Liễu Minh Không ngã ngửa người xuống mặt bàn và thấy mình đột nhiên bơi giữa những thân cây.

Thân cây trộn máu!

Suy nghĩ này lướt nhanh qua đầu ông như một tia chớp, khi mắt ông nhìn thấy cái đầu lâu lướt đến gần hơn.

Ông có cảm giác cả cái đầu này bây giờ cũng biến thành một biển thân cây, và cái mồm xương xẩu không môi đột ngột chuyển động.

Nó nói.

Không, không phải cái mồm đang nói. Đó là một giọng nói khác. Thì thào, thật sâu, mà vẫn vang vọng, như thể nó vẳng lên từ một hầm mộ bí hiểm, truyền cho ông một thông điệp quan trọng.

“Hôm nay là ngày chết của mày!”

Chẳng phải chỉ những từ ngữ đó, mà chính cái mõm đang tuôn ra những từ ngữ đó khiến người đàn ông hoảng sợ. Ông không còn muốn phân tích, không còn muốn hiểu nữa, cái xác ướp tiếp tục đẩy những từ ngữ về phía ông.

“Thời kỳ của Nguyệt Thụ.” - Nó nói. - “Đó là thời kỳ của Nguyệt Thụ và thời kỳ của những Đứa Con Nguyệt Thụ. Chúng tao muốn tạo ra một con đường khác, thế nhưng chính chúng mày đã ngăn cản, chúng mày hoàn toàn không cố gắng hiểu chúng tao muốn gì? Đó là một sai lầm trầm trọng. Một tình thế không thể tiếp tục.”

“Thôi đi!” - Liễu Minh Không nói. - “Mày là...”

Ông đột ngột ngưng lại giữa chừng, bởi ông nhìn thấy một việc mà ông không thể tưởng tượng nổi, không thể hiểu nổi.

Với một cử chỉ đột ngột, cái mõm xương xẩu của đầu lâu đột ngột ngoác ra thật rộng. Bây giờ nó há to đến mức độ có thể bị xé rách trong bất cứ giây phút nào. Cho tới lúc này, Liễu Minh Không chỉ nhìn thấy trong nó một hố sâu đen thẳm. Bây giờ phía bên ngoài vẫn còn tối, thế nhưng bên trong khoang miệng đang có cái gì chuyển động. Có những vật thể bất bình thường đang trôi, run rẩy, cuồn cuộn lên, một trạng thái mà Liễu Minh Không không thể giải thích. Trông nó giống như một thứ bùn, và sự xuất hiện của nó khiến ông kinh hoàng đến hầu như quên hết mọi thứ, chỉ còn tập trung duy nhất vào chất lỏng đó mà thôi.

Nó cuộn lên trên, ra phía trước.

Trông thật tởm lợm, chắc chắn nó phải có lực đẩy từ phía bên trong. Lực đẩy tiếp tục nâng nó lên, dòng chất lỏng để lại trong khoang miệng một vệt dài, và chỉ vài tích tắc nữa thôi, nó sẽ vọt ra khỏi cái miệng xương xẩu kia, rơi xuống mặt ông.

Hồ dính, bùn, hay là...?

Không, thân cây!

Đó là vô vàn những thân cây rất nhỏ màu đỏ, trộn thành một dòng chảy tởm lợm.

Mùi thân cây đang thối rữa phả thẳng vào mặt người đàn ông khiến ông không thở nổi. Thế rồi luồng chất lỏng kinh tởm trào khỏi mõm con quái vật.

Uốn theo một đường cong nhẹ, nó chảy ra khỏi khoang miệng rồi phả thẳng xuống nửa dưới khuôn mặt người đàn ông.

Miệng Liễu Minh Không đang há. Ông muốn kêu cứu nhưng không kịp nữa rồi. Dòng chảy của những thân cây kết dính vào nhau chẳng phải chỉ đổ lên mặt ông, nó loang ra như một làn da thứ hai, tràn cả vào mắt ông và khiến ông hầu như mù. Không, nó còn đổ như một dòng sông nhỏ vào khuôn miệng đang há mở của ông.

Liễu Minh Không cảm nhận thấy mùi vị của nó, ông nhai, ông nuốt. Ông phải làm điều đó, nếu ông không muốn tắt thở.

Nhưng nhai nuốt tới đâu, Liễu Minh Không vẫn không thở được nữa. Ông nằm ngửa lưng trên bàn, bị hành hạ một cách khủng khiếp, trong khi càng lúc càng có nhiều thân cây hơn nữa phun ra từ cái miệng của đầu lâu, chảy tràn xuống cổ họng và khoang miệng người đàn ông, dìm ngộp hơi thở của ông.

Không còn cơ hội nữa.

Mặc dù vậy, viên cựu cảnh sát vẫn muốn tự vệ. Hai bàn tay ông giơ rất chậm lên cao, chẳng đạt được một mục đích nào cả mà cũng chẳng ngăn được dòng sông của những thân cây. Dòng sông vẫn tiếp tục đổ xuống, dìm ông chết ngạt.

Cả vùng đầu của ông đã chìm nghỉm. Chỗ da nào bây giờ cũng ngập dưới thân cây. Nó tỏa ra mùi thối rữa. Chuyển động của người đàn ông một lúc một yếu hơn, một yếu hơn. Không còn nữa. Chấm dứt...

Cái đầu lâu đằng sau lớp da mỏng dính ngậm miệng lại. Những thân cây ngừng rơi.

Đôi cánh tay ả đẩy thân hình bất động của Liễu Minh Không nằm hẳn lên mặt bàn.

Kết thúc một hành động trả thù.

Triệu Thị Tuệ tỏ vẻ hài lòng. Làn da ả đàn bà lại dày lên như da người bình thường, cái đầu lâu dần dần biến mất, khuôn mặt trở lại như trước. Chỉ còn mùi thân cây thối rữa là nhắc nhở đến hành động tàn ác. Nhưng rồi cả nó cũng sẽ tan đi thôi.

Triệu Thị Tuệ quay người, đi về phía cửa. Trong dự đoán của ả có một điểm lầm lẫn. Ả tính sẽ chỉ gặp một mình người đàn ông già nua trong căn hộ này. Nhưng ở đây còn một người thứ hai.

Cháu ông ta...

“Có nên bắt đứa bé đi theo không?” - Ả đàn bà dừng lại trong hành lang, cân nhắc. Cho tới lúc này ả mới chỉ nhìn thấy viên cựu cảnh sát, đứa cháu ở trong phòng khác. Ả cũng đã biết vị trí căn phòng đó. Cửa của nó nằm chênh chếch cửa vào bếp.

Ả nhìn về hướng đó. Và ả thấy cánh cửa bị kéo vào trong phòng.

Lập Công Tịnh đứng bên ngưỡng cửa, nhìn ả trân trân!



Tập phim Gã Hề rất thú vị, gia đình Chú Thoong sau đó tuy không hay bằng nhưng cũng còn tạm được. Lập Công Tịnh xem phim, vui vẻ với những chuyến mạo hiểm của một gia đình loài người trong tương lai. Thỉnh thoảng, cậu uống một ngụm nước hoa quả trong lon. Cậu uống nhiều lần, và cái lon chóng hết hơn là cậu tưởng.

Phim Chú Thoong vẫn chưa hết.

Chẳng thấy ông ở đâu. Nếu ở đây, chắc chắn ông đã đi lấy thêm nước cho cậu rồi. Chỉ có một mình cậu, vậy là Lập Công Tịnh biết mình phải tự vào bếp và lấy nước trong tủ lạnh. Chẳng thích thú chút nào, bởi sự việc trên phim bây giờ đang hấp dẫn.

Vậy là Lập Công Tịnh hoãn việc đi lấy nước lại và xem cho tới cuối phim. Chỉ vài phút nữa thôi, sau đó cậu sẽ uống bù. Hai bàn tay xoa vào nhau, ánh mắt dán sát lên màn hình, nơi ông bố chú Thoong đang ngồi trong một quả cầu thủy tinh phóng với tốc độ kinh người qua vũ trụ, tới thăm những bà con họ hàng sống ở hành tinh khác.

Cảnh đi thăm cũng đồng thời là cảnh kết thúc tập phim. Ngồi lọt thỏm trong cái ghế bành rộng lớn, Lập Công Tịnh ngửa người ra sau. Cậu bé ngồi xổm trên ghế, đưa răng cắn cắn môi dưới và nhìn tiếp lên màn hình. Ở đó vừa xuất hiện gương mặt nghiêm trang của một biên tập viên chương trình thời sự và bắt đầu đọc những tin tức mới nhất từ mọi miền thế giới.

Những tin tức này chẳng hề hấp dẫn một cậu bé năm tuổi.

“Tốt hơn là đi lấy nước uống.” - Cậu đã nghĩ vậy.

Ngoài ra, cậu còn muốn hỏi ông ngoại tại sao giờ này mẹ cậu vẫn chưa quay về đón cậu.

Lập Công Tịnh tụt từ trên ghế xuống, chạy về phía cửa, ngước mắt nhìn lên tay nắm cửa. Cậu bé vươn người lên cao và duỗi hết chiều dài cánh tay mới chạm tới nó.

Cậu xoay tay nắm cửa, mở cửa ra. Cậu luồn người vào khe hở và nhìn về hướng hành lang sáng ánh đèn.

Có một người đàn bà lạ đang đứng ở nơi đây.

Lập Công Tịnh không thét lên. Cậu bé chẳng làm gì cả. Cậu chỉ dừng lại và nhìn cô ta.

“Chào em.” - Triệu Thị Tuệ nói.

Lập Công Tịnh gật đầu.

“Em tên gì?”

“Em không nói!” - Lập Công Tịnh ra mặt bướng bỉnh.

“Chị tên là Triệu Thị Tuệ. Nhưng em cứ gọi là Quang Vị Hải cũng được. Thế nào, em thấy chị thế nào? Chị là Quang Vị Hải.”

“Em tên là Lập Công Tịnh. Ông ngoại đâu rồi?”

“Đi rồi.”

“Không phải.”

“Phải mà!”

Lập Công Tịnh lắc đầu. Cậu bé ra vẻ không muốn tin.

“Mỗi khi em đến đây chơi, ông không đi đâu cả. Ông bao giờ cũng nói cho em biết trước, mẹ em đã dặn như vậy.”

Triệu Thị Tuệ phản ứng rất nhanh.

“Nhưng chính mẹ em gửi chị tới đây.”

“Chị là ai?”

“Một người quen của mẹ em.”

Triệu Thị Tuệ tiếp tục nói: “Mẹ em hôm nay bận việc.”

Sau đó lại bổ sung thêm: “Đúng, mẹ em đi cùng với bố em.”

Khi Triệu Thị Tuệ nhìn thấy cái gật đầu của đứa bé, ả đàn bè biết là ả đã nói đúng. Ả tiếp tục bịa chuyện.

“Việc kéo dài hơn dự kiến. Họ gửi chị tới đây để đưa em đi gặp họ.”

Lập Công Tịnh lắc đầu. Cậu không muốn tin. Hai ngón trỏ của cậu mắc vào dây quần. Cậu đã nhìn thấy một người đàn ông ở cây xăng làm cử chỉ này và thấy rất là oai.

“Chẳng bao giờ mẹ làm như vậy.”

“Thật mà.”

“Còn ông ngoại của em đâu?”

“Chút nữa ông em sẽ về. Có người muốn nhờ ông giúp đỡ. Chị không biết bà ấy tên là gì.”

“Đúng rồi, ông em là cảnh sát.”

“Đúng thế.” - Triệu Thị Tuệ đưa tay về phía cậu bé. - “Thôi nào, đi cùng chị về chỗ mẹ em đi. Nếu không mẹ sẽ lo.”

Cậu bé vẫn chưa muốn và lờ bàn tay của ả đàn bà.

“Chị... ngửi kỳ quá!” - Cậu bé nói.

Triệu Thị Tuệ cười lớn, giọng cười gượng gạo, chỉ có điều cậu bé không nhận ra vẻ gượng gạo đó.

“Tại sao chị lại ngửi kỳ?”

“Khác với mẹ em.”

“Mỗi người có một mùi riêng.”

“Nhưng đây không phải là mùi nước hoa.” - Cậu bé bướng bỉnh giải thích – “Chị... chị thối lắm.”

“Có khi chị là người bán hoa cũng nên. Ban nãy chị vừa vào một cửa hàng hoa. Nhưng bây giờ thì đi nào, nếu không mẹ em sẽ lo lắm đấy.”

Dần dần, nỗi nghi ngờ của đứa bé tan đi. Triệu Thị Tuệ là một diễn viên rất tốt và đã phủ lên trên mặt ả một nụ cười thân thiện, hiền lành. Ngoài ra, cậu bé còn thấy ngoại hình của người đàn bà này hơi giống cô bé Tuyết Nhi trong nhà trẻ. Có bé cũng có mái tóc rất vàng và cũng cười như vậy.

“Thế nào?”

“Được rồi, để em đi lấy áo khoác.” - Cậu bé đưa tay chỉ về phía mắc áo.

“Để chị lấy cho.”

Đó là một chiếc áo khoác bằng vải jean, Triệu Thị Tuệ giúp cậu bé mặc áo. Ả đàn bà cũng không quên kéo khóa cho cậu. Chân Lập Công Tịnh đang đi giày. Bây giờ chẳng còn gì có thể giữ ả cùng cậu bé trong căn hộ này nữa.

“Nhưng em phải đi vệ sinh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play