Bất quá còn tốt, cẩu hồn Vũ Ngang liền thống lĩnh đều không có tới, xa xa còn thua kém Diêm La Tam Khôi Khuyển Cerberus nhiều lắm. Chí ít, Cerberus bề ngoài hầm hố trông rất chiến, nếu là có thể đem đi cưỡi, đem đi lòe người, nói không chừng đặt trong chiến đấu tầng dưới cũng sẽ có dăm ba điểm tác dụng.
Nhìn thấy tám tòa hồn cách cổ xưa này, trong lòng của Mạc Phàm có chấn động không ngớt, phải mất một lúc sau hắn mới liền bình thường trở lại.
Thì ra là thế.
Hắn liền nói, làm gì có ai kiếm tu mà nhìn không ra hắn đây không biết dùng kiếm đâu, nếu như là thiên địa bát hồn cổ xưa đến tìm mình, kia hết thảy đều nói được rõ ràng.
Mạc Phàm giờ khắc này mới cảm thấy mình quyết định tin tưởng Phong Thanh Dương là đúng đắn.
Kì thật, hắn cũng không phải là không có một chút thủ đoạn cuối cùng phòng thân, cho nên hắn mới lựa chọn thử tin tưởng Phong Thanh Dương.
Nhớ hay không thời khắc đó...
~~~~~~~ Phong Thanh Dương bay đến đỉnh núi Mận Thiên, phong thái vân đạm phong khinh, khí chất như là vị kiếm tiên cuối cùng trong nhân gian còn sót lại, dùng ngữ điệu bình thản nói: “Cầm kiếm lên đi, ân oán của một triệu năm trước, dùng một đòn cuối cùng này phân định”.
~~~~~~~ “Phong Thanh Dương, ngươi đã già lắm rồi, chết, gột rửa sạch sẽ, đôi lúc cũng chính là kết thúc đẹp nhất. Ngươi cũng đừng nên buộc mình tơ duyên với Ngô Hiền nữa, tình cảm các ngươi sâu đậm cũng nên có điểm dừng, ngươi không thử nghiệm yêu đến một người khác, làm sao ngươi biết được thế nào là nhân sinh? Kể cả ngươi cố chấp, ngươi lấy tư cách gì buộc Ngô Hiền mãi mãi dính với ngươi, nàng trước khi chết có nói như vậy, nhưng kiếp sau kì thật cũng nên là bắt đầu lại từ đầu, hãy để nàng sống cuộc đời của nàng”.
~~~~~~ Phong Thanh Dương giương kiếm lên chỉ thiên, như có điều suy nghĩ, hắn mở miệng nói ra suy nghĩ của mình: “Ừm, ngươi suy nghĩ thế là được rồi. Tin tưởng ta, nghe thật kĩ lời ta nói, ta một lần này cũng không có khả năng để cho nguồn gốc Tà Thần sẽ còn cơ hội chuyển mình lưu lại nhân gian, tất cả tín ngưỡng của hắn sẽ theo một kiếm này đi mất. Sau một thức, vạch ra thế cờ”.
~~~~~~ Một kiếm này, ai thắng ai thua cũng vậy. Kết quả cuối cùng chỉ có một. Một lần này, sẽ không có trọng sinh, sẽ không còn thần hồn, sẽ không còn dằn vặt và đau khổ nữa, người chết có thể bắt đầu một kiếp nhân sinh mới được rồi.
Cái câu mà Phong Thanh Dương nói đấy: “Tin tưởng ta, nghe thật kĩ lời ta nói, ta một lần này cũng không có khả năng để cho nguồn gốc Tà Thần sẽ còn cơ hội chuyển mình lưu lại nhân gian, tất cả tín ngưỡng của hắn sẽ theo một kiếm này đi mất” kia, hiểu theo một nghĩa nào đó, chính là Phong Thanh Dương nhá tín hiệu cho Mạc Phàm, không để phía ngoài những kẻ theo dõi có thể đọc hiểu ngay được.
Bốn chữ ‘nguồn gốc Tà Thần’ rất rõ ràng là chỉ nói Cổ Đại Nguyên Sơ Tà Thần. Kỷ nguyên hồng hoang hắn vốn là đã chết, vì cái gì còn lưu lại nhân gian đâu? Vì cái gì tất cả tín ngưỡng của hắn có thể theo một kiếm này đi mất?
Nếu cân nhắc nghiêm túc suy nghĩ mà nói, này là Phong Thanh Dương nói ẩn dụ, chú ý đến điểm mấu chốt chỉ có Tà Thần mới hiểu được.
Đáp án chỉ có một --- bởi vì cổ đại nguyên sơ thiên địa bát hồn chưa có chết!!!
Bọn họ còn sống, là nằm trong một kiếm này mở ra đại hào đại trận, phảng phất nằm trong Kiếm Đạo Trường Hà của Phong Thanh Dương.
Tất cả tín ngưỡng sẽ theo một kiếm biến mất, đồng dạng ám chỉ năm xưa thiên địa bát hồn sẽ lần nữa quy thuận tân Tà Thần, kết thúc toàn bộ tín ngưỡng của Cổ Đại Nguyên Sơ Tà Thần.
Mạc Phàm lúc đó đã bị một câu nói này làm cho trầm mặc, hắn có chút bán tin bán nghi, cuối cùng lựa chọn hoàn toàn tin tưởng.
Việc còn lại lúc đó chỉ là diễn. Nói là diễn, thật ra cũng không phải diễn, hắn đánh thật, nhưng cố ý rút đi một chút khủng bố nhất lôi và thủy ma pháp ra. Mặc dù Mạc Phàm cũng không nắm chắc chính mình nếu rút đầy đủ vốn liếng ra thì thắng được Phong Thanh Dương hay không, bất quá, miễn cho sự tình phát sinh ngoài ý muốn, vẫn là không nên làm.
Đương nhiên, không thể phủ nhận yếu tố may mắn bên trong. Kỳ vọng khí vận lĩnh vực, nhất thanh nhị sở là không thuộc Mạc Phàm phạm vi chưởng khống được.
Nhưng hiện tại lúc đó, vốn là không còn cách nào khác, nếu hắn giết chết Phong Thanh Dương, khả năng sau đó mình cũng sẽ bị người nào đó đến giết chết --- nếu không thì Phong Thanh Dương không phiền phức bày ra nhiều kế hoạch như vậy. Cho nên tin tưởng Phong Thanh Dương chính là một lựa chọn, cũng là một cái xác suất an toàn cao nhất thời điểm đó.
Vận mệnh chưa chết quả nhiên là chưa chết, rốt cục hắn và Phong Thanh Dương thành công!!!
“Cuối cùng gặp mặt”.
“Chúng ta là bát hồn của Cổ Đại Nguyên Sơ Tà Thần”.
Sự thăng hoa vẫn còn phảng phất trên mi tâm của Mạc Phàm, hắn cho đến bây giờ đều không có hết mừng rỡ vì gặp được những tồn tại truyền thuyết trong tín ngưỡng của chính mình này.
Xác thực, việc đúng đắn nhất mà Tà Thần Cổ Đại làm, chính là làm bạn với Phong Thanh Dương.
Lấy Phong Thanh Dương vô thượng thủ đoạn chi năng, cổ đại nguyên sơ bát hồn muốn cưỡng ép tiến vào kiếm đạo trường hà, cũng hoàn toàn nói còn nghe được.
“Khoan đã, tự nhiên đoạn này có chút cấn cấn”. Mạc Phàm thầm nghĩ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, nhìn về sừng sững tám tòa hồn cách cổ đại, đột nhiên ý thức đến một chuyện gì đó sai sai.
Không đúng, hắn nên nghĩ, là những này a?
Vì sao Cổ Đại Cung Phụng Tà Thần đều không chết?
Không gian im lặng như tờ, đột nhiên Đoạn Cổ Trường Thảo giống như đọc được ý nghĩ của Mạc Phàm, nó đem dây leo quấn, quấn tới Mạc Phàm trên mu bàn tay, ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Muốn trảm Tà Thần, phải dùng Ỷ Thiên Kiếm. Đây là câu trong nhân gian Vong Xuyên, Hoàng Tuyền”.
“Ỷ Thiên Kiếm mang theo thiên địa du hồn pháp tắc, có thể đoạn hồn”.
Ỷ Thiên Kiếm là thần khí chí bảo của Hắc Ám Vị Diện, nhưng nó nhiều hơn càng giống nguyên thủy bản chất của một thanh kiếm được rèn đúc trong lò luyện ở Âm Gian giới, nguyên liệu chính là mảnh vỡ bầu trời của một tiểu vị diện nào đó lạc trôi trong Chu Du thế giới.
Đừng nhìn Ỷ Thiên Kiếm không có linh, không có hồn, không có lĩnh vực, không có bất luận một cái nào chiêu số đặc biệt mà hiểu lầm. Nó cơ bản đơn giản là thuần túy nhất một cái ma cụ vũ khí chiến đấu --- cứng cáp, tinh xảo, bền bỉ, thon gọn, sắc bén, thiết kế vừa tay, dung môi tụ lực vô hạn, chỉ vậy thôi. So ra thì không thể bá đạo được như Vĩnh Dạ Ma Kiếm và Bạch Dương Nhật Kiếm.
Đúng thì đúng, nhưng đó là thuyết giảng với tư cách của người bình thường. Nếu đặt ở trong tay Phong Thanh Dương, Ỷ Thiên Kiếm càng giống như một tiểu động thiên địa trên bàn tay hắn, có thể phá sơn, cắt sông, có thể tru tiên, khai thiên, trảm hồn. Trảm hồn chính là loại pháp tắc mà Phong Thanh Dương mài Ỷ Thiên Kiếm tu luyện ra được.
Nói như vậy, Phong Thanh Dương thực sự là trời sinh khắc tinh, là lớn nhất thiên địch của Tà Thần!!!
Tà Thần có thể tuần thiên lưỡng cực thiện ác thẩm phán bất kỳ ai, nhưng chỉ có Kiếm Thánh Phong Thanh Dương cùng Ỷ Thiên Kiếm mới là duy nhất một đạo kiếm có thể cưỡng bức trảm ra bát hồn.
Chẳng trách Tà Thần đời thứ 2 lo sợ nơm nớp, sớm đã dung hợp, đồng hóa với thiên địa bát hồn để đột phá thành Tà Thần hoàn chỉnh. Nguyên lai đây cũng coi là một điểm yếu trí mạng.
“Không tệ, cũng là Phong Thanh Dương thỏa hiệp, tự nhiên kết thúc, ngươi cái này kiếm đạo trường hà thời không này thật là khó tìm, kém chút chúng ta liền không tìm được”. Lam hồn Thôi Phủ Quân nói ra.
“Bất quá chúng ta sinh tồn ở nơi này đến bây giờ đều không có nghĩ đến, kế thừa chủ thượng chúng ta mệnh cách Tà Thần sẽ là nhân loại, từ khoa học thế giới mà đến người xuyên việt, lại còn xuyên qua ma pháp vị diện, hai hồn dung hợp một, cuối cùng xuyên đến Siêu Duy vị diện tìm cơ duyên. Thật là đủ nhân sinh trải nghiệm đi”.
Mạc Phàm hít sâu một hơi, há to mồm không thể tin được.
Hắn bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng, một trong mấy tên này có tên nào đó sở hữu năng lực đọc tâm thuật, thậm chí có thể nhìn thấu một chút gợn sóng trong linh hồn Mạc Phàm.
Ánh mắt hắn lảng đi biểu thị thôi đừng bàn vấn đề này tiếp nữa.
Sau đó, Mạc Phàm nghĩ nghĩ, quyết định gọi ra tất cả hồn cách của mình, trừ đi Vũ Ngang và Lục Niên đang mắc kẹt ở Hải Châu, Ma Vực Tù Đảo không thể xuất hiện.
Mọi người lâu rồi không nói chuyện, có cơ hội, tay bắt mặt mừng, cùng nhau làm quen một thể.
Tô Lộc trợn mắt hốc mồm nhìn về phía Lam hồn khủng bố kỷ nguyên xưa, hãi khiếp nói nói: “Lam Hồn Chủ thật sự khiến cho ta mở rộng tầm mắt, ta xa xa đều theo đuổi không nổi”.
Chỉ thấy vị phán quan đứng đầu trong Âm Giới cổ đại kia duỗi ra ngón tay lung lay.
Hắn nói: “Thứ nhất, ngươi mới là Lam Hồn Chủ, ta nhiều nhất chỉ có thể nói là đời trước... không, đời đầu. Thứ hai, người cũng biết, một Tà Thần không thể có hai Lam Hồn Chủ, không thể có hai Cừu Hồn Chủ, Chính Hồn Chủ... Tất cả đều chỉ được một. Khi chúng ta gặp nhau, tự khắc sẽ có một loại bài xích phải giết chết người còn lại”.
Một bên, chính hồn Địa Tạng Chủ La Hán lắc đầu nói bổ sung: “Chuẩn xác hơn tới nói, chúng ta khi trở thành thiên địa bát hồn, đã lập thề cả đời này chỉ cung phụng một người một chủ. Tân Tà Thần, chúng ta chờ đợi ngươi ở nơi này đủ lâu rồi, cũng không phải bởi vì muốn tiếp tục cung phụng cho ngươi nên mới chờ. Mà theo di nguyện nguyên sơ tà thần, chúng ta sẽ đem toàn bộ tín ngưỡng thời đại của chúng ta, hết thảy 8 người chúng ta, thiên địa bát hồn đồng quy hiến tế, vì ngươi đồng hóa trở thành chân chính vượt hai kỷ nguyên hoàn mỹ nhất Tà Thần”.
Mới bắt đầu còn hơi sửng sốt một chút, nhưng đợi trấn định về sau, Mạc Phàm ngược lại cũng không cảm kỳ quái, đã đối phương đúng là thiên địa bát hồn của Tà Thần, bản thân nên chỉ hồi nguyên một chủ, có thể không muốn lại nhận Mạc Phàm làm chủ liền bình thường cực kỳ.
Hơi tiếc một chút, nếu có thể, hắn muốn chính mình nắm hết thảy toàn bộ 16 hồn a. Như thế có thể ngồi một chỗ ăn lê, uống trà, ngồi xem 16 hồn... không, 14 hồn của mình đi trang bức thiên hạ.
“Vậy nên, các ngươi muốn cung phụng đồng quy, muốn thực hiện nghi thức kia?” Mạc Phàm lần nữa hỏi xác định.
“Đúng vậy!” Tám tòa cổ hồn đồng thanh không chút do dự nói.
“Phù~~~~~~~~”.
........................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT