…….

…….

“Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~”

“Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~”

"Cự nham thiết thuẫn"

"Quang lân thạch cao"

"Thuỳ thiên minh vũ"



"Thuỷ phật chi châu"

"Đồ đằng ấn ký"

“Bích ngự niêm mạc!!!”

“Hoàng kim khải y”

Trên đỉnh đầu Mục Bạch cùng Trương Tiểu Hầu, đột nhiên lóe lên không biết bao nhiêu ảnh màu ánh sáng đan xen, lập tức theo sau nó đúc lên một cái tòa tháp muôn sắc, có hơn bốn mươi tầng trôi nổi giữa bầu trời.

Một tầng lại một tầng tỏa ra hào quang đến lóe cả mắt, càng mang đến cho người khác sự vững chãi, tuyệt đối bảo vệ ở bên trong, đại biểu cho ma pháp phòng ngự kỹ năng thi triển ra, dù cho bất kể là ma cụ, hay ma pháp đi chăng nữa, loại nào phô ra cũng khoa trương đến đỉnh cấp bảo hộ.

“Là Triệu Ca...” Trương Tiểu Hầu đang thất thần lo lắng thì sự xuất hiện của Triệu Mãn Duyên liền trở nên thay đổi cục diện rất nhiều.



Chân thực cấm chú giáng lâm!!!

Khác biệt hoàn toàn với chi tức chưởng khống cấm chú thông thường.

Loại này phải tốn một thời gian dài dằng dặc để sáng tạo, lắp nối gần trăm ngàn tinh tử, uy lực cũng vì vậy không thể đo đếm được.

Thế giới này không có mấy pháp sư có thể thi triển một cái độc lập cấm chú, càng ít ỏi trong số có khả năng dẫn dắt ngâm xướng trực tiếp trong một cuộc đối đầu trực diện.

Đại đa số đều chọn cách chưởng khống ma pháp, đại khái chỉ lắp tầm chục ngàn tinh tử cũng đã có thể coi như cấm chú lực lượng rồi.

Rõ ràng hơn, pháp sư không thể độc lập thi triển tự nhiên chỉ có thể nối mạch được trên dưới mười ngàn tinh tử.

Độc lập triển khai, nhưng không dẫn dắt, thông thường họ sẽ chưởng khống từ mười đến ba mươi ngàn tinh tử tùy vào khả năng. Dẫn dắt trận pháp lâu dài sẽ có thể lắp được hơn năm mươi ngàn tinh tử, tiêu viện trưởng ở Ma Đô ngâm xướng đại khái là ở cấp độ này, tức nghĩa dù có cho thêm thời gian bao lâu đi nữa, hắn cũng không thể nối thêm.

Phạm quỳ tòa thành của đại thiên sứ Michael đã được hắn chuẩn bị, cài sẵn trong tòa thành, tuyệt đối là thần mạch tinh tử, có hơn trăm ngàn viền pháp được ghép nối thành công, đồng dạng hoàn mỹ cấm chú.

Sa giang quốc của hình thiên sứ Farl dẫn dắt từ đầu được nối mạch hơn bảy mươi ngàn tinh tử, cứ việc không thể nào sánh bằng Michael, nhưng trên tám mươi ngàn liền đã được gọi là chân thực cấm chú, cảnh giới mà thế gian có lẽ cũng chỉ thiên tài trác việt, có tinh thần lực chí cao mới đủ sức chống chịu áp lực thần sơn tinh vũ đè lên.



Trương Tiểu Hầu và Mục Bạch hiện tại đều không thể đỡ nổi một chưởng khống cấm chú thông thường chứ đừng nói đến lực lượng cấm chú chân chính đã dẫn dắt của một thượng giả pháp sư.

Còn Triệu Mãn Duyên thì khác, hắn những năm nay thu không ít tài nguyên hải dương cùng Bá Hạ, càng có nắm giữ hoàn toàn Triệu thị gia tộc, liền vật phẩm, gia truyền đều chồng chất như núi.

Bản thân vì vậy liền đột phá được cực hạn thủy hệ, bước vào hóa cảnh tu vi.

Trên người hắn dĩ nhiên cũng được trang bị đến tận răng ma cụ bảo mệnh, từ khải ma cụ đắt giá cho đến lý ma cụ hay sợi dây đeo trên cổ cũng phát ra hào quang bao bọc lấy xung quanh, thậm chí cả mười đầu ngón tay đều có đeo một chiếc nhẫn, mỗi một chiếc nhẫn đều có thể mang lực lượng chúc phúc gia tăng uy lực phòng ngự chồng chất lên không biết bao nhiêu thành.

Mục Bạch quay lưng lại nhìn Triệu Mãn Duyên, trên miệng liền cũng biểu hiện cái cưới khổ có còn hơn không.

Cái tên này, vẫn là nứt vách phong phú đồ tốt như vậy…

Hầy…

Hoàng kim khải y…

Kim sắc chói loá, bao bọc lấy toàn bộ Triệu Mãn Duyên thân thể, tựa hồ như một khối cầu màu vàng không thể đánh vỡ.

Rõ ràng là thánh khải bảo mệnh của cổ đại quốc vương Italy, từ lúc nào cũng thuộc về gia tộc Triệu Thị, càng được gã lắm tiền này mang đi phục chế lại, khoa trương đến mấy lần.

Trước hàng tá năng lực phòng ngự chất đống gia trì lẫn nhau, lại có thêm ấn ký đồ đằng, hào quang đủ loại màu sắc phát ra từ lít nha lít nhít kỹ năng này tựa hồ cũng khiến người khác chấn kinh rồi.

“Nhìn cái rắm, mau hỗ trợ ta mấy cái phòng thủ thuộc tính!” Triệu Mãn Duyên cau mày khi phát hiện Mục Bạch cùng Trương Tiểu Hầu đang mồm miệng há to ra đứng nhìn.

“Lão Triệu, thứ đó giao cho ngươi, ta cần tiếp tục phục hồi". Mục Bạch nói với Triệu Mãn Duyên, vốn dĩ hắn đang định thi pháp băng chưởng khống để gượng ép phòng thủ nhưng nhìn đến cái này tòa tháp bày ra trước mắt, đột nhiên mình cũng chẳng đóng góp được gì.

“Ta tới hỗ trợ các ngươi, các ngươi liền để mặc ta phòng thủ một mình” Triệu Mãn Duyên trợn to hai mắt mắng.

"Ta biết ngươi có thể."

Triệu Mãn Duyên nhìn thấy Mục Bạch ngồi bệt xuống đất tiến vào minh tu, còn có nhai nhai một ít thảo dược, trong lòng phi thường muốn chửi, hận không thể rút lại ma pháp bỏ đi.

“Triệu ca, ta phụ ngươi một tay”

Tầng ngoài cùng, bên trên nhất phòng thủ hệ thống, Trương Tiểu Hầu tạo nên một cái nham kình bàng bạc, bao phủ lấy tòa tháp của Triệu Mãn Duyên.

"Oành oành oành oành"!!!

“rầm rầm rầm ~~~~~~~~~”

Trước một khắc, mặt đất chập trùng, tùy ý có thể thấy được dãy núi lở, dã lĩnh, rừng tùng xanh um tươi tốt, nhưng sau sa giang quốc hạ xuống, nơi này bị san thành bình địa, những bụi bặm kia lộn ngược, tựa hồ liền tự nhiên quy tắc nguyên thủy nhất cũng bị sức mạnh quá mức bàng bạc đáng sợ như vậy làm thay đổi, thứ tự điên đảo nghiêm trọng.

Lực lượng sa giang thác ghềnh của Farl không hổ là chân thực cấm chú cường đại, tựa hồ liền tự nhiên quy tắc nguyên thủy nhất cũng bị sức mạnh quá mức bàng bạc đáng sợ như vậy làm thay đổi, thứ tự điên đảo nghiêm trọng.

Tòa tháp thủ vệ trùng quang trùng sắc của Triệu Mãn Duyên liên tiếp bị đánh sập hết tầng này đến tầng khác, chống chịu vỗn dĩ không quá đến mười mấy phút đã vỡ tan toàn bộ, liền cả kết tinh mười tám viên thủy phật châu cũng biến mất theo.

Nhưng là giữa mịt mù bụi cát, Triệu Mãn Duyên vẫn đứng đó, hắn chỉ khụy một chân xuống, trông điệu bộ chỉ vẻn vẹn có ít phần mệt mõi, không đến nghiêm trọng vết thương.

"Lão Triệu"

“Triệu ca”

Mục Bạch cùng Trương Tiểu Hầu vội vội vàng vàng chạy tới đỡ hắn lên, họ dưới hoàng kim ánh sắc từ khải y Triệu Mãn Duyên phóng thích ra tương đối bình an.

Vẫn là may mắn thoát chết!!!

Sa giang quốc nghiền ép mọi loại hệ thống phòng thủ của Triệu Mãn Duyên nhưng cũng vì nhiều lớp như vậy mà lực công kích giảm dần, trải qua dằng dặc mạnh mẽ nhất kết giới của thủy phật châu cùng thủy ngự cấm chú liền chẳng còn bao nhiêu.

Cuối cùng, không có đủ lực lượng để vượt qua lớp quang diệu của hoàng kim khải y, triệt để tan rã.

Hình thiên sứ Farl ở trên một gò đất cao hơn nhìn xuống, chằm chằm ánh mắt lên Triệu Mãn Duyên, không khỏi ngạc nhiên tột độ.

Thủy hệ cấm chú, hoàng kim khải y, bá hạ ấn ký, thủy phật châu…

Thế giới quả nhiên vẫn tồn tại những cường giả siêu cấp phòng ngự như vậy, so với việc vận hành độc lập, người này đỡ được chân thực cấm chú còn giống quái vật hơn.

Bất quá, hắn đem hết tài nguyên ra, miễn cưỡng bảo toàn mạng sống một lần đi.

Tuyệt đối không có lần thứ hai!!

Đại đa số cấm chú ma pháp ngâm xướng lâu dài sẽ không dễ dàng gì thi triển cái thứ hai, không bàn về thời gian dẫn dắt lại, chỉ việc ma năng nâng đỡ cũng đã là một vấn đề.

Nhưng Farl thì khác…

Bầu trời chỉ vừa được tận hưởng vài phút an bình, ngay lập tức xuất hiện lại một cái trường giang sa mạc khổng lồ, nó y hệt cái cổng sông ban đầu, chật chội, lít nhít sa giang, càng mang lại sự nóng bức đến kinh hoàng.

“Chuyện này… làm sao nàng có thể?” Trương Tiểu Hầu chấn kinh trầm trọng.

Áp bức quay lại, cái kia trường giang, ắt hẳn không sai lệch đi đâu được… vẫn là chân thực cấm chú.

Nàng sao lại có thể vận hành liên tiếp hai cái ngâm xướng cấm chú trong chớp mắt!!!

“Đôi lúc trên thế giới này sẽ có những dị đoan, li tai may mắn thoát chết được khỏi trảm sát của thánh ảnh nhân viên, ta nhưng là hình thiên sứ lãnh đạo, được thiên phụ thức tỉnh thần phú thích hợp".

"Phán quyết lần hai chính là thần phú của ta, hay rõ ràng hơn, ta đồng dạng có thể thi triển được một lần nữa ma pháp tái tạo như đặc ân kết liễu".

"Lần này, ta có thể thoải mái cho các người chính thức lãnh án tử". Farl to giọng tuyên án một lần nữa, có thể nghe được sự tự tin tuyệt đối từ âm thanh của nàng phát ra.

Thánh Thành hình thiên sứ cấp bậc…

Dĩ nhiên là tồn tại cái thần phú nghịch thiên như thế, đủ để cho đại thiên sứ trưởng cũng phải nể sợ kiêng dè.

Trên gương mặt đám ba người họ biểu tình chấn kinh tột độ, cái này không khỏi cũng quá mạnh mẽ rồi, chân chính cấm chú hai lần giáng lâm sao…

Bất giác, Mục Bạch cùng Trương Tiểu đưa ánh mắt có đôi chút mong chờ qua Triệu Mãn Duyên vị trí.

Vỡ tan tành hết cả rồi…

Thủy phật châu vừa bị phá nát, không có lại hình thành trong giây lát được.

Ma cụ trên người hắn chỉ còn một cái hoàng y.

Triệt để bất lực...

Thủ không được, chạy cũng không được, chỉ còn một cách xông lên, nhưng lấy thực lực tổng hợp của bọn họ, vượt qua chi lồng cấm chú của Farl vốn dĩ cũng là không thể.

“Mục Bạch, ngươi phục hồi sức cũng kha khá rồi, sắc mặt đã điểm lên chút hồng hào son phấn, hãy mau mở hắc ám vực sâu ra đi". Triệu Mãn Duyên nói rằng.

“Triệu ca, đứng ở phạm vi xa như vậy, Mục Bạch không thể thả nàng ấy vào đâu”. Trương Tiểu Hầu trả lời.

“Ta đâu có kêu quăng nàng vào vực sâu, là quăng chúng ta vào đó!!!” Triệu Mãn Duyên đưa ra một lời khuyến nghị.

“Mạc Phàm, hắn không phải đã tự mình mở cổng hắc ám vi diện ra chui vào xuống. Đi, bây giờ ngươi cứ mở vực nhốt cả đám xuống, liền sẽ gặp tên hỗn đản đó, để hắn cứu chúng ta lên". Nhận thấy bầu không khí gượng ép khi hai người kia chỉ chằm chằm nhìn hắn, Triệu Mãn Duyên liền bổ sung thêm.

“Ngươi có bệnh phải không?”

“Có ý gì hay hơn sao, Triệu gia ta vẫn chưa có tông đường nối dõi a!!!”

“Triệu ca, không phải ngươi cũng là cấm chú sao, thông thường thần phú sẽ dựa theo một loại thuộc tính mạnh mẽ, đặc trưng của pháp sư. Mà rõ ràng từ trên xuống dưới, ngươi chỉ thủ và thủ, nhất định thần phú đồng dạng mang sứ mệnh thủ vô cùng mạnh mẽ”.

Triệu Mãn Duyên biểu lộ một chút lưỡng lự.

“Đúng thật là có một cái thần phú, nhưng chính ta cũng chưa từng kiểm chứng, khảo nghiệm…”

Mục Bạch nhưng là hiểu rõ con người Triệu Mãn Duyên, hắn như vậy, khẳng định liền đủ khả năng chống đỡ một phen.

“Chúng ta tin tưởng ngươi.” Mục Bạch vỗ vai Triệu Mãn Duyên vài cái rồi đẩy về phía trước.

"Lão tử thật không được!!"

Triệu Mãn Duyên vẫn là bị đưa trước mũi dao, hắn đứng ở trung ương sa giang quốc kia sẽ đổ xuống, bàn tay phác thảo ra một cái vòng tròn nhấp nhóe màu lam ánh sáng, cũng không có thêm bất cứ một ma cụ nào hỗ trợ.

“Bích ngự niêm mạc”

Một tấm thủy tinh dày cộm như pha lê bích trải dàn mấy chục km nở ra trên hai tay đang hướng lên phần kia bầu trời của hắn.

“Đông đông đông đông!!”

Sa giang quốc kia đổ xuống ngự niêm mạc ngay lập tức bị dung hòa, hệt như mấy triệu cục than nóng đổ vào đại dương sâu thẳm, sẽ có khói bốc lên, có làm cho một phần mặt của đại dương tăng nhiệt độ… nhưng chung quy vẫn không mẩy may thôn chiếm được đại dương, vẫn là bị khuất phục.

Cứ như vậy, duy nhất một ma pháp của Triệu Mãn Duyên đã hòa tan chân thực cấm chú mà hình thiên sứ Farl đặt hết ma năng vào.

Là tuyệt đối phòng thủ!!!

Mục Bạch cùng Trương Tiểu Hầu đứng đó ngơ ngác đến không tưởng tượng nổi, càng không cần nói thì Farl hoàn toàn khụy gối xuống, nàng làm sao cũng không nghĩ thế giới này lại có một nhân loại thần thủ như vậy…

“Còn thần phú của ta là tạo ra kháng thể, cứ việc triển khai trùng lại bất kì một lực lượng ma pháp nào để tấn công, chắc chắn sẽ bị hòa tan”. Triệu Mãn Duyên nhìn tới ánh mắt Farl nói rằng.

Cụ thể hơn, nếu trong lần ma pháp đầu tiên không trực tiếp thuấn sát đi Triệu Mãn Duyên, phòng ngự của hắn sẽ tự sinh trưởng ra kháng thể, hoàn toàn miễn sát thương ở những lần sau đó.

Chưa để Farl bình tĩnh trở lại, Triệu Mãn Duyên tiếp tục trào phúng công kích:

“Nói một cách khác dễ hiểu, ngươi từ bây giờ chỉ nên an phận tự bảo vệ mình”.

- ------

Farl gần như đã kiệt quệ sinh thể sau khi tự mình phá nát hồn thai để thoát khỏi tám mắt xích tử thần của Mục Bạch, cũng không còn quá nhiều ma năng sau khi liên tiếp thi triển hàng loạt cấm chú lực lượng.

Tuy là một hình thiên sứ phi thường mạnh mẽ, là khôi thủ quyền năng nhất thánh ảnh tổ chức, nhưng nàng không có sở hữu vô hạn ma năng, trường tồn thể lực. Dưới tình huống thiên sứ chi hồn của bản thân đã vĩnh viễn mất đi, thứ duy nhất nàng có thể làm bây giờ là cầm cự đợi tiếp viện.

Triệu Mãn Duyên đang dẫn dắt cấm chú lực lượng để tấn công, liền có một bóng người tiến đến sau lưng hắn, đặt tay lên vai.

“Được rồi, giữ sức đi, lỡ như nàng phục hồi thể trạng, còn có ngươi làm đối trọng, việc phán xử này cứ giao cho ta.” Mục Bạch nói rằng.

Mục Bạch lãnh đạm tiến về phía trước, từ một hắc ám sứ giả, hắn lúc này trông cực kỳ giống một vị bạch y thư sinh, biểu hiện mười phần khái chất.

Trên tay hắn cầm thiết mực bút lông, liền chóng nguệch ngạc ra đường nét chữ “Cảm”.

Ánh sáng màu bạc lóe lên, không gian trên đầu Farl đột nhiên có một vật nhiễu xuống như cây kim trắng giữa trời.

“Bút lông ngỗng trắng sao?” Farl là vạn phần thắc mắc, nàng cũng không biết Mục Bạch định làm gì nhưng linh tính mách bảo khu vực này không còn an toàn.

Nàng bình tĩnh điều động “tinh chi hạt bụi” bảo vệ xung quanh mình và phi hành đến địa phương khác.

Nhưng là nàng đi tới đâu, bút lông ngỗng trắng bám theo sau đến đấy…

“Niệm khống di vật”. Farl biểu tình trên gương mặt nhận ra.

Mục Bạch đứng yên tại chỗ như họa gia thi sĩ, hắn dùng tâm tướng đem không gian hệ truyền ý niệm vào băng bút tuyết nghiên, còn trên tay thì cầm thiết mực bút lông để vẽ đúc tinh tử thông qua tinh kiều lực lượng.

Bút lông ngỗng trắng kia chính là băng bút tuyết nghiên, pháp vật mà Mạc Phàm đã tặng cho hắn.

Bút sắt trên tay lại là thành phẩm thu được từ Lâm Khang năm xưa.

Tuyết nghiên chi bút vẽ tranh..

Thiết sắt chi bút nối tinh tử…

“Họa tuyết dựng hình”

Dụng tâm vẽ hình, hình từ bút lông ngỗng trắng trên đầu Farl vẽ ra như thao sơn tuyết tử, thiên hình vạn trạng, càng là mài băng diệu nguyệt, mang ma pháp băng hệ vết tích, còn môi giới truyền ma năng cho nó chính là thiết bút đang được Mục Bạch cầm trên tay.

Cứ việc không có sở hữu nhất tâm nhị dụng kỹ năng, nhưng thông qua hai món bảo bối bồn chứa, Mục Bạch đồng thời vẫn phục chế hoàn mỹ, thậm chí ưu việt hơn gấp mấy lần.

Rừng Elyn là một hệ sinh thái dày đặc nguyên sinh vật, trải qua mấy lần cấm chú gột rửa cùng hắc ám tà đọng, liền chỉ còn lăng trì đổ nát cùng hỏa tàn khô héo, nhưng dưới họa tuyết lớp lớp trổ ra, từ một bình địa trong liệt diễm dần dần sinh ngơi băng chi, dần dần phủ trắng, dần dần tái tạo lên một cái tàn ảnh nho nhỏ của bồng lai tiên cảnh, núi cao phủ tuyết.

Farl cảm thấy mình chính là một con mồi không còn định hướng, nàng chạy đến đâu, liền thấy một tòa núi băng cao lớn vạn trượng chặn nơi đó, thậm chí Mục Bạch dựng thêm những dấu chấm nhỏ của tuyết trắng tô điểm.

Chẳng mấy chốc, nàng giống như đã lạc vào một mê cung lạnh lẽo, xung quanh chập chùng dãy núi băng, tuyết thì rơi chất đống dày đặc, nhiệt độ gần như tiếp cận về không.

Nàng bắt đầu sợ hãi, hình thiên sứ nhưng thực sự hoàn toàn bất lực, đã bị cách dẫn dụ này của Mục Bạch làm cho lạnh cóng cả người, sa chi hạt bụi xung quanh cũng vì vậy mà nhanh chóng hóa thành tuyết rơi xuống đất.

Là một hình thiên sứ, học thức hiểu biết về ma pháp của Farl dĩ nhiên cực cao, nhưng trình độ Mục Bạch liền phải nói còn trên hẳn một bậc, Mục Bạch là hắc ám sứ giả, nhưng đồng thời cũng là học giả, là họa gia thi sĩ.

“Nhất trụ thần bút, người này chính là nhất trụ thần bút, vẽ giả mà ra thật... dị đoan, chắc chắn là dị đoan…” Farl cũng là đang hóa điên lên, đối với nàng, Mục Bạch là loại cần phải tiêu diệt, Triệu Mãn Duyên cũng cần phải tiêu diệt, tất cả những tên liên quan đến Mạc Phàm đều không nên được hưởng cuộc sống ở trên thế giới này.

Mục Bạch tiếp tục vẽ ra hai đại đạo quân bằng tuyết, chúng vốn không có hồn, sức mạnh bất quá chỉ vào cấp độ thống lĩnh nhưng khi nhìn đến, Farl thực sự hồn bay phách lạc.

Hai đại đạo đó là hai nhánh thanh tài giả lực lượng đã được Farl cho tấn công Mục Bạch ban nãy. Farl sợ hãi đến tột độ, nàng liên tục vận dụng ma năng còn sót lại để đập nát để tận diệt, nhưng là nàng dù đập bao nhiêu thì cũng không nhiều hơn được số lần Mục Bạch tái tạo thi triển.

Áp đảo toàn diện!!!

Farl hoàn toàn bị khô cứng người, nàng triệt để không thể chuyển động nổi nửa cái bàn tay để sử dụng ma pháp.

Gục ngã..

Nàng gục đập mặt xuống trên tuyết trắng phủ kín kia, cả người run run co giật…

Thua, vậy là đã thua, hình thiên sứ Farl vậy đã thất bại.

“Phế đi nàng, đừng vội giết, chúng ta còn dùng được". Mục Bạch lên tiếng nói.

“Để ta đi”. Trương Tiểu Hầu vốn cũng không làm gì nhiều đã xung phong trách nhiệm.

Triệu Mãn Duyên làm một cái thái độ bày biện suy nghĩ hồi lâu, xong liền giương tay ra chặn lấy Trương Tiểu Hầu lại.

“Để ta, nam nhân trong thiên hạ cần thiết nhất là phải thử qua mọi loại thi vị nhã hứng, vừa hay ta còn thiếu một cái da đen nữ tử trong danh sách, vẫn nên để ta”.

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play