..................

Đêm hôm đó tại một khu dã ngoại bên ngoài phạm vi thiên đô Triều Ca, cách kinh thành khoảng vài trăm dặm.

Mục Bạch sử dụng Ống Họa Trục vừa mới thu mua được, đem ống tranh vẽ thành cảnh thật, phác thảo lại thần thái của toàn bộ núi tuyết Anpơ nằm ở thế giới ma pháp.

Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên, và Mục Bạch tương đương yêu thích nơi này, nếu muốn chọn một nơi để cắm trại hàn thuyên, ở địa phương này, cư nhiên có thể để bọn hắn ôn lại thật nhiều những ký ức hoài niệm, cũng rất đáng nhớ.

Đường bút mực thành thục xứng danh họa tiên, lấy đại khái sáu ngàn mét cao hơn mặt biển làm một cái đường ranh giới, sáu ngàn mét núi cao kia toàn bộ bị thánh khiết băng tuyết bao trùm, liền cái kia mỹ lệ màu trắng sơn lăng, bằng phẳng tuyết pha, tráng lệ tuyết phong, để Mạc Phàm trong nháy mắt biểu cảm tỏ ra cực kỳ hài lòng.

Mặc dù Siêu Duy Thần Dã sở hữu đa dạng môi trường, thiên nhiên trù phú, cảnh sắc nước non có thể không so với thế giới ma pháp thua kém, nhưng nhìn chung, đều là ngắm nhìn từng ngóc ngách trên thân thể của một cái thái cổ hồng hoang mẫu hậu a. Nhiều lúc Mạc Phàm đi đường bắt gặp một cái cảnh đẹp, nghĩ nghĩ một lúc, tưởng tượng một hồi lại cảm thấy có chút xấu hổ không muốn hiểu rõ thêm.

“Vẫn là thế giới ma pháp đẹp, vẫn là Anpơ để cho ta thấy thoải mái”. Mạc Phàm ngả lưng ra sau, thoải mái đánh một cái duỗi người.

Hôm nay không cần lại tu luyện, minh tưởng cái gì cả.

Cổ Nguyệt Tru Đế sắp đánh tới nơi cũng vậy, dồn ép áp lực bản thân tu lên từng ngày, ngược lại có khả năng cao sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Đôi lúc, phải để bản thân được nghỉ ngơi buông lỏng một chút, bình bình ổn ổn lại có thể càng thanh tịnh và minh mẫn hơn, về sau tiến độ cũng dễ phá vỡ bình cảnh.

“Mục Bạch, ngươi vẽ cảnh đều có thể vẽ như thế chân thật, lần trước bắt nhốt ta, vẽ mỹ nhân cũng rất chân thật. Ta cảm thấy ngươi nếu như vẽ đồ ăn chắc cũng không có vấn đề chứ hả? Cho xin nồi lẩu cá kèo, cho xin phần bao tử hầm tiêu”. Triệu Mãn Duyên lấy ra trong vòng tay không gian trữ sẵn mấy chai rượu vang đỏ Nero d’Avola nổi tiếng đến từ Anh Quốc, sau đó thuận tay móc ra đến mấy cái cái ly, mỗi người được rót một ly.

“Có thể được”. Mục Bạch mở miệng nói.

Khi hắn trông tới thấy ánh mắt kinh ngạc của Triệu Mãn Duyên nhìn chằm chằm vào mình, miệng không khỏi cười xòe nhe răng, bàn tay vẽ vẽ phát thảo vài cái tinh đồ ma trận.

Quang mang lóe lên, thật sự giống như là truyền thuyết Phù Thủy, Mục Bạch tại quyển trục ruộng bậc thang bên trong biến ‘không’ thành ‘có’, đem đến trước mặt Triệu Mãn Duyên một nồi lẩu cá kèo, một cái tô lớn bao tử hầm tiêu, hương thơm chân thật bốc lên xốc vào mũi Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên.

Triệu Mãn Duyên nhất thời kinh tâm động phách, trong nháy mắt không hiểu nổi chuyện gì.

“Ăn... ăn được thật sao?”

Chỉ thấy Mục Bạch cười cười ôn hòa đáp lại: “Ăn thử đi, độ ngon có thể tại tay nghề của ta còn không quá ngon, nhưng khẳng định là hương vị khá hao hao”.

Mạc Phàm từ đầu chí cuối không bình luận một câu nào, chỉ là tùy tiện nắm cái chén đôi đũa gắp bỏ vào mồm nhai, một bộ tương đối thưởng thức.

Đối với Mạc Phàm, nghệ thuật phù phép của Mục Bạch tự nhiên chính là cái ghế.

Không cần nói gì cả, bởi vì đẳng cấp của hắn là khỏi phải bàn.

Mà Triệu Mãn Duyên nhìn theo, ban đầu còn có đôi ba điểm hoài nghi, nhưng sau đó cũng tiến đến thử, hương vị đồ ăn rót vào đầu lưỡi, nở ra tràn ngập khoang miệng, nhãn tình hắn lập tức sáng lên, còn kém chút thấy Chúa xuất hiện trên đỉnh đầu.

“Thật là hương vị này, quái quái, ngươi mẹ nó làm sao có thể luyện được loại ma pháp ảo dị thế kia?”. Triệu Mãn Duyên không kìm chế được cảm xúc, bàn tay nâng lên cái ly vừa cạn với Mạc Phàm, vừa cạn với Mục Bạch, vừa lắp bắp phát biểu.

“Lão Triệu, ngươi nếu như có thể tự mình lĩnh hội ra cảnh giới áo nghĩa thực vật hệ, ngươi cũng có thể làm được điểm này”. Mạc Phàm uống hớp rượu vang đỏ, khoan thai nói.

“Áo nghĩa thực vật hệ? Áo nghĩa thực vật hệ liền có thể tự mình dùng ma pháp sáng tạo ra đồ ăn sao?”. Triệu Mãn Duyên mắt tròn mắt dẹt, hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác hỏi.

“Ngươi cũng đừng nên quá xem thường văn minh ma pháp của nhân loại chúng ta. Thử nghĩ xem, ma pháp có thể hủy diệt một tòa thành, có thể san lấp một cái thung lũng, có thể cứu một người gần chết trở thành lành lặn, có thể triệu hoán sinh vật từ thế giới khác, có thể du hồn, có thể ẩn thân, có thể sáng tạo dời non lấp biển, xây dựng đô thị công trình, thậm chí đảo lộn trật tự, chưởng khống không gian, chiếm đóng bầu trời. Vậy dựa vào cái gì ma pháp không thể tạo ra thức ăn?”. Mạc Phàm thuyết giảng.

“Khác biệt, có thể thức ăn là sinh mệnh từ mẹ thiên nhiên ban tặng...chúng ta không...”. Triệu Mãn Duyên vừa định phản bác cái gì đó, đột nhiên nói đến một đoạn sau, chính hắn cũng thấy ngờ ngợ, lập tức nhìn về mâm đồ ăn đặt ở trước mặt mình.

“Là hương vị. Thực vật không phải chính là sinh mệnh gốc rồi hay sao? Một chút pháp môn thực vật có thể giả hương thơm, đánh lừa vị giác”. Mạc Phàm cười nói, một bộ vẫn gắp đồ ăn lia lịa, đặc biệt yêu thích lẩu cá kèo của Mục Bạch.

“Đồ ăn chay làm từ thực vật”. Lúc này thì Triệu Mãn Duyên đã bừng tỉnh đại ngộ.

Nguyên lai lúc nãy Mục Bạch dùng ổng họa trục Ruộng bậc thang, chính là lấy nguyên liệu thực vật để dùng phép thuật của mình sáng tạo ra.

Đương nhiên, điều kiện là Mục Bạch cũng phải biết món ăn của Triệu Mãn Duyên, nhớ hương vị, nhớ công thức. Có thể Mục Bạch chính là chuyên gia của lĩnh vực này, đối với điều chế dược thảo cùng pha chế mùi hương, những này thế gian không mấy người có thể thành thục hơn được hắn.

Mạc Phàm sau đó cười gian tà bổ sung: “Thậm chí, độc hệ cũng có thể làm được điểm này”.

Một câu nói kia để cho Triệu Mãn Duyên kém tí nữa sặc vị cay của lẩu cá kéo lên não.

Mục Bạch có đoạn thời gian đều ở dã ngoại hoạt động, hắn cũng không thể đều là ăn loại kia áp súc thịt khô lót dạ, tình cờ ung dung an toàn, hắn thức tinh Duy Tâm Phù Thủy đạo quả, cũng sẽ dựa vào một vài pháp môn học được, lĩnh hội ra phương pháp cải biến nông thực bằng phép thuật, điều chế được một ít món ăn dân dã, tung trên một ít đồ gia vị, tuyệt đối mỹ vị.

Chủ đề liên quan đến trình độ pháp sư này bàn một hồi, Triệu Mãn Duyên cảm thấy mình ngu ngục không có miệng phiếm nổi với hai cái đồng bạn, rất nhanh mượn rượu giải sầu, chuyển sang chủ đề khác.

“Này Siêu Duy Vị Diện thực sự là ta đã thấy ngấy lắm rồi, không máy tính, không điện thoại, không internet, không nhóm chat tình cảm...ta cảm giác thỉnh thoảng cùng ngồi tù không khác nhau gì cả. Tiên sư, chúng ta còn phải sống ở đây trong bao lâu”. Triệu Mãn Duyên mắng.

“83, 84 năm. Bất quá, ngươi mong về sớm làm cái gì. Về sớm một chút, chúng ta đầu thai đi sớm một chút”. Mục Bạch cười khổ nói.

Dứt lời, hắn nghĩ nghĩ, liền sửa lại: “Nói không chừng đầu thai làm lại đều không có cơ hội”.

Không gian đột nhiên có chút u ám cùng nặng nề buông xuống.

Mạc Phàm cũng không tốt biết nói thêm gì.

Xác thực, Cổ Nguyệt Đế là một loại căn bản không thể nào tưởng tượng nổi trình độ của hắn đến đâu sự tình.

Đệ nhất Chí Tôn Đế Hoàng, cũng là kẻ Duy Nhất Chí Tôn còn lưu lại...

Mạc Phàm thậm chí cho đến bây giờ đều không thể thôi diễn được cảm giác Chí Tôn Đế Hoàng sẽ kinh khủng đến nhường nào.

Thần Mẫu Gaia thất bại, Hư Vô Long Thần thất bại, Đại Thần Bàn Cổ thất bại...

Rốt cuộc phải dựa vào cái gì lực lượng mới có thể miễn cưỡng chống lại được hắn đâu?

Mà đừng nói Cổ Nguyệt Đế, liền chiếu đến tình huống hiện tại, Mạc Phàm thời điểm này đều chưa có cách giải quyết được cái kia Dạ Du Thần tay sai đắc lực của hắn.

Thực sự là bọn Hắc Ám Vị Diện quá mẹ để cho người ta cảm thấy thiếu máu...

Triệu Mãn Duyên thấy không khí có vẻ càng lúc không thích hợp, nhanh chóng chuyển số thêm một lần: “Bỏ qua mấy vấn đề đó tiếp đi, lâu rồi không gặp Tiểu Hầu, chẳng biết hắn bây giờ lại thế nào?”.

Mục Bạch lắc đầu, thái độ không biết.

Mạc Phàm thì bình thản nói: “Tại tu luyện ở Hư Vô Đảo, thế giới ma pháp tích trữ để bành trướng, bây giờ trên trình độ tài nguyên có thể không thua Siêu Duy Vị Diện quá nhiều nữa đâu, thậm chí bởi vì nhiều hơn các loại vật chất cùng nguyên tố, một chút cực kỳ đặc thù tài nguyên liền ra đời. Hầu tử nhận được chỗ tốt, khả năng trên thực lực sẽ là từ Giang Dục trở lên”.

“Ngươi không ở thế giới ma pháp, làm sao ngươi biết chắc?”.

“À, khả năng vì cảnh giới của ta cao hơn ngươi đi”.

Triệu Mãn Duyên: “...”

“Đừng bàn tới cảnh giới nữa có được hay không? Ta không phải là không muốn tu luyện, là ta thiên phú đều nằm ở tán gái cùng kiếm tiền a”. Triệu Mãn Duyên có chút không vui oán.

“Mục Bạch, ta say rồi, ngươi có thể vẽ ra một vài mỹ nhân hầu gái mua không?”.

Mục Bạch không trả lời.

Mạc Phàm lại cười cười châm chọc Triệu Mãn Duyên: “Chẳng bằng ta đưa Eileen tới”.

“Nàng đang ở Trác Sơn, cách nơi đây cả triệu dặm đường đi. Ngươi làm sao?”. Triệu Mãn Duyên đỏ mặt trầm ngưng.

“À, khả năng vì cảnh giới của ta cao hơn ngươi đi”.

“????”.

“Đừng nhắc hai chữ cảnh giới...”

Cả đêm hàn thuyên tâm sự một khắc này, Mạc Phàm tại linh hồn triệu hoán bên trong.

Ánh mắt của hắn, có thể bây giờ không bình thường.

Hắn đều quan sát được toàn bộ thế giới ma pháp thông qua đồng tử của Tiểu Viêm Cơ cùng lão lang, quan sát được toàn bộ Triệu Hoán Vị Diện thông qua đồng tử của Apase, quan sát được toàn bộ Quang Minh Vị Diện thông qua đồng tử của Tiểu Mei.

Mạc Phàm bây giờ, không khác gì linh nhãn pháp thần cả, dựa vào Triệu Hoán hệ, hắn có thể cùng một lúc nhìn thấu ba cái thế giới phân biệt.

..................

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play