“Đã Thiên Đạo không cho nàng một đầu sinh lộ, nàng liền lựa chọn một con đường khác, khai sinh ra định nghĩa Sa Đọa Đế Hoàng. Nàng chính là vị đầu tiên trong lịch sử khai sinh ra khái niệm này, tự mình chính là Sa Đọa Tà Thiên, tự mình hướng tới Cổ Nguyệt Tru Đế cấu kết”.

Mang Đế Horakhty kể ra những lời này, nàng thanh âm rất xúc động, có thể nghe ra được nàng đối với Nữ Oa Nghi Mẫu là bậc gì cung kính cùng tôn trọng, tuy không phải hài tử đối với mẫu thân loại kia, nhưng cùng mẫu tử cốt nhục công dưỡng hơn công sinh, tình thân dĩ nhiên tràn ngập.

“Cảm giác, rất giống bị Cổ Nguyệt Đế an bài sắp xếp”. Mạc Phàm bị Cổ Nguyệt xỏ mũi quá nhiều, hắn sẽ không bất ngờ nếu việc này ngay từ đầu liền có liên quan đến tên phản diện kia.

Mang Đế Horakhty chậm rãi gật đầu, nàng hòa âm ngữ khí khác hẳn mọi ngày, chậm rãi nói: “Đế Hoàng rất dễ dàng bị sa đọa. Càng là đến kim tự tháp chi đỉnh, hành vi ngược lại càng dễ dàng đi đến lạc lối. Dạng này nghệ thuật thao thúng tâm lý Đế Hoàng, Cổ Nguyệt Đế và Bàn Cổ đều là giỏi nhất... Rất nhiều Thiên Đạo Đế Hoàng đều rất thường hay đến nịnh bợ Chí Tôn Đế Hoàng, bởi vì bọn nó tin tưởng vững chắc, Thiên Đạo là không nói ra, Chí Tôn Đế Hoàng mới là duy nhất cất giấu đến Bất Hủ Đế Hoàng bờ bên kia thiên bí, vì leo lên cao hơn, quá khứ không ít Bất Hủ cảnh, cũng có thể bị Bàn Cổ và Cổ Nguyệt xảo quyệt cho lừa diệt. Tỉ như sáu cái Bất Hủ trong đó có Nữ Oa hãm hại Long Thần, đều là một tay Cổ Nguyệt Đế thao túng tâm lý”. Mang Đế Horakhty nói ra.

Nàng đang nói ra đoạn này thời điểm, chính mình cũng có mấy phần đắng chát cùng bất đắc dĩ.

“Ta hiểu được”. Mạc Phàm chăm chú nhẹ gật đầu.

Cổ Nguyệt Đế giống Bàn Cổ, hắn nói chuyện với Bàn Cổ thời điểm, thực sự chính mình cũng rất nhiều thời điểm nội tâm có một dạng xu hướng bị đồng cảm, bị thuyết phục. Dù không biết đối phương tốt xấu thế nào, lời lẽ hay ho thế nào, nhưng đúng... bọn hắn dẫn dắt tâm lý, thực sự rất là nghệ.

Về phần Nữ Oa và Cổ Nguyệt, Mạc Phàm thậm chí còn cảm thấy cái kia Sa Đọa Đông Hoàng Thái Nhất có thể phản kích đả thương Nữ Oa, phần nhiều hẳn có liên quan đến Cổ Nguyệt Đế. ‘Sa Đọa’ Quang Minh, ngoại trừ ‘hắc ám’ ra thì còn có thể là cái gì...

Mạc Phàm trong lòng cứ việc có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hắn không có lên tiếng hay dự định cùng Mang Đế Horakhty hỏi quá nhiều về những chuyện này, hắn chuyên chú nghe, hắn cũng tin tưởng đây là Mang Đế Horakhty lấy tình như mẫu tử tâm tình đối với Nữ Oa kể lại, kì thật khi kể lại với hắn, chính nàng trong lòng cũng có một chút lẽ ra không nên nói ra tới chân tướng.

Nói gì thì nói, Mang Đế Horakhty cùng Nữ Oa Nghi Mẫu cuối cùng biệt ly vĩnh viễn, đã nhiều năm như vậy trôi qua, nàng cũng nhất định không trở thành Thiên Đạo Đế Hoàng. Có lẽ, phần kia ngỗ nghịch, phần kia không thèm quan tâm Thiên Đạo của nàng hành vi là xuất phát từ nguyên nhân này.

Nàng đối với Thiên Đạo có nhất định mâu thuẫn không thể hàn gắn. Nữ Oa Nghi Mẫu bị Thiên Đạo đối xử bất công, thẳng đến chết đi liền đối với nàng là quá tàn nhẫn, thậm chí đến trước khi vào đường cùng, Nữ Oa còn bị dẫn dắt đến bờ bên kia thiên bí mà phương hại cả chính mình, đây chân chính đối với Vĩ Linh Hoàng là quá sức chịu đựng.

Nàng đồng ý là không cần Thần Vị, không muốn nghe lệnh của ai, đại diện cho ai, đúng, nhưng chưa đủ, nàng không hợp tác với Thiên Đạo cái kia thế nhưng chỉ là nguyên nhân thứ yếu. Chủ yếu chính là, nàng vì Nữ Oa chuyện cũ, bài xích Thiên Đạo, cùng Thiên Đạo không quan hệ.

May mắn, nàng trung lập, cũng không có ý nguyện đi sa đọa hành vi.

Nếu không...

Hài...

Mạc Phàm thở dài một hơi.

Nếu không, khó mà nói được.

“Vậy còn họa đồ khởi nguyên đâu? Làm sao lại liên quan đến Nữ Oa, liên quan đến ngươi. Bàn Cổ nói thứ đó cũng đóng vai trò then chốt vì cái gì khiến hắn quyết định phá hủy toàn bộ Bạch Linh Vị Diện?” Mạc Phàm định tâm, kiên nhẫn hỏi.

Nhìn thấy ánh mắt Horakhty hướng phía tại trời cao một chòm sao Bảo Bình phương hướng nhìn một cái, phảng phất tại có gì đó vừa đau lòng không rõ, vừa vô định mờ mịt lo nghĩ cái gì.

Trầm mặc chốc lát, Mang Đế Horakhty thanh tuyến trở nên trầm thấp cùng nhu hòa, nàng ánh mắt trở lại nhìn chăm chú lên Mạc Phàm, gằn từng chữ nói: “Bởi vì thứ đó, cả Nữ Oa, cả Athena cố sự, rất có thể liên quan đến một bức họa đồ bị Bàn Cổ chiếu tướng định đoạt”.

Mạc Phàm sửng sốt một hồi, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao trả lời.

Cái giọng nói này, cái thần sắc này, không chút nào giống như là tại tùy ý căn dặn, mà là vô cùng vô cùng chăm chú cùng thận trọng suy nghĩ lời nói.

Rốt cục, khóe miệng hắn cong vểnh lên nói: “Làm sao Bàn Cổ đối với ta nói hắn không nhớ cái gì?”



“Làm sao ta biết”. Mang Đế Horakhty hơi xệ mặt, có chút bực mình nói.

“Ngươi không biết, vậy có ai biết?”

“Nàng”.

“Nàng? Ngươi Vĩ Linh Hoàng? Hay là cái kia Vĩ Linh Hoàng?”

“Ta có linh cảm nàng biết”.

Mạc Phàm có chút đau đầu với vị này tồn tại Trí Tuệ Thiên Linh.

Rõ ràng hai người cùng là một, có thể dùng chung một bộ lưu trữ trí nhớ có được hay không...

“Ân, vậy ta vẫn có thể hướng nàng dò hỏi”. Mạc Phàm nói.

“Có thể”.

Mạc Phàm gật đầu, một lát sau, hắn đột nhiên hồi ức đến chuyện gì đó trong quá khứ.

Khuôn mặt hắn có chút hơi tái nhợt, lần nữa bất an hỏi lại: “Nàng sẽ không đánh ta phải không?”

“Nhìn nàng tâm tình”. Mang Đế Horakhty thản nhiên cười một cái.

“Nàng so với ngươi ai mạnh?” Mạc Phàm hơi chột dạ, hỏi tiếp.

“Đương nhiên là ta”.

“Nếu như là nàng so với ta đâu?” Mạc Phàm vẫn như cũ sợ hãi bị đánh, hỏi cho rất chắc ăn.

“Ngươi đến cùng nàng đầy đủ thân cận”.

“Hà há”.

Ở thế giới ma pháp, hắn ngẩng đầu mãi mãi không thấy độ cao của Vĩ Linh Hoàng.

Đúng vị kia, bây giờ gặp lại, xác thực chính mình cũng đang bắt đầu chậm rãi hình thành nên một loại tâm ma vĩnh viễn không thể chạm trán nổi cảm giác.

Không được.

Nam nhân phải mạnh mẽ vùng lên.

Bất quá chỉ là một cái người yêu cũ.



Không thể nào cho người ta biết, mệnh danh Toàn Chức Pháp Sư, chí cao Xích Miện Thẩm Thần, ngược lại đi sợ một cái liễu yếu đào tơ người yêu cũ...

Phải, tuyệt đối không để quá khứ xấu hổ lặp lại, không để tâm ma giày vò.

Sẽ không thực sự có người nghĩ Xích Miện Thẩm Thần còn sợ hãi một cái nhỏ bé như ngón tay Vĩ Linh Hoàng đi.

Mũi tên uất hận không cam tâm tình nguyện cứ thế bành trướng.

Đánh bại cái kia đơn giản người yêu cũ thôi mà, không phải có tay là được sao?

Lần tới gặp lại, nàng mà láo nháo.

...Xúc nàng ! ! !

....................

Nghĩ một lát, Mạc Phàm lại quay sang Mang Đế dò hỏi: “Các ngươi Thánh Tịnh Thế Giới có hay không loại kia duy ngã độc tôn Thần Khí, Thần Chủng nào đó, chỉ cần một vài đòn liền có thể chinh phục Tứ Hải Bát Hoang, hoặc cũng có thể đề phòng vạn nhất bất trắc vị kia Vĩ Linh Hoàng...?”

“À, ta hỏi lời này cũng không phải vì ta sợ nàng, chẳng qua nếu có chuyện gì xảy ra, ta không muốn đả thương nàng quá nặng mà thôi”.

“Ngươi là thật sợ ta”. Mang Đế Horakhty dĩ nhiên nhìn thấu người này.

Nàng nói tiếp: “Kì thật vẫn có nha, chuyên trị ta pháp bảo. Ngươi nếu đến trước mặt nàng, kéo quần xuống tự cung, nàng liền sẽ giống ta, sợ hãi đầu hàng”.

“...”

( ̄0 ̄;ノ) (¬_¬)

Có thể không được.

Hành vi ngu xuẩn này, chinh phục Tứ Hải Bát Hoang, chinh phục người yêu cũ, duy ngã độc tôn một tay ba vợ ý nghĩa ở nơi nào a!

.....................

.....................

Siêu Duy Vị Diện

Thiên Vực.

Triều Ca

Minh Nguyệt tiên thành.

Hai ngày mua sắm xong xuôi, đêm hôm để Nhàn Nhàn ở khách sạn làm việc của mình, Mạc Phàm chỉ là để Tiểu Dạ ở lại bảo hộ lấy nàng cùng cảnh giác. Chính hắn một mình di chuyển đến Minh Nguyệt Thiên Cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play