“Chúc sư đệ, mà thôi, nhập gia tùy tục, xuất giá thì là người dưng. Ta gọi ngươi là Chúc Di Sơn vậy. Chúc Di Sơn, ngươi có nghĩ tới chuyện tuy ngươi bị Hắc Ám khôi lỗi, thực lực đúng là nhận được một chút tà ma bùa chú chiếm cứ liền có chút tăng đột biến, nhưng so với ta vẫn là không thấm thía gì không, ngươi cho rằng ta quản Thiên Đô Triều Ca, thực lực bị phân giải liền không có cách nào áp chế được ngươi ư? Còn có, chẳng lẽ ngươi cho rằng trước lúc lão sư tạ thế, người giao cho Phong Thanh Dương chức chưởng môn Quỷ Cốc Tông chỉ là nói suông cho vui sao?”
Lời này của Sở Giang lập tức để Chúc Di Sơn biểu cảm hơi bị dè chừng, nếu không muốn nói là có chút khẽ co giật mi tâm.
Gặp Sở Giang nói tiếp: “Chúc Di Sơn, ngươi đừng tưởng mình lấy cớ bị tẩy não, bị phương thức khôi lỗi liền có thể trốn tránh trách nhiệm, muốn làm gì thì làm. Khôi lỗi thao túng hành vi, không thao túng tâm niệm cùng ký ức, ngươi tưởng rằng ta không nhìn ra ngươi là đang tương kế tựu kế, một chút nhận thức còn sót lại liền ném đá giấu tay sao?”
“Phong Thanh Dương chết, ngươi mới là kẻ nên gánh chịu nhân quả này. Ngoại trừ ngươi ta, chẳng ai có thể biết chuyện Phong Thanh Dương và tiểu trấn Thanh An cả. Khôi lỗi chỉ là một phần, nhưng ngươi nếu như không có một lòng muốn hãm hại Phong Thanh Dương đoạt lấy chưởng môn hoàn, ngươi nếu như không có tâm tư, Huỳnh Nguyên, Hoàng Anh, thậm chí là Trương Hoàng Tuấn tới đây đều sẽ tìm không thấy Phong Thanh Dương”.
Lúc này thì Chúc Di Sơn đã nhíu mày, bộ mặt hung ác rất phong phú đáp: “Sở sư huynh, ngươi đừng mạnh miệng dọa nạt ta. Ta không có hứng thú, cũng chưa bao giờ tin vào mớ lý do thoái thác nghe có vẻ đường hoàng mà người đưa ra. Nếu ngươi không ngại thì cứ nói thẳng ra, đánh nhau hay chia tay hòa bình ta đều chấp nhận".
Sở Giang cười gằn, nhìn hai người Chúc Di Sơn và Thu Ly, một người là thiên hạ Quỷ Cốc Tử danh bất hư truyền, một người là đạo sư nổi tiếng là công dung ngôn hạnh, là nhà giáo ưu tú xuất thân từ Hoa Đà hậu duệ, hôm nay cả hai cùng xuất hiện ở đây, phẩm chất ngược lại liền giống như cô hồn dã quỷ, người thường thì không thấy được, nhưng Sở Giang nào đâu có phải là người thường.
Hắn ung dung nói:
“Phong Thanh Dương chưa chết, Quỷ Cốc Tông thiết luật vẫn còn, ta không thèm quan tâm tới ngươi, ngươi còn được phép sống. Nhưng Phong Thanh Dương chết rồi, ngươi, ta, hắn, Quỷ Cốc Tông vi sư di ngôn mất đi hiệu lực, ngươi phạm vào đại giới ám hại tân chưởng môn, cái này tính làm đại tội, khi sư diệt tổ chính là ta được phép toàn quyền đến giết”.
Sở Giang minh bạch, Phong Thanh Dương ngay từ đầu đã thiết kế cái chết của mình, hắn không cần nói, nhưng Sở Giang là thừa sức hiểu. Không chỉ Sở Giang hiểu, Quỷ Cốc Tông chưởng môn, sư phụ truyền tư tưởng, dạy học, dạy đọc sách cho ba người bọn hắn cũng hiểu. Vì vậy, sư tôn mới trao lại trách nhiệm chưởng môn nhân Quỷ Cốc Tông cho Phong Thanh Dương chứ không phải Sở Giang, đây không phải là không nhìn mặt Sở Giang ưu tú thế nào, mà xa hơn, đây càng là một lá bài thiên cơ cực kỳ quan trọng, cũng là thứ có thể giúp Phong Thanh Dương và Sở Giang bố cục tốt thiên hạ sau này.
Quỷ Cốc Tông nắm giữ long mạch không chỉ của Triều Ca, không chỉ của Thiên Vực, không chỉ của Tây Giới, mà long mạch này một khi sụp đổ, toàn bộ thiên hạ sẽ đại loạn. Hai chữ ‘đại loạn’ đó, tuyệt đối không phải là nghĩa bóng.
Cho nên Sở Giang từ đầu đến cuối, kể từ ngày Quỷ Cốc Tử tạ thế, hắn chưa từng rời khỏi thư viện Thanh Minh ở Thiên Đô Triều Ca, hắn thường ngày chỉ có sinh hoạt ở trong thư viện, hoặc là bế quan trên ẩn thế sơn nguyên, nếu hắn lại rời khỏi Triều Ca --- sập tiệm.
Nói Triều Ca là long mạch, rất dễ hiểu, bởi vì Triều Ca chính là giao chỉ ngã tư đường của các thế lực, giáp với cả không gian động thiên dẫn xuất của Trung Châu. Thiên hạ có thể cân bằng thái bình, vậy thì phải hỏi Quỷ Cốc Tông.
Không có Quỷ Cốc Tông trấn thủ Triều Ca, Nhật Minh Giáo đã sớm đem quân tiến vào Tây Giới!!!
Mà bây giờ Phong Thanh Dương thật tìm chết, Sở Giang có thể giải trừ lời thề của mình, đoạn nhân quả của Sở Giang và Quỷ Cốc Tông giải trừ, hắn có thể thuận theo Thiên Đạo, trừng phạt phản đồ, thậm chí xa hơn là trừng phạt Nhật Minh Giáo.
“Bất quá, ta có thể nhắm một mắt, mở một mắt, nghĩ đến tính cảm sư huynh đệ lúc xưa tha ngươi một mạng, nhưng ngươi không biết điều, dám dây vào trong thị trấn này theo dõi Sở Nguyệt Cát, này không phải chỉ có ngươi, mà tên Huỳnh Nguyên kia cũng phải chết”.
Lúc nãy ở ngõ Tao Đàn, có hai bóng người va vào Sở Nguyệt Cát, giả vờ đạo mạo hỏi thăm, tặng cho ăn bánh ngọt, nhưng thực tế, bọn hắn là đang dùng bùa thuật để nguyền rủa cùng điều tra Sở Nguyệt Cát.
Sở Nguyệt Cát đối với Sở Giang là cực kỳ quan trọng, là then chốt vấn đề quyết định hành vi của Sở Giang bây giờ.
Đụng tới Sở Nguyệt Cát, cho dù là Nhật Minh Giáo vô thượng Trương Giao Chủ thì Sở Giang cũng sẽ tận diệt.
Theo lý, thân phận của hai người khác nhau một trời một vực, ấy vậy mà Chúc Di Sơn hôm nay lại không kiêu không nịnh, ăn phải gan hùm, thậm chí khí thế còn ẩn ẩn áp đảo vị hạo nhiên thánh nhân đại sư huynh. Hắn cười khẩy nói:
“Suốt mấy vạn năm qua, so với Phong Thanh Dương, ngươi càng là người khiến ta chướng mắt. Sở Giang, đám người đọc sách khốn kiếp các ngươi thân ở nơi cao nhưng lại vạch đất thành lao tù, coi đây như một thửa ruộng. Năm nay cắt một cây, sang năm gặt một bó, hết năm này qua năm khác, kéo dài cả nghìn năm không thay đổi. Giờ ngươi lại muốn cùng kẻ nghiệp chướng như ta giảng đạo lý à, ha ha. Ta đọc sách nhà các ngươi, ăn cơm chùa nhà các ngươi, thật sự là phát ngán rồi. Giả như ta mà biết Huỳnh Nguyên đại nhân sớm hơn, ta đời nào phải sống dưới lốt ngụy quân tử, ta đời nào phải trừng bộ mặt thiện lương giả tạo kia ra cứu vớt chúng sinh”.
“Ta phỉ nhổ!”
“Thiên hạ này, chỉ hắc ám mới là thành thật nhất, mới đúng bản tâm thiên địa nhất. Càng đến gần quang minh, ta càng cảm thấy sự giả dối cùng bốc mùi”.
Lần này, Sở Giang tiếp tục đi tới, sải chân bước ra một bước, cười như không cười:
“Ừm”.
Ngay sau đó.
Sắc mặt của cả Chúc Di Sơn và Thu Ly lập tức thay đổi.
Chẳng biết từ lúc nào, xung quanh hai người đã trở thành một vùng tối om đưa tay chẳng thấy năm ngón. Bọn hắn chỉ nhìn thấy trên đỉnh đầu phía xa có vô số dải sáng mang theo hơi thở thần thánh đang rơi xuống như mưa.
Thân thể hắn như đang ở trong một cái giếng sâu không đáy, những dải sáng vàng óng như mặt trời đang từ từ rơi xuống miệng giếng.
Chiếc áo bào màu xanh trên người vị thánh nhân của Quỷ Cốc Tông lại có từng luồng sáng rực rỡ lóe lên.
Hạo nhiên chi khí, thanh minh tinh cửu, liên hoa âm ngạn, nhìn Sở Giang lúc này giống như một vị Thần Minh từ Tây Thiên cực lạc đến, quang minh chính đại, hào quang thần thánh khiến người ta chỉ muốn quỳ lạy.
Khuôn mặt Chúc Di Sơn và cả đạo sư Thu Ly trở nên dữ tợn, Chúc Di Sơn tuy là có hắc ám bản nguyên tăng cường, nắm được Diêm La Giới một loại đạo hạnh thần thông, tạm thời đã đạt đến nửa bước Đế Hoàng, nhưng trước mặt Sở Giang, như cũ chính là con nhãi, liền một chút tia sáng thần thánh kia đều có thể ép Chúc Di Sơn nằm rạp dưới đất hiện ra nguyên hình.
Mạnh, thật mạnh, từ vừa mới bắt đầu, Chúc Di Sơn đều không có nửa điểm phán khảng nổi. Thu Ly đồng dạng đã là tạm thời sử thi cấp, một bên đều hóa thành giòi con không thể động đậy.
Vốn dĩ còn cho là Sở Giang thực lực đã bị phân rã ra làm mấy phần, không nghĩ tới, hắn một tia ý lực đều có thể đảm bảo đem nửa bước Đế Hoàng nằm như con tép, nhúc nhích đều không nhúc nhích nổi.
Đây chính là cái gì gọi là Hạo Nhiên, gọi là Thanh Minh, gọi là Liên Hoa, là đệ nhất Thần Minh phù hộ cho Thiên Đô Triều Ca thực lực?
.........................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT