“Mình muốn nói một lần nữa về danh sách tên.” - Phục Kim Tiến vừa nói vừa vẫy vẫy tờ giấy trước mặt Trương Anh Hào.

“Tại sao?”

“Mình có cảm giác là danh sách này sẽ dẫn dắt chúng ta đi tiếp. Nếu linh hồn của nhà sư đó còn sống và tìm được đường xâm chiếm một cơ thể khác, thì với tất cả những hiểu biết, tất cả những sức mạnh của hắn đều đã chuyển sang cho Triệu Thị Tuệ. Vậy thì hắn cũng không quên một chuyện nào, có nghĩa là ả đàn bà sẽ không quên gì hết.”

“Mình hiểu.” - Trương Anh Hào nói khẽ rồi gật đầu. - “Cậu cho rằng Triệu Thị Tuệ sẽ tiến hành một chiến dịch trả thù những người ngày xưa đã bắn Quang Vị Hải.”

“Ít nhất thì đây cũng là một khả năng.”

“Một khả năng không tồi.”

“Vì thế mà chúng ta phải quan tâm tới những người này. Ta phải đi thăm họ. Cũng có thể một vài người trong số những đồng nghiệp cao tuổi đó đã qua đời. Điều quan trọng đầu tiên là ta phải có được một danh sách địa chỉ. Chắc cánh đồng nghiệp bên Cảnh sát Thành phố sẽ tìm cho chúng ta, mình tin như thế.”

“Điện thoại kia kìa. Khuấy cho ca đêm của họ nhộn nhạo lên đi.” - Trương Anh Hào nhìn xuống đồng hồ. Hai tiếng nữa là nửa đêm. Thật lòng nhìn nhận, Trương Anh Hào rất muốn lên giường để ngày mai đủ tỉnh táo lao đầu vào vụ án.

Bàn tay Phục Kim Tiến vừa chớm đặt lên máy thì điện thoại đột ngột reo lên. Phục Kim Tiến giật nẩy người, anh đang mải nghĩ.

Phục Kim Tiến nhấc máy lên.

Trương Anh Hào quan sát và thấy anh cười.

“Nào, có chuyện gì thế? Anh bạn già Văn Long yêu mến.”

Nhanh như chớp, Trương Anh Hào với tay bật loa, nghe cùng.

Lục Văn Long là một trong những thanh tra của thành phố Thượng Thanh. Anh ta là một người bề ngoài có vẻ xù xì dữ tợn, song bên trong là một tâm hồn hiền hòa. Anh coi hai người Trương Anh Hào là bạn, mặc dù lần nào cứ nhìn thấy hai người họ là anh nổi nóng và rủa sả dữ dội.

Lần này, giọng nói của Lục Văn Long không chắc nịch như thường ngày mà nghẹn ngào đứt quãng, nghe như đang cố gắng ngăn không cho nước mắt trào ra.

“Tôi đã gọi về nhà hai cậu, nhưng không gặp...”

“Hai chúng tôi đang nghiên cứu vụ án mới.”

“Tốt lắm, Kim Tiến. Tôi tin rằng cậu sẽ rất quan tâm đến chuyện này: Một bạn đồng nghiệp về hưu của tôi vừa bị giết. Tôi quen ông ấy, người ta đã gọi báo cho tôi mặc dù chỗ ông ấy ở không thuộc khu vực tôi kiểm soát. Cái kiểu chúng nó giết ông ấy...” - Lục Văn Long lấy hơi thật sâu. - “Thật là tôi chưa bao giờ gặp trong đời.”

“Chúng nó giết ông ấy như thế nào?”

“Ông ấy bị chết ngạt.”

“Ngạt vì cái gì?”

Lục Văn Long, chánh thanh tra, phải hắng giọng một lúc mới nói nên lời: “Không biết các cậu có tin hay không, bạn đồng nghiệp của tôi bị chết ngạt trong các thân cây nhỏ.”

“Sao?”

“Trong thân cây!”

Phục Kim Tiến nhìn Trương Anh Hào. Mặt Trương Anh Hào lúc này chắc đã đổi màu trắng xám. Ngay lập tức, Trương Anh Hào nghĩ tới cô y tá đã bị giết. Cả cơ thể cứng đờ của cô cũng bị phủ đầy thân cây.

Một dấu vết đích thực!

Trương Anh Hào nhảy lên, trong khi Phục Kim Tiến nói thành lời những điều Trương Anh Hào đang nghĩ.

“Văn Long, cho chúng tôi địa chỉ, nhanh lên!”

“Tốt.”

Lục Văn Long không hỏi, anh ấy hành động. Lúc đó, Trương Anh Hào đã gỡ được áo khoác của hắn và Phục Kim Tiến ra khỏi móc. Trương Anh Hào ném áo về phía Phục Kim Tiến.

“Ta đi bằng xe của mình.” - Phục Kim Tiến nói và lao vọt qua mặt Trương Anh Hào ra ngoài.



Dù xác chết không còn nằm nguyên tại hiện trường, nhưng hai người Trương Anh Hào vẫn phải đốì mặt với một bức tranh khủng khiếp. Các cảnh sát viên đã khiêng người đàn ông ra khỏi mặt bàn, đặt ông xuống đất và rửa cho mặt sạch những thân cây.

Nhưng khuôn miệng thì không.

Khuôn miệng người đàn ông há to, như đầu vào của một đường hầm ngầm. Hai người Trương Anh Hào có thể nhìn sâu vào trong và thấy cái khối chất lỏng đặc quánh như nhựa đường đang bám vào đó.

Từ miệng người đã chết tỏa ra một mùi thối, nó đập thẳng vào mặt Trương Anh Hào, khiến hắn muốn ngộp thở.

Đó là hỗn hợp của những thân cây đang thối rữa và đồ nôn mửa. Thật khủng khiếp!

Phục Kim Tiến và Lục Văn Long thì thào với nhau. Trương Anh Hào nghe thấy họ nói tới một cậu bé năm tuổi tối nay đến chơi nhà ông ngoại và hiện đã biến mất. Không một ai biết cậu bé đi đâu. Người ta nói thành lời những e ngại trầm trọng nhất. Người ta cho rằng kẻ sát nhân đã mang cậu theo cùng. Mẹ cậu khi trở về nhà và phát hiện ra người cha đã bị sốc nặng, hiện đã được đưa vào bệnh viện. Chồng chị đang ở đó, canh chừng cho người bệnh.

“Không.” - Trương Anh Hào đứng thẳng dậy, vừa nói vừa nhìn Lục Văn Long. - “Đây không phải là một tên sát nhân.”

Trương Anh Hào chỉ xuống người đã chết: “Đây là tội ác của một ả đàn bà hai mươi hai tuổi, kẻ đã nằm mê man suốt hai mươi năm trời và không hề già đi một chút nào khi tỉnh dậy.”

Mặt Lục Văn Long trắng nhợt.

Rất hiếm khi Trương Anh Hào thấy Lục Văn Long sững sờ như bây giờ, anh ta quả thật không biết nói sao.

“Cậu... các cậu, các cậu không lừa tôi chứ?” - Lục Văn Long lúng búng.

“Không!”

“Tôi không hiểu được!” - Lục Văn Long thì thào. - “Có lẽ các cậu phải giải thích cho tôi vài chi tiết.”

“Rồi chúng tôi sẽ làm, nhưng đợi chút nữa đã.” - Trương Anh Hào quay sang với Phục Kim Tiến. - “Cậu có danh sách ở đây không?”

“Có, nó bao gồm cả tên Liễu Minh Không.”

“Vậy là những người khác đang gặp nguy hiểm.”

Phục Kim Tiến gật đầu: “Giả thuyết của mình đúng.”

“Khốn nạn!” - Lục Văn Long gần như đã nổi điên. - “Tai họa nào? Người khác nào? Giả thuyết nào?”

“Đây là chuyện đã xảy ra trên hai mươi năm rồi.” - Trương Anh Hào giải thích. - “Ngày đó nhân vật chủ chốt là một nhà sư có tên là Quang Vị Hải...”

Trương Anh Hào nói ra tất cả những gì mà hai người họ đã tìm ra, và thanh tra Lục Văn Long, con cáo già của ngành cảnh sát, lại thêm một lần nữa chứng minh trí nhớ tuyệt vời của anh ta. Ngay lập tức, thanh tra nhớ ra cả những chi tiết của sự kiện đã chìm xuống rất sâu trong quá khứ.

“Dĩ nhiên. Ngày đó là một vụ tự tử tập thể, chúng tôi đã kịp thời ngăn chặn. Mặc dù không trực tiếp tham gia, nhưng tôi thậm chí quen thân với người đội trưởng.”

“Có phải tên ông ấy là Nguyễn Phan Nam?” - Phục Kim Tiến hỏi.

“Đúng.”

“Người ta đã cho ông ấy về hưu rồi, phải không? Trước đây năm năm.”

“Tôi không biết ông ấy sống ở đâu, nhưng sẽ tìm ra ngay thôi. Các cậu cho rằng ông ấy đang bị nguy hiểm đến tính mạng?”

“Như chúng tôi đã nói.” - Phục Kim Tiến đáp. - “Chẳng phải riêng ông ấy, mà cả các cảnh sát viên khác cùng tham gia vụ đó. Con quái vật thân cây này đã bắt đầu một chiến dịch trả thù, chúng ta phải chặn tay nó bằng mọi giá. Nếu không thì cửa địa ngục sẽ tiếp tục được mở ra.”

“Phía chúng tôi chỉ có thể cho canh chừng bảo vệ các căn hộ.”

Trương Anh Hào lắc đầu: “Không đâu Văn Long, như thế chưa đủ! Tốt hơn cả là tập họp họ vào một ngôi nhà đặc biệt để bảo vệ cho chắc chắn.”

“Chà!”

“Và phải làm ngay lập tức! Ta không được phép cho ả đàn bà đó thêm một cơ hội thứ hai.”

Chánh thanh tra gật đầu, kéo vành mũ thấp xuống. Trông anh ta kiên quyết như người lính sắp vào trận tấn công. Tiến những bước rất dài, Lục Văn Long ra khỏi phòng.

“Các cậu cứ chờ ở đây. Tôi đi hỏi thăm địa chỉ và số điện thoại của các đồng nghiệp.” - Lục Văn Long quay lại một lần nữa. - “Cả người thân của họ nữa chứ?”

“Thế sẽ tốt hơn.” - Phục Kim Tiến nói. - “Người ta không biết con người đó có thể làm những gì.”

“Con người hả, Phục Kim Tiến?” - Lục Văn Long quay một lần nữa từ hướng cửa. - “Không phải là người đâu, đó là một quái vật quỷ tha ma ám, một con quỷ cây.”

Hai người Trương Anh Hào không phản đối.

Trương Anh Hào nhìn xuống những thân cây. Cho tới nay, Trương Anh Hào luôn luôn coi đó là một món đồ trang trí nội thất thân thiện, và luôn luôn yêu thích chúng. Có những đầu bếp nổi tiếng thậm chí còn dùng chúng trang điểm thêm cho các món ăn, và mời thực khách dùng chúng như rau trộn...

Từ giờ trở đi, Trương Anh Hào căm thù chúng...



Con quỷ cây mỉm cười...

Nó đã chiến thắng, nó đã đạt được mục đích, và nó đang nắm một quân bài rất mạnh trong tay.

Quân bài đó năm nay lên năm tuổi và tên là Lập Công Tịnh, là một dạng bảo hiểm tính mạng cho ả. Nếu người ta muốn tấn công ả, cậu bé sẽ chết trước. Ả đàn bà không thèm quan tâm tới chuyện cậu bé hoàn toàn vô tội và còn rất nhỏ. Ả không có quan hệ với cậu, ả chỉ có quan hệ với một kẻ duy nhất, là kẻ đang ra lệnh cho ả.

Không, như thế cũng chưa thật chính xác. Gã và ả đã trở thành một. Gã đang ở trong cơ thể ả. Là một thực thể phi vật chất, gã đã làm được chuyện mà rất nhiều người chỉ dám ước mơ tới. Gã đã có thể tách rời linh hồn ra khỏi cơ thể, và linh hồn này bây giờ đã chuyển sang cho ả. Đơn giản thế thôi.

Nụ cười của con quái vật lạnh như băng, còn lạnh hơn cả làn gió mùa đông đang thổi từ sông vào thẳng vào mặt ả. Ả đã nhốt Lập Công Tịnh vào một nơi kín đáo. Giờ thì ả rộng tay hành động. Rồi ả sẽ quay trở lại chỗ Lập Công Tịnh trong đêm nay, nhưng chỉ sau khi đã làm xong công việc. Hiện ả đàn bà vẫn chưa xác định rõ rồi ả sẽ làm gì với cậu.

Đến được khu phố đông người, ả đàn bà tìm thấy một chiếc taxi. Ít nhất thì đây cũng là một chuyện hơi khác so với khoảng thời gian trước đây hai mươi năm.

Thượng Thanh bây giờ đã được xây dựng rất nhiều, cả khu vực quận Kiều cũng có một khuôn mặt khác hẳn. Không ít lần Triệu Thị Tuệ không nhận được ra đường phố và cảm thấy rất bối rối. Ả đàn bà bám vào niềm hy vọng là Nguyễn Phan Nam chưa đổi chỗ ở, và người lái taxi sẽ đưa ả đến đúng nơi. Ít ra thì anh ta cũng không nói gì khi nghe ả đọc địa chỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play