Mạc Phàm con ngươi co rụt lại, câu nói này cũng không phải mặt ngoài nhẹ nhàng như vậy, bởi vì theo như Behemoth thuyết pháp, đồng nghĩa với việc giết chết một cái thực thể thiên đạo, một cái nắm giữ thế giới chúa tể sinh mệnh, là vị diện thần linh.
Đế Hoàng tại vị diện của nó, nó chính là Thần Minh!!
Không gian đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mất một lúc trầm mặc thật lâu, Mạc Phàm mới chậm rãi biểu đạt ngôn ngữ của mình: “Ý của ngươi nói, ngươi xuất chưởng lực, Đế Hoàng đều sẽ có nguy hiểm tính mạng?”
“Có thể coi là như vậy nha”. Vĩ Linh Hoàng hiện lên dáng tươi cười cuốn hút nói.
Nhìn nàng thản nhiên đến nhất thanh nhị sở, Mạc Phàm trong vô thức có một loại cảm giác kiếp này sống đủ lâu rồi.
Đế Hoàng là cái cảnh giới gì chứ, hắn nhìn đều chỉ chỉ thấy một nửa cái gót chân.
Máy bay nương tử cấp độ cùng mình không hơn kém bao nhiêu, dùng trạng thái Chí Tôn Quân Vương uy hiếp tính mạng Đế Hoàng???
Này bằng nói, thiếu niên 15 ngày đầu tiên thức tỉnh ma pháp, ngày thứ hai toàn lực một chưởng đánh chết đỉnh tiêm áo nghĩa cấm chú.
Coi như bỏ ra đại giới, coi như đồng quy vu tận... này cũng không khỏi quá kinh khủng!!!
Vì để cho Mạc Phàm không tiếp tục bổ não suy diễn thêm đa dạng tình huống, Vĩ Linh Hoàng đi tới xoa xoa hắn cái đầu, có chút giống với động tác một vị thần nữ tỷ tỷ ôn nhu chỉ điểm đệ đệ mình vậy: “Phu quân, nếu không ngươi nghĩ ta tốn công sức như vậy đánh vỡ khối mặt trăng vị diện làm gì? Phải biết khối năng lượng khổng lồ này ta đánh vỡ, là hoàn chỉnh nhất, so với mấy cái khác mảnh vỡ càng tinh khiết, càng tươi mới hơn nhiều lắm”.
Xác thực, mảnh vỡ của Vĩ Linh Hoàng là do nàng tính toán đo đạc chi li cẩn thận, nó là nguyên khối, còn là cực kỳ lớn, cực kỳ tinh khiết, không phải mảnh vụn nhỏ giống như Cực Trần, giống như Ngân Nguyệt Vị Diện, Ymir phải tự mình đi thu thập lại vô số năm mới có thể.
Cũng không giống như thổ tinh vị diện thứ đồ mà Behemoth dựa vào vận khí tìm kiếm nhặt được, do vị diện va chạm lẫn nhau rơi ra. Tình huống Quang minh vị diện mảnh vỡ ở Thiên Quốc và Thánh Thành, Triệu hoán vị diện mảnh vỡ ở London cũng là như thế, đều là vị diện va chạm lẫn nhau phát sinh, không hoàn chỉnh nguyên khối.
Hư Vô Đảo Minh Giới vị diện càng kém, vốn chỉ là một mảnh nhỏ không đủ dùng, đột phá nửa bước Đế Hoàng đều không nổi. Mặt Trăng mảnh vỡ, độ tinh khiết đậm đặc năng lượng tuyệt đối là cao hơn. Nếu không có gì bất ngờ, tại lúc nàng đột phá Đế Hoàng, thực lực sẽ bạo phát đuổi kịp cả Behemoth, thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút.
Nhưng đáng tiếc, nàng lựa chọn tình huống an toàn hơn, vì e ngại bị vị diện chế tài, đồng thời không muốn hao phí vài năm để từ từ ngốn năng lượng mảnh vỡ vào đại bộ phận nhục thể, nàng quyết định dùng một phương pháp khác để sử dụng, không đem đột phá trở thành thành tựu Đế Hoàng.
Phải biết, tiêu hóa chỗ năng lượng khổng lồ kia bằng con đường nhục thể, tinh thần lực, hồn lực đại bộ phận, nhất là nhục thể, xương cốt, huyết mạch, cơ bắp tốc độ chuyển giao tiếp nhận chậm lắm, đột phá quá trình chí ít cũng mất hơn 5 năm. Mà đó là còn phải xài thủ đoạn đặc thù đấy!
“Cái kia, nương... khụ khụ, vậy ta cũng có thể giống như ngươi, hấp thụ mảnh vỡ để lấy năng lượng gì đó mà không cần phi thăng Đế Hoàng sao?” Mạc Phàm hỏi.
“Được, mà cũng không được”. Vĩ Linh Hoàng thẳng thắn nói.
“?????” Mạc Phàm tê cả da đầu, hơi khổ tâm nhìn nàng.
Vĩ Linh Hoàng cho hắn một cái khác dễ hiểu hơn giải thích: “Ngươi thiên phú quá kém, cái gì trời sinh nhất giai song hệ, phu quân, ngươi không có một thể hai linh hồn dung hợp, vốn là phế vật. Phương pháp của ta, dù ta có hữu tâm dạy bảo, ngươi học cũng không được, thậm chí có khả năng bạo vỡ thần hồn”.
“????” Mạc Phàm lần nữa đắng chát đầu lưỡi.
Phế vật a! (¬_¬")
Máy bay nương tử, ngươi tốt, chúng ta tắt đèn dầu vào trong đổi tư thế thử một chút.
Ta từng thề, bất cứ ai dám nói ta hai từ ‘phế vật’ trước mặt, nhất định ta sẽ treo lên cây hung hăng đánh lấy một trận đó có biết không??
Này đây là công khai vũ nhục phu quân?
Bất quá, Mạc Phàm tỉ mỉ suy nghĩ lại, lời nàng nói giống như cũng có chút không bác bỏ được.
Trời sinh thiên phú của mình là nhân tạo, Chaos tạo ra. Vậy chính mình bản thân là không có trời sinh thiên phú sao?
Mẹ nó, thằng Mạc Phàm ở thế giới ma pháp kia đường đường là thiên phụ trọng sinh một kiếp, vì cái gì thiên phú kém như vậy??
Mạc Phàm cắn răng, bắt đầu hoài nghi Chaos có phải hay không chơi xấu mình...
Một lúc sau, hắn hít thở hít thở, bình tĩnh trở lại, mở miệng cười khổ nói một câu:
“Đó là trường không hợp không đúng. Lúc nãy ngươi nói đúng đâu? Vẫn có cách cho riêng ta mà phải không?”
“Ân”. Vĩ Linh Hoàng nhẹ gật đầu.
“A, xin chỉ giáo?” Mạc Phàm con ngươi lóe lên diễm quang khát vọng.
“Bây giờ ta chưa nghĩ ra, thiên phú kém, ngược lại chúng ta sau này từ từ suy nghĩ”. Vĩ Linh Hoàng rất là tùy ý nói.
Mạc Phàm nghe xong, biểu lộ từ cười khổ đến xấu hổ!
Hắn cái cằm đều đã không khép lại được, run lẩy bẩy!!
Đời này chưa từng bị vũ nhục như lớn như vậy...
Thật muốn hét to: “Nương tử, ngươi có giỏi đừng dùng huyền thuật, đừng dùng yêu thuật, đừng dùng ma pháp, ta với ngươi đại chiến 300 hiệp...”
A, dạng này có phải hay không hơi giống Tiểu Bạch Panda rồi!!
“Bất quá, phu quân cũng đừng buồn, nương tử ngươi là đại năng, từ giờ ta bảo kê ngươi, ai đánh ngươi, ta đánh người đó, đánh không lại, chúng ta chết chung đợi luân hồi”. Vĩ Linh Hoàng thản nhiên mở miệng, nàng lại nở nụ cười vũ mị đẹp đến để cho người ta ngây dại.
Mạc Phàm còn tốt không có ngây dại, hắn chỉ cảm giác mình miệng muốn sùi bọt mép tới nơi rồi!
Cuốn tiểu thuyết của cuộc đời hắn, thì ra không phải giống như trong mơ cái gì gọi là Toàn Chức Pháp Sư đỉnh đỉnh đại danh.
Bây giờ tiêu đề mọi thứ mới là phảng phất tiết lộ...
Đỉnh cấp khí vận, Mạc Phàm chi ta trùng sinh, ta từ tiểu pháp sư lặng lẽ núp váy lão bà đến ngàn năm vô địch!!!
Sau đó Vĩ Linh Hoàng tiếp tục kể cho Mạc Phàm một chút liên quan đến sự tình năng lượng ở Mặt Trăng bị rơi vãi.
“Chỉ riêng phần dư sót tinh hoa năng lượng rơi ra từ Mặt Trăng mảnh vỡ thôi, cũng đủ để ta đem Côn Lôn tất cả sinh vật hệ sinh thái phôi bào cho một lần cải tạo, tiến hóa dị chủng, tiến hóa cao cấp giống loài. Đoán chừng 70 năm, 100 năm sau, chúng ta lại có một thế hệ mới càng mạnh hơn yêu chúng, xốc bàn đánh lại, thống trị thế giới ma pháp. Hmm, không, nên gọi là thánh chúng, từ hôm nay, Côn Lôn xưng là thánh tộc”.
Cái gì tình huống thế nào!?
Hèn gì lúc hắn vừa tới Côn Lôn, cảm thấy yêu khí ở đây có một loại nồng đậm thay đổi, thánh khiết hơn nhiều lắm, hắn còn tưởng rằng mình đặt chân nhầm đến Thiên Quốc.
Nàng vậy mà đã tính toán cho con dân của mình trong tương lai sau này thống trị vị diện???
Thiên phụ phát triển sáng tạo ra ma pháp, đem tầm nhìn ma pháp văn minh vươn xa hơn 4000 năm, để một thời đại này ma pháp đạt được đỉnh cao cực hạn, nhân loại đã đi đến chung cực của ma pháp, dưới tình huống tam đại nóc nhà bị giam cầm, nhân loại bây giờ thực sự đã là vị diện chi chủ.
Nhưng kỳ thực văn minh của ma pháp lúc này cũng đã khép lại, hoặc nói, đến hiện tại vẫn chưa có một cảnh giới nào khác, chưa có một pháp môn nào khác để tương đồng đối chọi được với Đế Hoàng bên kia. Liền dung hợp pháp môn cũng không được, Mạc Phàm đã khai thác hết dung hợp pháp môn, đánh cũng không thể nào lại Đế Hoàng.
Viễn cảnh tương lai của 100 năm nữa, có lẽ đúng như máy bay nương tử kỳ vọng, thời đại mới sẽ lại đến, là tân dị chủng tiến hóa so kè với nhau, là viễn cảnh Bắc Mỹ Yêu Tinh, Amazon Mộc Tinh, Côn Lôn Thánh Tộc trở thành thế giới ma pháp thống trị giả thay thế. Nhân loại lúc đó, sẽ lần nữa trốn chui trong thành thị kết giới, chờ đợi một cái thiên kiêu thời đại nào đó sáng tạo ra tân pháp môn, dẫn dắt nhân loại đứng lên vẽ đường tương lai.
Ân ân...
Nhưng trước khi tới thời đại đó, vậy cũng là phải đẩy lùi hắc ám, đem Cổ Nguyệt Đế cho đánh bại. Cổ Nguyệt Đế đạt được Thần Vị, nó tự nhiên sẽ siêu việt tất cả vị diện chúa tể Đế Hoàng, là một tồn tại tối cao toàn tri toàn quyền nhất đã từng tồn tại.
Hai người tiếp tục ngồi ở cầu nước trò chuyện tâm sự đến nửa đêm.
“Phu quân, ngươi muốn đi Siêu Duy Vị Diện sao?” Vĩ Linh Hoàng hỏi.
“Ân, Thần Nữ Athena để lại di chúc, cần ta tới hoàn thành”. Mạc Phàm thành thật nói với nàng, cũng không có một điểm giấu diếm.
Hơn nữa, giấu là giấu không nổi a.
Vĩ Linh Hoàng đột nhiên mở miệng cười nói: “Ta có thể đi không?”
Một tia lửa điện cao thế tựa hồ giật ngang qua mang tai Mạc Phàm.
Hắn lưng thẳng đứng, cái đầu hơi nghiêng lệch đầy sợ hãi: “Ngươi... ngươi cũng muốn đi?”
“Ân, ta sẽ ngoan, ta không cao điệu, ta sẽ chừa cho ngươi mặt mũi”. Vĩ Linh Hoàng một bộ lễ phép nói.
“...”
Mạc Phàm cạn lời rồi.
Hắn ban đầu muốn từ chối lắm, nhưng cuối cùng vẫn là không thể từ chối được nàng.
...........
“Đã trễ, ta đi về chuẩn bị kế hoạch”.
“Ngươi muốn xuống núi rồi? Đi phá hủy thế giới sao?”
“Ân”.
“Trước khi xuống có khảo hạch, bằng không, ngươi không được xuống”.
“Hả?” Mạc Phàm sửng sốt một đoàn.
Còn có cái gì khảo hạch?
“Hôn ta một cái”. Vĩ Linh Hoàng duyên dáng nói ra.
“????”.
“Hôn ta một cái, được xuống núi”. Vĩ Linh Hoàng ôn hòa nhắc lại.
“Có cách khác không?” Mạc Phàm kinh hãi hỏi.
Chỉ thấy Vĩ Linh Hoàng nhẹ nhàng đáp: “Ta hôn ngươi một cái”.
Mạc Phàm chịu thua rồi.
Vĩ cô nương, xin hãy tự trọng một điểm.
Ngươi không tự trọng được, ta liền rất khó kìm chế dục vọng....
...............................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT