Bàn Cổ mi tâm cẩn thận
quan sát biểu cảm của thế hệ người thách thức này trước mặt, nhìn thấy
nam tử tóc xám khói không hề nao núng chút nào khi chứng kiến Bạch Dương Nhật Kiếm không ngừng bị thất thoát đi đại lượng sức mạnh.
Bàn Cổ ồ một tiếng, hiếu kỳ hỏi: “Không sợ ta đối với nó chiếm đoạt tiện nghi sao?”.
“Khả năng ngươi sẽ không làm như vậy”. Mạc Phàm cười nói, hoàn toàn là một bộ đầy đủ tự tin.
Cười khục khục.
Vị đấng tối cao của Quang Minh Vị Diện dĩ nhiên càng là trong lòng không
có nửa điểm hấp tấp hay vội vã mà làm gì, hắn thấy Mạc Phàm bình tĩnh
đến cực điểm...chính mình thẳng đến cũng nhàm chán, chán chẳng muốn hỏi
tiếp vấn đề này.
Mỗi người sẽ có cho mình một loại nào đó bí mật đặt cược, thường thường niềm tin đã đặt trọn vẹn ở vào một chỗ nào đó,
logic hay không logic, bọn hắn vẫn sẽ cố chấp khư khư tin theo, đến nỗi
không có khả năng hoàn thủ trình độ.
Bàn Cổ suy tư không nói gì
Mạc Phàm thì im lặng không trả lời bổ sung.
Đúng vậy, Bàn Cổ chính xác là không dại dột gì để Mạc Phàm suy yếu đi.
Suy luận lý trí liền đủ. Mà kể cả không cần suy luận lý trí, Mạc Phàm cũng
đã sớm cười ở trong lòng, hắn điều động cấm chú thực vật hệ, dùng Thần
Tỉnh Bỉ Ngạn bói quẻ một chút.
Sở dĩ hắn có thể nhởn nhơ tán dóc
như vậy, bởi vì ngay từ đầu lúc Bạch Dương Nhật Kiếm bị lấy ra, Thần
Tỉnh Bỉ Ngạn đã phỏng đoán được đến một chút dị tượng manh mối, manh mối không quá rõ ràng là gì, nhưng đại khái chắc chắn không phải quẻ xấu,
từ tốt trở lên.
Khó tính cách mấy cũng phải chấp nhận rằng Thần Tỉnh Bỉ Ngạn xác thực lợi hại.
Mấy cái hệ ma pháp bên trong, Mạc Phàm bây giờ ưa chuộng trọng dụng nhất
đúng là thực vật hệ ma pháp của mình. Giả như nếu ngày xưa từ lúc bắt
đầu sơ giai thức tỉnh ra cái này thực vật hệ Thần Tỉnh Bỉ Ngạn, con
đường tu luyện của hắn hẳn sẽ trở nên nhẹ nhàng trơn tru hơn rất nhiều,
tài nguyên cao cấp nhắm mắt một cái có thể truy tìm manh mối mò tới,
khai quật đồ đằng cũng chẳng cần tốn công sức nhiều như vậy nhảy vào dầu sôi lửa bỏng. Nha, người chơi hệ bói toán, chỉ sợ vĩnh viễn cũng là ăn
tiện nghi ở trên đầu trên cổ người ta, quá khó để cảm thụ thiệt thòi.
Lúc này, Bàn Cổ mới mở miệng nói: “Thanh thần khí này ngươi gọi là Bạch
Dương Nhật Kiếm đúng không. Hảo hảo tốt, hảo hảo cường đại, nó rất ưu
tú, càng có vô tận tiềm chất, so với Bàn Cổ Phù của ta càng là có cốt
lỗi nội tình thâm bất khả trắc, là đặc sản nguyên liệu đến từ thế giới
ma pháp...hả? ủa? Cái này...cái này”.
Mạc Phàm: “????”.
Lại gì nữa...
Đại Thần Bàn Cổ, tự nãy giờ ta nhịn, ngươi làm trò con bò hơi nhiều.
Nhân gia bắt đầu hoài nghi ngươi có phải hay không bị đa nhân cách, tại Siêu Duy Vị Diện ở lâu quá, hoặc là xuất phát từ nguyên do phân tách thân
thể làm nhiều mặt, ngươi bây giờ những năm nay thường xuyên xuất hiện
tình tràng nói mê sảng, thỉnh thoảng sẽ bất chợt trong thời điểm nào đó
nhớ ra thứ gì liền lắp bắp rối loạn lung tung cả lên.
Lóe lóe lóe ~~~~~~~~~!
Đang nói chuyện say sưa lúc, đột nhiên trong quá trình nắm chặt lấy Bạch
Dương Nhật Kiếm, Bàn Cổ không biết là nhận được đến tin tức từ nơi nào,
cũng không hiểu có phải do Bạch Dương Nhật Kiếm gây ra không, hay là do
một loại nào đó chấn động mãnh liệt tin tức truyền đến, cả người vị Đại
Thần của Quang Minh Vị Diện đột nhiên bật lên sáng rực, y hệt bấm công
tắc đèn điện bật sáng, kèm theo một cặp mắt chớp chớp cực quang đầy vi
diệu.
Mạc Phàm nói đúng không sai, như Bàn Cổ đã xác nhận trước
đó, hắn trí nhớ đúng là bị lủng đoạn quá nhiều do dư chấn của phân thân.
Đúng đa nhân cách, tùy thời điểm sẽ xuất hiện một loại ký ức nào đó nhớ mang máng ra rồi nói.
Giờ này khắc này vị hoàng đế của Thanh Vũ Đế Quốc mới thật sự là hóa thân
Bàn Cổ, đứng ở giữa không trung, sau lưng Đại Thần khai thiên tích địa
hiển hiện, toàn thân tản ra thần quang cửu thải.
Bàn Cổ không có
cánh thiên sứ, không có cái gì quang luân, vòng hoàn, cũng chẳng có
liên hoa đài sen, chẳng có chân giẫm cân đẩu vân hình tượng truyền
thuyết, vẻn vẹn đứng trong này tòa đại điện, hắn giống như Thượng Thương vậy.
Bịch một tiếng rung vang, ngay tại rắn chắc bóp chặt lấy
Bạch Dương Nhật Kiếm thanh này, nhìn giống Thượng Thương toàn thân bạo
phát mãnh liệt thần quang, tại thời khắc này, Bàn Cổ trên người thần
quang giống như là nổ tung ra, điên cuồng nở rộ.
Mỗi một sợi ánh
sáng thần thánh đều là chân thật như vậy, hoàn toàn là tiên linh thực
thể, Bàn Cổ mỗi nhất cử quang mang đều là tràn đầy quang minh ấm áp, có
thể đầu nhập sinh vật nội tâm, cảm nhận được dạng này quang minh đó
chính là cảm nhận được hi vọng cảm giác.
Mạc Phàm nhìn xem Bàn Cổ biến hóa, hắn nhìn kĩ thấy càng chân thật hơn ánh hào Thần Quang, đột
nhiên lại nhớ đến bức họa đồ thần bí kia từng xuất hiện ở Siêu Duy Sơn
và trong Long Thần tẩm cung.
Ánh sáng linh năng.
Thần quang...
Thần quang chính là linh năng khởi nguyên, rất giống.
Khởi nguyên...
Hư Vô...
Bức họa thiên đồ đó, chẳng lẽ là đang ám chỉ bốn cái khởi nguyên thực thể, bốn vị Chí Tôn Đế Hoàng sao?
Không, không đúng.
Nếu chỉ như thế, không việc gì nó lại mờ mịt thần bí như vậy.
Là hắn suy nghĩ nhiều, hay là sự việc kì thật không đơn giản như tưởng
tượng. Bọn hắn là vì cái gì nằm trong cùng một bức họa, lại vì cái gì
bức họa này mang đến cho Mạc Phàm một cảm giác mãnh liệt như thế, phảng
phất có một loại gợn sóng áp súc đến trái tim.
Mạc Phàm vẫn tại suy nghĩ.
Phía ngoài cung điện, toàn bộ Phương Bắc nhìn thấy ánh sáng từ ngọn thiên
đăng tòa hoàng cung lâu đài lại một lần nữa phổ chiếu đại địa, coi như
là tại một bên khác đại lục đều có thể cảm nhận được cỗ này nồng đậm
linh năng ban phát.
Quân đội quỳ rạp xuống, tám phương tứ hướng
dân chủng bản địa trong thành đô đều là quỳ rạp, cảm nhận phần này nắng
ấm chan hòa đun sưởi, tự bản thân có một loại phấn chân cùng trà trề
nhựa sống.
Trong đại điện, Bàn Cổ cầm lấy Bạch Dương Nhật Kiếm trong tay, hai con mắt sáng tỏ thanh tịnh, cười ha ha lên.
“Ta liền nói làm sao có thể quen thuộc như vậy. Kì tích, quả thật là kì tích, ha ha ha, ta nhớ ra rồi”.
Mạc Phàm: “...”
Mạc Phàm bắt đầu ngờ ngợ về một loại nào đó không thể tin nổi giả thuyết.
Giống tin tức ở Quang Minh Vị Diện địa chấn, người này có phải hay không tại
mê sảng, nhân cách điên điên khùng khùng xuất hiện, một Bàn Cổ Phù bổ
nát Bạch Linh Vị Diện thế giới, gieo rắc mầm họa cho toàn bộ Bạch Linh
tộc.
Nói thật, Mạc Phàm gặp gỡ qua Bàn Cổ, cũng rất áy náy lương tâm với Tiểu Mei.
Bạch Linh bộ tộc, gia phả Tiểu Mei, đúng Bàn Cổ sát hại, chỉ sợ mối thù này
phải đợi hắn sống tiếp qua Cổ Nguyệt Đế rồi từ từ thương thảo lại cũng
chưa muộn.
Thần quang cửu thải dần dần thanh tịnh dịu bớt.
Đứng ở trung ương đại điện, Bàn Cổ giờ khắc này giống nhưtỉnh táo quay về,
lập tức truyền âm xuống nói ra mục đích giao dịch của mình: “Không nghĩ
tới còn có xảo ngộ kỳ duyên như vậy. Mạc Phàm, giao dịch của ta và ngươi thì như thế nào, có đồng ý hay không, ta vẫn giữ nguyên lời đề nghị”.
“?????”
“Ngươi thậm chí nãy giờ còn chưa nói với ta giao dịch cái gì?”. Mạc Phàm thở
dài, nói nói, muốn mệt mỏi với vị này mấy phút thay đổi hình tượng một
lần quang minh chúa tể.
Bàn Cổ cũng là hơi tỏ ra lúng túng, dở
khóc dở cười nói: “Phương diện thực lực ngươi, ngoại trừ Phí Thủy Liên
Hoa không có gì đáng kể ra, ta có thể giúp ngươi gia tăng thêm một cái
vốn liếng đủ lớn, lớn đến ngươi không có năng không muốn từ bỏ”.
“Ngươi bây giờ khiếm khuyết là chống lại càng mạnh hơn mình lực lượng, đừng
nói tới tấn công, ít nhất phải chống chịu được đã, tại ngươi phát triển
đủ đường, căn cứ cơ sở vốn liếng vẫn còn quá ít. Muốn đối kháng hắc ám,
ngươi cần phải có tương đương quyền năng lực lượng đối nghịch thì mới có thể”.
Mạc Phàm khóe môi co giật một cái, nụ cười lạnh tan dần,
có chút mở lòng mừng thầm, nhưng ngẫm kĩ lại, cũng không cảm thấy có bao nhiêu hi vọng.
Nếu là đồ tốt, vậy đổi lại, đại giới cần bỏ ra trao đổi, cái giá cũng phải tương đương đi.
Đã từng khởi nguyên thực thể cấp tạo hóa như Bàn Cổ, không có khả năng chấp nhận thua thiệt.
“Tiền cược là gì?”.
“Bằng mọi giá, dù thắng dù thua, ngươi cũng phải chặt đôi hai cái vị diện.
Khoa học vị diện và ma pháp vị diện nhất định không được dung hợp. Đây
là ta duy nhất yêu cầu”. Bàn Cổ mạch lạc nói.
Mạc Phàm hít sâu một hơi, tâm tình tựa như trút bỏ gánh nặng.
Thiên Cơ, chính mình cũng là làm được điểm này.
Bàn Cổ, Thần Mẫu đều tin tưởng đây là cách duy nhất.
“Nếu ta không làm được thì sao?”
Lần này thì Bàn Cổ bày biện ra vẻ mặt khổ sở không còn gì để mất.
“Chẳng sao cả. Yên tâm, ta không phải loại người ưa thích quy ép người khác
thề thốt cái gì. Ngươi không làm được, xong, kiếp sau có cơ hội, ngươi
ta hai cái hài tử cùng cởi chuồng tắm mưa, kết giao làm bạn, làm lại từ
đầu”.
...........
...........
Hai vị nam tử mà Sở
Nguyệt Cát gặp, quả nhiên, chính là thái ti giám của triều đình Thanh Vũ -- Đông Ly Cao Kiệt và Thế Mỹ, điện chủ, đồng thời là quân sư có trí
lực cao nhất nhì bên trong Hàn Hải Điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT