kia Đế Vương ngã xuống, chẳng phải nó còn không biết ai giết mình hay sao?
Một nữ nhân tướng mạo hoàn mỹ, tâm chất băng cơ như Mục Ninh Tuyết, càng có khí tràng ép người ta nghẹt thở như vậy, Mục Nô Kiều tự nhận mình thua xa nàng. Đây chính là khoảng cách, một khoảng cách vĩnh viễn không có cơ hội, mà cho dù là có cơ hội, cơ hồ cũng không thể san lấp.
Mạc Phàm đồng dạng đang nghĩ về Mục Ninh Tuyết.
Bàng Lai cùng Mục Ninh Tuyết hoàn toàn là không có quan hệ gì. Mục Ninh Tuyết chính xác là không nhìn mặt người giao tiếp, nàng đối nhân ra sao, chỉ tự nàng, tự Mạc Phàm hiểu liền được.
Có lẽ Mạc Phàm vui mừng quá đỗi với hắn cảm nhận được nội tâm Mục Ninh Tuyết một khắc kia biến hóa giận dữ. Mục Ninh Tuyết không trả thù cho bản thân, không trả thù cho quốc gia, càng không trả thù cho Bàng Lai. Nàng đơn giản trả thù, vì nàng biết có Mạc Phàm ở đây, hắn sẽ làm.
Mạc Phàm cùng Bàng Lai có quan hệ thế nào, Mục Ninh Tuyết đủ thông minh để ý thức được.
“Ba ba, muốn uống sữa”. Đột nhiên Tiểu Thiên Hy nằm nghịch trên người Mạc Phàm lại lên tiếng.
Cái kia lời nói, có định lực vô cùng.
Bất quá, tình huống lúc này liền khiến Mạc Phàm trở nên đỏ mặt.
Mạc Phàm nhất thơi rơi xuống vực sâu vạn trượng, nửa ngày trời đều không thể làm ra phản ứng nào.
Không đúng, có một loại động tác hắn đang làm.
Nam mô a di đà phật.
Tuyết Tuyết đừng tới! Tuyết Tuyết đừng phát hiện!.
Một lúc sau, Tiểu Thiên Hy nghịch ngợm ngủ thiếp đi.
Hắc ám vật chất bị Mạc Phàm khuyếch tán trong Tử Cấm Thành cũng dần dần tan rã, trả lại nguyên bản buổi chiều tà lãng mạn.
“Kiều Kiều, ngươi còn chưa nói, ngươi làm sao biết ta ở đây?”. Mạc Phàm hỏi thăm.
Mạc Phàm không có hỏi nàng dạo này ra sao.
Hắn đã sớm nghe qua nha đầu Linh Linh nói.
Mục Nô Kiều hiện tại đều là Phó Viện Trưởng Minh Châu học phủ, nàng rất nổi tiếng trong ngành giảng cứu cùng đào tạo phát triển giáo dục.
Minh Châu học phủ nhờ có nàng, bây giờ đều là đối tác của Anpơ học phủ, Parthenon Thần Miếu học viện, Ojos học phủ. Bọn họ lẫn nhau ở giữa thường xuyên trao đổi tài nguyên, tăng cường lịch luyện trên các địa mình khu vực khác nhau.
Kì trước học phủ chi tranh thời điểm, lứa học viên của Mục Nô Kiều cũng xuất sắc đạt được vị trí trong tam cường cuộc. Đứng nhất toàn đoàn là bên kia là tối cường nước Mỹ, đừng nhì là hắc mã của giải đấu, là quốc gia học phủ của Nhật Ánh lão sư.
“Cách đây vài hôm, có ngươi thông tri ta, bảo rằng ngươi nhất định sẽ xuất hiện ở Đế Đô, càng là sẽ có xác suất tham gia họp hội nghị Hải Dương quân lược vài ngày nữa tổ chức. Trong phong thư ghi rõ, người này muốn ngươi tạm lánh khỏi Đế Đô một đoạn thời gian”. Mục Nô Kiều nói rằng.
“Tại sao lại phải rời đi?”. Mạc Phàm nghi hoặc hỏi.
Hắn vừa mới đọc tin nhắn của Bee, Bee hẹn hắn tới Đế Đô liền phải gặp ngay.
Chẳng lẽ loại này tình huống là cùng quan hệ với nhau.
Chỉ thấy Mục Nô Kiều trầm ngưng một chút, sau đó điềm tĩnh nói: “Ngươi có biết ai là Bee không?”.
Mạc Phàm giật nẩy mình, cảm giác như gặp đại hạn.
Đoán lung tung vậy cũng trúng.
Quả nhiên có quan hệ.
“Biết, chuyện gì?”. Mạc Phàm nói.
“Ngươi này nói với ta rằng, ngươi bây giờ xuất hiện hay không không quan trọng, quan trọng là nếu để Hoa Hạ cao tầng biết ngươi xuất hiện, nhất là Nghị Trưởng Thiệu Trịnh, xác suất rất lớn bọn họ sẽ đẩy ngươi lên ngồi vị trí quân bài. Dạng này không ổn. Người đó nhờ ta kiếm ngươi nói lại, ngươi tạm thời đừng nên xuất hiện, hãy để Bee làm quân bài”.
“Quân bài, ngươi nói là vị truyền thuyết loại kia Liên Hợp Quốc bầu ra quân bài”. Mạc Phàm ngây ngốc một chút.
Sau khi chiến đấu ở Thiên Quốc, Welbeck có nói với Mạc Phàm về Nhật Ánh. Hắn là thời đại này đương kiêm quân bài.
Bee vì sao muốn làm quân bài? Còn nữa, người này vì sao muốn để Bee lên làm quân bài. Chẳng lẽ hai người là một.
Không, Bee không cần thiết phải làm như vậy. Lấy hắn trí tuệ, hắn nói một tiếng, Mạc Phàm cũng sẽ nhường. Không cần làm cách này.
“Không điều tra được hắn là ai sao?”. Mạc Phàm hỏi.
“Có điều tra. Lúc đó là thư ký của ta gặp gỡ truyền đạt lại, nhưng nghe mô tả...rất giống...”. Mục Nô Kiều trầm ngâm vừa nghĩ vừa nói.
“Rất giống cái gì?”
“Rất giống Trương Tiểu Hầu”. Mục Nô Kiều thở dài.
Mạc Phàm sắc mặt có chút biến hóa.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Hầu tử vì sao không trực tiếp gặp mình!?
Mục Nô Kiều giống như là nhớ ra cái gì đó, vội vàng bổ sung: “Phải rồi, hắn còn nói. Để Bee lên làm quân bài, Bee sẽ phải tuyên thệ trung thành với nhân loại. Điều này càng sẽ bảo đảm một phiếu đánh bạc cho nhân loại. Chủ yếu là cái kia lời tuyên thệ huyết ước giá trị, có nó, vô luận là ai cũng sẽ không làm trái được. Có vẻ Trương Tiểu Hầu rất lo lắng nếu Bee không đứng về phía nhân loại, hắn càng thấy Bee này là cực kỳ nguy hiểm”.
Lời này của nàng đúng là có thức tỉnh Mạc Phàm một chút.
Theo kinh nghiệm quên biết Bee, tên quởn trí này đúng là phi thường xuất chúng về mặt trí tuệ.
Hắn là thế giới này Mạc Phàm nhận thức đứng trong diện cơ trí đỉnh cao nhất một cái.
Có thể xếp đồng với hắn, hẳn là cái kia truyền thuyết Tuệ Tri Thần. Còn một cái liền nằm ở trên Côn Lôn, Trí Tuệ Yêu Linh.
Nhưng mà bất quá, Trương Tiểu Hầu cũng biết Bee, cái này là nằm ngoài dự liệu của Mạc Phàm.
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT