.............

Mạc Phàm cũng không có nán lại bên trong chờ xem nàng làm gì, lập tức theo hắc ám vật chất phía sau biến mất.

Ngoài mong đợi chính là.

Mạc Phàm vừa trở ra phía ngoài.

Hắn tại nương theo hắc ám lối mòn, lại bất ngờ bị một thanh sáng loáng kinh phong Ỷ Thiên Kiếm vô cùng bén nhọn trùng điệp đâm tới, kém chút triệt để lấy mạng hắn.

Mạc Phàm ánh mắt gắt gao khóa chặt mũi kiếm, đồng thời phản ứng cực nhanh nương theo Tiểu Dạ bạt một kiếm về trước cản lại, nhưng căn bản là tốc độ còn chậm, chỉ kịp đem sống kiếm phía trước cho miễn cưỡng cản, lực trùng kích của Ỷ Thiên Kiếm phải nói là vô cùng khủng bố, ngay sau đó cả thân thể Mạc Phàm và Tiểu Dạ đều rung chấn phản vệ, bị đánh bay văng xa, xuyên thủng năm, sáu góc tường cùng đình đài trang viên.

Thẳng đến khi một vị áo lam nam tử đuổi tới thích khách, Mạc Phàm đã vô tung vô ảnh hoàn toàn biến mất.

Thân mang áo lam nam tử hiện thân.

Hắn có một trương lạnh lẽo đến cực điểm gương mặt, nghiêng người mà đứng, giống như vĩnh viễn cùng thế nhân vẫn duy trì một khoảng cách.

Hắn chậm rãi thu kiếm vào vỏ, thanh âm cũng bình thản đến không có chút nào chấn động.

“Quả nhiên trùng quốc là giả, có âm mưu, bên trong kết giới nhất định có chuyện chẳng lành”. Phong Thanh Dương mở miệng nói ra.

Làm Quỷ Cốc Tông tam đệ tử chân truyền, Phong Thanh Dương não vẫn là có, thậm chí còn não rất to.

Hắn không có ngu ngơ vô hại bị lừa như những người khác.

Sau khi sử dụng các đòn bẫy cấm chế lùa đám trùng tộc ra mặt phía Nam của Hàn Hải Đô Thành, hắn dùng tuyệt kĩ cửu kiếm chém trọng thương được trùng mẫu, sau đó nhất thời cảm giác được sự tình ngày hôm nay có gì đó không đúng lắm, thật giống như Hàn Hải Điện bên trong yến tiệc có người nào đó đang bố cục giăng lưới vậy.

Trùng quốc muốn công kích địa bàn nhân loại, tuyệt đối cũng không phải liệu cơm gắp mắm. Hàn Hải Đô Thành bên trong có hắn, thêm vào hai vị điện chủ Lạc Nhạn và Ngô Việt Hùng, tổng cộng là ba cái sử thi cấp cường giả. Thêm vào nguyên lão Hàn Hải Điện cùng khách mời liền sẽ có tối thiểu tổng cộng bảy vị Quân cấp ở đây, nếu để bọn hắn tịnh tâm lại không lung lay thời điểm, không dám nói trùng quốc khả năng sẽ triệt để bị vẫn diệt, nhưng trọng thương cực nặng là có.

Nhất định là có vấn đề!!!

Kết quả cuối cùng nói rõ, Phong Thanh Dương suy đoán là đúng.

Chỉ đáng tiếc, hắn để tụt mất thích khách.

Muộn rồi...

Cũng chưa kịp thấy qua dung nhan đối phương.

Phong Thanh Dương thổ huyết phun ra một ngụm máu, vai trái có chút vết thương bầm tím thâm độc bởi vì giao đấu với ức vạn côn trùng trước đó, phải dùng rất nhiều dược tề để chữa trị, hắn cũng không tốt ở lại đây, mau chóng vào trong kết giới cứu người rồi đi tìm chỗ trị thương.

Đại sư Thu Ly lúc này bị Trùng tộc vây không biết đi bằng đường nào, từ trong Cầm Viên đánh ngược ra ngoài, nàng phải thật khó khăn mới thoát khỏi vòng vây, đi ra lại gặp Phong Thanh Dương.

“Thu Ly tiền bối, ngài không sao chứ?” Phong Thanh Dương hỏi.

“Không có, cái kia trùng quốc, bọn chúng từ nơi nào đến không biết, nhưng giống như đặc biệt ưa thích hoa thảo ở trong Cầm Viên, bên trong tập hợp rất nhiều”. Thu Ly thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt nói ra.

“Là Trung Châu trùng tộc tập kích”.

Phong Thanh Dương lưu ý một chút bên cạnh nàng không có Đường Bá Hổ, sự hoài nghi trong lòng càng khó tránh tăng cao lên, hỏi tiếp: “Điền nông Đường chủ đâu? Hắn không ở cạnh ngài?”

Thu Ly tâm tình thấp tha thấp thỏm, nội tâm trái lại ở trong hoàn cảnh này cũng không tốt nên giải thích thế nào cho phải.

Nàng chỉ có thể tóm tắt ngắn gọn nói ra: “Đã chết, vừa rồi có thật dày đặc hắc ám vật chất cuốn vào vị trí của Đường Bá Hổ, khoảng cách quá xa, ta căn bản không cách nào đem hắn cho cứu, cũng không thể cứu nổi, sau đó, hắn khí tức bị hắc ám thôn phệ”.

Phong Thanh Dương nhíu mày lại.

Nếu là hắc ám thôn phệ, kì thật sự việc khó càng thêm khó.

Bởi vì trùng quốc cũng là hắc ám cái chủng kia cắn nuốt theo bầy đàn, nếu không điều tra được chính xác manh mối hiện hữu, vậy thì rất khó kết luận.

Mặc dù Phong Thanh Dương là 100% khẳng định sau lưng vụ án này có cái khác âm mưu cùng manh mối, nhưng hiện tại Trùng Tộc rõ ràng tấn công vào bên trong, coi như manh mối đều không còn nữa, mọi tội án đều chỉ có thể đem lên đầu trùng tộc cho gán vào.

“Ta dẫn ngài đi tránh khỏi đây trước, đợi trùng quốc rời đi, chúng ta sẽ trở lại điều tra”. Phong Thanh Dương nói ra.

Thu Ly âm thầm gật đầu, nàng không tốt già mồm thêm, trực tiếp đồng ý. Dù sao thì hiện tại tâm tình nàng đúng là rất hỗn loạn, ở lại cũng chẳng thể nghĩ được cái gì.

Phong Thanh Dương đem Thu Ly rời khỏi nơi này, nhưng lại không kịp xuống hầm trú ẩn, thế là một mực chạy thẳng ra khỏi Đô Thành tìm nơi trốn tránh.

...............

Bỏ chạy điên cuồng rời đi theo lối vào phòng bí mật của Lạc Nhạn sắp xếp, căn phòng này ngăn cách phòng của mọi người một bức tường đá, cũng chỉ có thành viên cấp cao của Hàn Hải Điện mới có thể vào.

Những người trong phòng trú ẩn ở bên kia hiển nhiên biết điện tôn Lạc Nhạn và một chút có phận sự người đang ngồi bên trong an dưỡng, cũng không ai muốn đến quấy rầy.

Mạc Phàm không hề có nửa điểm chần chừ nhìn lại, hắn bây giờ trong đầu vẫn còn in hằn những cái kia mơ hồ kiếm huy thỉnh thoảng sáng lên, khi thì như trong đêm tối ban ngày chi quang bộc phát, khi thì lại đang xán lạn cùng huy hoàng bên trong ảm đạm...

Một đòn kiếm huy vừa rồi của Phong Thanh Dương, tuyệt đối không thể xem thường, thực sự kém chút lấy mạng Mạc Phàm.

Hỗn loạn tưng bừng, Mạc Phàm lắc đầu, không để cho mình suy nghĩ tiếp bên trong đó chi tiết.

Đi qua, liền để nó đi qua.

Lần tới phải cẩn trọng đề phòng, suýt nữa quên mất luôn có những vị khách không mời mà xuất hiện.

“Ngươi trọng thương? Có chuyện gì xảy ra?” Lạc Nhạn sắp xếp cho Mạc Phàm một chỗ an tĩnh, tỏ ra khẩn trương ở bên cạnh giúp đỡ hắn.

“Không có gì, là Phong Thanh Dương, hắn coi ta là thích khách, một đường xông vào kết giới đúng lúc ta đi ra”. Mạc Phàm cười khổ nói ra.

Lạc Nhạn mi tâm hơi nhảy một cái, lắc đầu áy náy nói: “Xin lỗi, ta quên mất sự xuất hiện của Phong Thanh Dương, cứ nghĩ hắn sẽ một mực ở bên Ngô Hiền”.

“Không sao, còn may ta bảo mệnh tốt, cũng né tránh được hắn dò ra manh mối”. Mạc Phàm thở dài nói.

Đương nhiên, hắn là hiểu, Phong Thanh Dương xuất phát từ nghĩa hiệp ý tứ, hắn không biết gì về chuyện này, chẳng qua là muốn ngăn cản trùng tộc phá hoại ngày vui của Ngô Hiền, thẳng đến tìm ra đầu mối nguyên nhân.

Có thể nói đây là vận khí tương đương xui xẻo, Lạc Nhạn tính toán thế nào cũng không lường trước một cái Phong Thanh Dương ở đâu ra làm việc tốt, phá cuộc không đúng lúc như vậy.

Loại chuyện này Mạc Phàm hiểu, nhưng nói gì thì nói, bị một kiếm va vào suýt chút lấy mạng nhỏ, hắn mẹ nó thật có chút tư thù.

Mỗi người một việc, ta làm công ăn lương thôi mà, ngươi thân là chính phái kiếm sĩ đạo, quân tử bắt cướp dùng trí không dùng sức, kì thật có nhất thiết phải mạnh tay đến vậy không?

Họ Phong, không nghĩ tới cũng đáng ghét như họ Triệu!!!

........

Một bên khác, cách gian phòng của Lạc Nhạn một vách.

“Ù ù ù ù ~!”

Tuy ngồi bên trong thạch điện hầm mật thất nhưng mọi người vẫn cảm giác được mặt đất chấn động liên hồi. Vào lúc này sắc mặt tất cả mọi người cực kỳ khó coi, dù sao lực lượng có thể lay động cả tòa thạch thất nhất định không thể nào là dưới Quân Vương được, chuyện này có ý nghĩa phía ngoài thạch thất xuất hiện một hoặc vài Quân cấp đấu nhau, hoặc thậm chí có thể là sử thi cấp cường đại.

“Cả Phàm ca cũng chưa có vào sao?” Ngô Hiền quét mắt một vòng đột nhiên phát hiện Mạc Phàm không có ở bên cạnh thị nữ Nhàn Nhàn, lúc này mới ngạc nhiên hỏi.

Trước đó nàng được nhóm hộ vệ của cha nàng đưa vào trong thạch thất ẩn nấp, mặc dù rất miễn cưỡng rời xa Phong Thanh Dương, nhưng sau này mọi chuyện phát sinh nàng cũng không biết gì hết. Đến khi vào trong đại sảnh cảm nhận tình hình yên ổn, nàng mới bắt đầu đi quan tâm người khác, phụ giúp chữa thương cho những người từng bị trùng tộc công kích.

.......................

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play