............

Sửa soạn đồ đạc chuẩn bị rời đi khởi Tây Hành Nông Vực.

Hai ngày trước, Mạc Phàm thay Giang Dục và Đàm Phương vận lương kiểm kê kho hàng chuyển cho đối tác, hắn hoàn thành xong trách nhiệm nhờ gửi liền cũng nên chính mình xuất phát đến Cổ Vực được rồi.

“Đàm lão, người tiễn ta đến đây được rồi, người về nghỉ ngơi, sáng sớm Lonna đã chuẩn bị thức ăn cho người xong. Khi nào ta có cơ hội, nhất định sẽ về Nông Vực ghé thăm lão thêm một lần”. Mạc Phàm lễ phép chào hỏi một câu.

“Phạm Mặc, ngươi là du mục thiếu niên lang, ngao du sơn thủy chịu khổ chịu cực, kì thật ta đã muốn khuyên nhủ để ngươi ở lại đây cùng lão bà này sinh sống, ngươi hôm nay rời đi trong lòng lão cũng có một chút tủi thân”. Đạm lão bà chống ra gậy Batoong, nhịn khóc vỗ một cái vào trán của Mạc Phàm.

Không đợi hắn phản ứng, lão nói thêm: “Cái khăn quàng cổ lông cừu này ta may cho ngươi. Ngươi chỉ có Tướng cấp thân thể, sắp tới vào mùa Đông băng hàn rét buốt, ngươi mặc thêm vào cho ấm, nhớ bảo trọng”.

Mạc Phàm nhận khăn quàng trắng mỹ lệ trên tay, trong lòng dâng lên từng tia mỹ hảo ấm áp, lập tức không kìm được ôm cụ bà một cái.

“Lão cũng bảo trọng a”.

“Được rồi, đi đi”

“Cảm tạ, ta thật sự sẽ rất nhớ lão”

“A, phải rồi”.

Mạc Phàm vừa xoay người, đột nhiên dừng lại bước chân.

“Khi nào ngươi đến Bắc Phương gặp tiểu tử Giang Dục cùng Đàm Phương, nhớ chuyển thư tín báo bình an cho ta mừng”. Đàm lão bà nhớ cái gì nói ra cái đó, trong đầu cũng có thật nhiều thứ muốn nói nhưng đã quên.

Mạc Phàm chấp tay hành lễ một cái, ân cần đáp lại: “Được, ta nhất định. Người còn gì căn dặn nữa không?”

“Nếu không, vậy ta đi a”.

“Ngươi đi đi”.

Mục đồng tiếng ca, mênh mông thảo điền, xanh thẳm đường chân trời chỉ còn tiếng gió rít cùng một vệt tử quang khí lưu hồi âm đáp lại.

Mạc Phàm rời đi rồi, nơi này thuần phác cùng yên tĩnh trả về để cho lòng của một cụ già có một loại dường như đã sống qua mấy đời cảm giác, thật giống như chính mình đã từng cũng tại một chỗ như vậy nhiệt huyết tu hành.

Những thanh niên mới trẻ này...cố lên, hãy thật vững trên hành trình của các ngươi...

.................

Vượt qua mấy ngọn núi chập trùng, đứng ở trên một ngọn núi là có thể nhìn thấy bình nguyên rộng lớn bát ngát, ở đường chân trời xa tít là một bức tường thành thật cao, khí thế hùng hậu, vững chắc.

Nam cảnh Cổ Vực, Mạc Phàm khống chế Ngọc Diệm Kỳ Lân chậm rãi tiến vào một tòa thành phồn hoa khổng lồ.

So sánh với Khang Vực ở Đông Châu thì lãnh thổ Cổ Vực thậm chí lớn hơn mấy phần, có Tử Lộc cái này thần thụy tuần thú chạy đi chừng mười ngày là đến được vùng trung nam Cổ Vực.

Cổ thành tọa lạc ở gần đây, vượt qua tòa thành phồn hoa này, đi dạo bộ ngắm cảnh thêm một ngày đường nữa là có thể đã tới được Cổ thành, hội hợp với đội ngũ của nữ tôn Điện Chủ Lạc Nhạn.

Mặc dù Mạc Phàm không tính là có phản cảm với nữ tôn điện chủ, nhưng hắn không muốn đi theo bên cạnh nàng. Bây giờ Mạc Phàm chỉ muốn chuyên tâm tu luyện khôi phục lại ma pháp tu vi của mình, thuận tiện đến Cổ Vực tìm hiểu tin tức, một mặt muốn điều tra thêm về Cổ Nguyệt Tru Đế, mặt khác, hắn muốn kiếm đồng bọn của mình.

Căn cứ vào một đoạn ký ức khôi phục được, Mạc Phàm nhớ đến manh mối liên quan đến Siêu Duy Vị Diện xuất phát từ Bạch Linh Thánh Đế Athena, hắn nhớ được là hắn làm theo lời nàng. Mà lại, Mạc Phàm đồng dạng mơ hồ có một loại cảm giác cũng không phải chính mình một người đi tới Siêu Duy Vị Diện này, hắn cho rằng mình còn có mấy cái đồng bạn.

Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể gọi là đồng bạn, hắn càng không rõ ràng là người nào, khuôn mặt tên gọi ra sao, nhưng đích thị là có, đây là lý tính logic đến suy luận.

Chỉ cần có não suy nghĩ liền được, Mạc Phàm là người thông minh, hắn nếu biết trước đến Siêu Duy sẽ mất ký ức, như vậy lấy hắn thông minh, hắn tự nhiên sẽ không muốn đi một mình, chí ít, càng đông càng sẽ có nhiều cơ hội hơn có đồng bọn khôi phục ký ức trước mình và tìm đến mình, dù sao bản tính Mạc Phàm nếu mất đi ký ức liền vô cùng vô cùng cao điệu, rất dễ gây chú ý cho người khác a.

Hắn tất nhiên phải thủ bút, một đoạn kinh lịch này không cần nhớ cũng có thể suy ra được.

Trực giác mách bảo Mạc Phàm liền phải tìm cho ra sớm, tập hợp mọi người về cùng một chỗ.

Lại nói, vì sao bọn hắn chậm chạp như vậy không khôi phục được ký ức đâu. Chẳng qua là trong thời gian mấy năm này, Mạc Phàm chẳng những không gặp cái đồng bạn nào, thậm chí ngay cả một phong thơ tín hiệu cũng không có, ngay cả khi Mạc Phàm từ vừa bắt đầu đặt chân đến Siêu Duy Vị Diện đã cao điệu nổi danh như vậy rồi...

Vì thế hắn hiện tại hơi bận tâm lo lắng, nghĩ rằng bên phía các đồng bọn chắc chắn có chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng lẽ bị giết hết rồi!?

Mạc Phàm tử vả miệng một cái, thật sợ suy nghĩ vừa rồi của mình, nhưng cũng không bác bỏ được phương án này, vẫn là có thể xảy ra như vậy.

Bây giờ tâm trí của hắn cũng đang túng quẫn lắm, không còn cách nào khác, phải tự mình bước về phía trước khôi phục ký ức lại, phải cấp tốc toàn lực chạy đua với thời gian cùng mục đích sau cùng.

Người ta là Chí Tôn Đế Hoàng a...

Chí Tôn Đế Hoàng là Chân Thần của toàn bộ một chiều không gian, hắn là vua không ngai của 400 triệu tầng thế giới Hắc Ám.

Mạc Phàm tách ra tách ra ngón tay, tính toán một cái, mặc dù ký ức dữ kiện không có nhớ ra bao nhiêu, nhưng lấy tình huống hiện tại, qua một đoạn thời gian nữa căn cứ vị diện ma pháp bị tấn công, Cổ Nguyệt Tru Đế liền sẽ chân thân buông xuống, đến lúc đó nhân loại liền xong rồi a.

Áp chế về áp chế, quan trọng là có thể áp chế bao nhiêu phần đây, đối phương tính toán như thần, đánh ở sân nhà người ta, chịu đủ loại bài xích vẫn có thể tại 100 triệu tầng thế giới Siêu Duy Vị Diện đều bức chết được Chí Tôn Đế Hoàng Thần Mẫu Gaia.

Mù cũng sẽ nhìn thấy, lấy chiến lực Mạc Phàm bọn hắn phần thắng căn bản không có.

Coi như quy thuận trở thành thần dân cũng tốt, trở thành sa đọa sinh vật cũng tốt, coi như nhân loại cái chủng tộc này cuốn theo chiều gió tiếp tục tồn tại, nhưng Mạc Phàm chắc chắn sẽ không được phép tồn tại.

Thử nghĩ một cái, lấy bản tính của hắn, nếu hắn có thể tồn tại chung hòa với Cổ Nguyệt Tru Đế, vậy thì bây giờ hắn đâu có ở đây, đâu phải vất vả sang Siêu Duy tìm kiếm manh mối, trải qua gian nan hành trình nhặt về từng mảnh vỡ ký ức.

“Có đúng không?”. Mạc Phàm cười khổ tự luyên thuyên một mình.

Trên thực tế, Lonna và Lãnh Liệp Vương thường xuyên lắng nghe hắn nói.

“Giống như là có lựa chọn, nhưng mà thực tế không được chọn”.

“Chủ thượng, đừng nghĩ nữa, chúng ta trước tiên nhanh chóng đến Cổ Thành, xem thử có thể tra ra manh mối gì từ Hàn Hải Điện không”. Lãnh Liệp Vương nói.

“Được”.

Nghỉ ngơi trong thành một ngày, sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Phàm khống chế Tử Lộc đi tới Cổ thành.

Cổ thành là một trong bốn tòa thành trung ương của Tây Châu, cũng là tòa thành trọng điểm trung tâm Cổ Vực, nghe nói thuộc về Đại Nguyệt thế gia, là căn cơ lớn nhất của Nguyệt gia gia sản, so với cái kia nho nhỏ Trần Lạc ở Bắc Phương càng hoành tráng hơn nhiều lắm.

“Ách ách ách ách ~~~~~~~”

“Hí hí i i ~~~~~~”

Trên bầu trời bỗng nhiên có một đám Hắc Tử Ô Nha (quạ đen) thành đàn xẹt qua, khi bóng dáng nó dần dần biến mất ở phía xa xăm, Mạc Phàm thúc Tử Lộc chậm rãi tiến về phía Cổ thành.

Mặc dù là Đế Vương sinh vật, nhưng Ngọc Diệm Kỳ Lân cũng là Thần Thụy tường thú, kích thước giống như Bạch Mã trong cổ tích như vậy, có chăng cao lớn hơn một chút, hoàn toàn phù hợp chở người.

Ngọc Diệm Kỳ Lân có thể trực tiếp đi lại trong thành, khi vào cửa thành Mạc Phàm không cần thiết phải thu hồi vào không gian đồ đằng trên cổ.

Ở trong thành, nhân loại danh vọng biểu hiện rõ ràng nhất là thẻ bài. Mạc Phàm dùng thẻ bài Hàn Hải Thẩm Tước, vì thế không có bị bất kỳ ngăn trở, vô cùng thuận lợi tiến tới phủ thành chủ.

Tiến vào bên trong, Mạc Phàm cũng không có gấp gáp đi gặp thiếu chủ cùng nữ tôn điện chủ, chỉ là thuận tiện thăm viếng Nguyệt Anh Cung và trụ sở đấu giá giao dịch trước.

Mạc Phàm ở Nam Thanh lĩnh lương Hàn Hải Thẩm Tước, trong túi đã có hàng chục vạn kim tệ, số tiền này mặc dù không thể mua cấp cao Duy Hà Tâm Tinh để điều huấn tu luyện đạo quả, nhưng Mạc Phàm có thể mua một vài vũ trang gia tăng lực chiến đấu cho chính mình.

Tình huống của mình ma pháp chưa quay lại, Lãnh Tước, Tô Lộc, Austin, Bạch Bạch chưa tỉnh giấc, gặp chuyện nghiêm trọng cũng không thể cứ mãi phụ thuộc vào huyết tế triệu hồi Ngân Dị Ác Ma được, chí ít có vài đồ phòng thân vẫn là tốt.

Vương bài Hồng Ma Hữu Kiếm càng cần phải cất giấu kĩ lưỡng, miễn cho bị Hàn Hải Điện những tên trưởng lão nhìn thấy.

Siêu Duy Vị Diện pháp môn, pháp bảo ám khí tương đối rất nhiều, bởi vì thế giới tiến hóa đi trước, năng lượng sinh mệnh hạch tâm so thế giới ma pháp dư thừa, đại địa vững chắc khinh thường sử thi cấp công kích, cho nên ở đây vạn vật đều có thể thông qua Duy Tâm đ*o quả thức tỉnh, cấp độ ma cụ pháp bảo càng so với thế giới ma pháp đáng sợ hơn nhiều. Tỷ như Hàn Hải Điện bên trong bóng tối Sát Tự đội, Mạc Phàm vẫn là rất tượng những ma cụ vũ trang mà bọn hắn đem dùng.

Coi như Mạc Phàm chưa chắc dùng được, nhưng hắn mua cho Tô Lộc, cho Lonna, cho Lãnh Liệp Vương dùng vẫn là có thể, càng nhiều lá bài pháp bảo không phải càng tốt sao!?

Hơn nữa, Ngọc Diệm Kỳ Lân trở thành sủng thú chính của mình ở đây, cũng nên vì nó điều huấn tu hành, trang bị chiến đấu đồ chơi.

Làm Mạc Phàm sủng thú, trọng yếu là phải đẹp, thứ yếu phải biết công kích chiến đấu, sở hữu hủy diệt đấu pháp càng là một điểm cộng.

............................

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play