.............
Bắc Phương.
Địa bàn chi nhánh Cái Bang của Điền gia.
Một người đàn ông lớn tiếng nói với Ngũ Tán Nhân - Công Bất Tài của Nhật Minh Giáo: “Thôi, thôi, tên họ Chúc kia là tú tài nho gia đọc sách, xưa nay vẫn cẩn thận chặt chợm, đong đong đếm đếm từng li từng tí, chẳng giống đàn ông mà cứ như đàn bà, nếu không thì đã chẳng lải nhải nhiều đến vậy, chết một cái sư đệ thôi mà làm thấy quá, hắn nên mặc váy”.
Công Bất Tài nhíu chặt lông mày.
Người đàn ông hờ hững liếc rương chứa đồ của thiếu niên, bĩu môi, chẳng thèm đếm xỉa, chậm rãi nói: “Trước đây ta đã gặp Quách An của Đơn Dương Thành, con trai hắn Quách Hồ đúng là một mầm non xui xẻo, cây cao chưa cột đã thả ra ngoài, thế nào lại dám đi dây dưa với đám Hàn Hải Điện và Quỷ Cốc Tông, suýt nữa thì liên lụy chúng ta cho cùng một chỗ kéo xuống giếng rồi. Công Bất Tài, về nói với Tả Hữu Sứ Hoàng Anh đại nhân của ngươi, giao dịch của Nhật Minh Giáo với Điền gia vẫn cứ tiến hành như cũ, nhưng chuyện của Quách An, ta sẽ không giúp. Các ngươi kể lể mời mọc sai người rồi. Tiểu tử nhà Quách An tự phụ, ta không quan tâm, cũng chẳng chen vào mấy chuyện rác rưởi bé như hạt vừng của đám trẻ con bọn hắn làm gì. Nhưng trước khi để ngươi rời đi, ngươi nhất định phải đến cầu cong với ta một chuyến, dập đầu vài cái. Sau này thì không phải lo gì nữa, về nhà với ta, làm việc ngươi nên làm, ngồi chỗ ngươi nên ngồi, làm cho hết bổn phận, đơn giản thế thôi, nghe rõ không?”
Công Bất Tài: “????”
“Nghe thì đương nhiên là nghe rõ, Điền Vương đại nhân, ngươi nói có tối nghĩa lắm đâu.”
Nói xong ý đó, Công Bất Tài cười khẩy vặn lại: “Nhưng ngươi dựa vào cái gì bắt ta đi theo ngươi dập đầu?”
Người đàn ông có thâm niên này chính là Công Xàm, là Điền Vương, người đứng đầu có thiên hạ Điền gia.
Công Xàm bật cười quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào thiếu niên, hỏi ngược lại hắn: “Tên ẻo lả Chúc Di Sơn từng phiếm chuyện với ta, hắn lắm lời lắm, hắn cũng từng nói trong Ngũ Tán Nhân của Nhật Minh Giáo, ngươi là người có đầu óc, có tương lai tốt nhất...Con mẹ nó chứ, đánh giá thế mà chẳng sợ đau đầu lưỡi, quả nhiên Quỷ Cốc Tông đều là cái hạng độc miệng chuyên đi phá hoại thiên hạ. Công Bất Tài à Công Bất Tài, ngươi thử nghĩ xem, ngươi dựa vào cái gì trong vòng 20 năm lên được ngồi vào chức Ngũ Tán Nhân? Có giỏi thì ngươi đoán thử xem ta dựa vào cái gì đi”.
Công Bất Tài càng giận, hắn đương nhiên là dựa vào thực lực chứ là dựa vào cái gì.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn cố nén, không biểu hiện ra.
Vị Điền Vương cao chót vót kia không lần khần với hắn, nói như giễu cợt: “Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc bản vương xui tận mạng, là nội công ruột của ngươi. Gà đất chó sành, có thằng cháu nội đần không chịu được”.
Công Bất Tài giật nảy cả mình, sắc mặt trắng nhợt.
Công Bất Tài.
Công Xàm...
Phụ thân Công Ba Cẳng...
Giờ khắc này, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra dung mạo hai người có vài phần tương tự.
Bất quá, hắn và phụ thân ở Nam Thần Châu từ nhỏ, hắn đẻ ra đã là người của Nhật Minh Giáo, nơi nào lại có quan hệ xa xôi như vậy, vậy mà là cháu nội của Điền Vương?
Người đàn ông nhìn thấy mà coi như không, tay vẫn đỡ hờ đai ngọc, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Cũng dựa vào việc bản vương là thủ lĩnh đệ nhất nhân Điền gia, cách đây hơn 2 vạn năm để bố trí để hai phụ thân phụ mẫu ngươi tiến nhập Nhật Minh Giáo, lấy làm giao kèo hợp tác vì tương lai sau này. Ngươi nghĩ thử xem, Chu Điên chết, Ngũ Tán Nhân thiếu khuyết đi một vị, nhưng đằng sau lại có đông như kiến thiên tư trác việt nhân tuyển muốn lấp vào. Ngươi nhìn ngươi trí óc, có cái gì dùng được mà đòi lấp vào? Còn không phải là quan hệ sao, còn không phải là lão nhân gia nhà ngươi tính toán sao?"
“Hừ, đáng hận. Ngẫm nghĩ lại, tên Chúc Di Sơn kia lần trước khen ngươi nhiều như vậy, chẳng khác nào đang cười vào mặt ta đẻ ra một cái đích tôn phế vật”.
Thực ra nếu đổi một cách nói khác thì còn chấn động lòng người hơn. Thâm ý của Chúc Di Sơn chính là, vị Điền Vương này thà làm đuôi phượng chứ không chịu làm đầu gà. Hắn cảm thấy chỉ cần là hàng tuyển ở tương lai, có một chân liên kết vào bộ sậu Nhật Minh Giáo, cho dù xếp sau mấy cấp, này cũng rất đáng để khoe khoang.
“Bất quá, ngươi yên tâm, ta tuy không giúp Quách An, nhưng ta rất chán ghét tên nhãi Hàn Hải Thẩm Tước kia. Rất nhiều lần Điền gia của ta bị hắn làm bẽ mặt, ta tự nhiên sẽ cho người đến phụ các ngươi đối phó hắn”. Điền Vương Công Xàm nói.
Hắn nói lời nói, thù địch với Chúc Di Sơn và Hàn Hải Thẩm Tước chưa đủ, đột nhiên lại suy nghĩ lạc qua hướng triều đình, nghĩ đến một cái tên so với hai gã kia càng chán ghét.
Đó chính là Hoàng Đế Hạ Băng!!!
Đột nhiên Công Xàm nhớ đến hoàng đế Hạ Băng mới là vị đỉnh cấp cường giả tọa trấn ở Bắc Phương, nơi này nhưng toàn bộ là triều đình bộ phận, người đàn ông đứng đầu Điền gia liền nhếch miệng xem thường, hừ lạnh một tiếng.
Hắn vẫn luôn nghĩ…
Nếu không phải đang ở nơi này, tên Hoàng Đế cướp đất của hắn kia mà dám rời khỏi Bắc Phương, mò đi đến Đông Châu, thì một ngón tay của ông đây cũng đủ nghiền chết cái loại sử thi hạng ba như Hạ Băng rồi.
Đam Mỹ Hài…......
Trong triều đình, hoàng đế Hạ Băng đang ngồi trong mật viện nghiên cứu, hắn tâm tư giống như xuất hồn đi ngang qua học viện Thanh Vũ cách đó 4 vạn dặm, còn nghe đám trò nhỏ ở trong vỡ lòng đọc sách lanh lảnh.
Khuôn mặt hắn nghiêm chỉnh thanh tú.
Ngồi nghiêm chỉnh theo đúng nghĩa.
Những người đọc sách lễ giáo nổi tiếng là quân tử như Phong Thanh Dương và Chúc Di Sơn cũng khó mà lĩnh hội được tinh túy của việc này.
Giờ khắc này, dường như hoàng đế Hạ Băng tâm tư lạc trôi, không biết vô tình hay cố ý, hắn nghe rõ rành rành lời lẩm bẩm trong lòng của người đàn ông Công Xàm kia. Khuôn mặt Hạ Băng ung dung mỉm cười mà rằng: “Thiên hạ điền gia, vô pháp vô kỷ, vĩnh viễn không thể thành nghiệp. Mà lại, tư tưởng vũ phu trị quốc, khó lường khó lường...”
“À phải rồi, nói xấu sau lưng người khác hành vi thì không phải là điềm lành đâu".
Hoàng đế Hạ Băng khoát tay một cái.
Một đạo thanh quang sáng chói từ trên trời buông xuống, nhắm vào trực tiếp địa bàn Điền gia ở Bắc Phương, nhắm trực tiếp vào Công Xàm đang đứng ở trên mặt đất.
Hào quang hất tung lên, đồng thời đem sử thi cấp đại năng cường giả Điền Vương Công Xàm ném quăng ra khỏi lãnh địa của Bắc Phương, tiễn hắn đi một đoạn mấy chục triệu dặm, phóng tới họa môn Đông Châu Túc Vực.
Công Xàm vật vờ bò chòm ngồi dậy, thân thể mềm nhũn, cảm giác buồn nôn đến cực điểm, uất hận mắng to: “Lại nữa, khốn nạn hoàng đế Hạ Băng, tổ cha ngươi cái đồ cướp nước”.
Họa Môn bị người ta gõ cửa.
Một nam nhân tóc xanh bị người ta đồn đại là Hoa Đà Lãng Khách, Hoa Đà Châm Y, Hoa Đà Họa Tiên, Hoa Đà Thi Hào đột nhiên quay đầu nhìn bầu trời đêm ngoài song cửa. Đêm đã về khuya, sao trời lấp lánh như từng viên dạ minh châu điểm tô trên tấm rèm đen.
Nam nhân tóc xanh đang có chút tắc trở gặp phải bình chướng trong pháp môn đang tu luyện của mình. Làm Hoa Đà truyền nhân, hắn đã đọc nát vạn quyển sách, chẳng xa lạ gì với chuyện binh bút ý văn, sách lược thế gian, chính trị quân sự, đạo lý tam giáo nho gia, đạo gia, phật gia, đương nhiên, cũng hiểu rõ chuyện y đạo.
Nhưng hắn đang gặp bình chướng, mà giờ khắc này, hắn đột nhiên nghe tiếng động bên ngoài va vào Họa Môn, ngẩn ngơ hồi lâu mới lấy lại tinh thần, một tay bện thư pháp, một tay xoay bút ngẫm nghĩ.
Cuối cùng, nam nhân tóc xanh khắc ra bốn chữ “Tĩnh tâm đắc ý” theo thể nhà Tần cổ xưa, trong đó lấy chữ “tĩnh” làm đầu, thần ý đong đầy, chứa đựng mọi thứ.
Mục Bạch nhẹ nhàng đặt con dấu trong tay xuống, để phần đáy đưa lên trên, đọc lại ba lần câu “tĩnh tâm đắc ý”.
Trong lòng như trút được gánh nặng.
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Đạo ở một chữ tâm vô chướng, bình vô vỡ.
Vị Họa Tiên tóc xanh này nảy ra một ý, bèn khoát tay áo, lấy ra bức tranh lớn bện trên kệ, xoay bút lông vẽ vẽ, chỉ thấy trên bàn nhanh chóng nhấp nhô, sông núi theo thứ tự gồ lên.
Trên gương thư sinh mà không thư sinh, tài tử mà không phải tài tử, rõ ràng là khuôn mặt nghiêm nghị cùng lạnh nhạt song hành của một vị thánh nhân ánh lên ý cười.
Thế là vị Thánh Nhân Họa Tiên tọa trấn một phương thiên địa này đã bày một trò đùa không ảnh hưởng đến toàn cục.
Tọa ở bên trong, Họa Tiên Mục Bạch chấm bút vẽ mực, bắt đầu chơi.
“Khách viếng thăm nhà, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ thoại, phi lễ chớ động”.
Mục Bạch khoanh vẽ hai đường vòng tròn giữa sơn núi thảo nguyên, sau đó phác họa giống như là ống trục vô tận thông xuống trong bức tranh.
Tranh tạo thành hình.
Sử thi cường giả Công Xàm là bút chấm vật thể bị rớt vào tranh động của Mục Bạch, rơi tự do rớt liên tục, rớt bao lâu cũng không chạm đáy, mà lại, phảng phất rất giống như là bị ném đến vào một cái vòng lập tuần tự, những điểm đã trôi qua có vô hạn lặp lại.
Bất quá, Mục Bạch thử bút có chừng mực, đại đạo bút pháp lấy tĩnh lặng trong tranh làm nền tảng, chơi đùa quá đà, tâm trên biên độ dao động sẽ ảnh hưởng đến đại cảnh.
Chơi trong bốn giờ đồng hồ đã đủ vui, sau đó hắn ném Điền Vương Công Xàm ra ngoài, ném ra cách họa môn mấy chục dặm về phía bến cảng.
Trái lại là Sử thi cấp Điền Vương Công Xàm, cuộc đời này chưa từng có bị vũ nhục như thế.
...................