“Tốt. Em có thể về chỗ.” - Sau câu trả lời của Trương Anh Hào, người thầy cho phép hắn về chỗ ngồi.
Trương Anh Hào thở nhẹ một tiếng. Trong lòng hắn cảm thấy may mắn, vì câu hỏi thứ ba mà thầy dành cho hắn dễ hơn câu hỏi thứ ba mà thầy dành cho hai bạn học trước đó. Nếu không phải vậy, sau câu hỏi này hắn đã không nhận được một chữ “tốt”.
Trong lúc Trương Anh Hào đi về chỗ ngồi, người thầy tiến ra bảng xanh, kéo cái màn trắng dành cho máy chiếu xuống. Sau đó ông ta đi xuống khỏi bục, đứng ngay chỗ vị trí trả bài của học sinh, cầm cái điều khiển máy chiếu lên, giơ lên cao, hướng về cái máy chiếu gắn ở trên không trung giữa lớp qua một chiếc hộp sắt, nhấn nút mở.
Khi Trương Anh Hào đã ngồi vào chỗ, đó cũng là lúc trên màn trắng trước cái bảng xanh xuất hiện dòng chữ “LỊCH SỬ QUÁI THÚ”.
Thấy dòng chữ đã hiện lên, người thầy bắt đầu bài giảng ngày hôm nay:
“Hôm nay chúng ta sẽ học về “Lịch sử Quái thú”. Quái thú luôn là kẻ địch lớn nhất của Liên bang, của Nhân loại. Muốn chiến thắng kẻ địch, chúng ta không chỉ cần phải hiểu rõ bản thân, chúng ta còn bắt buộc phải hiểu rõ kẻ địch.
Trong bài giảng ngày hôm nay sẽ có nhắc lại một vài cái tên và sự kiện mà các em đã học ở môn Lịch sử Liên bang. Đã học rồi, thì thầy sẽ không đi sâu vào chi tiết, cũng sẽ không nhắc lại.”
Người thầy nhìn một vòng quanh lớp, gật đầu tỏ vẻ hài lòng với thái độ chăm chú của học sinh, sau đó nói tiếp:
“Năm Liên bang thứ 203, năm vị Đại Tông Sư đầu tiên dắt tay nhau tiến sâu vào vùng đất của Quái thú, đi sâu vào khu vực bên trong, tìm hiểu về đoạn lịch sử trước khi Liên bang thành lập - thứ vốn chỉ còn lại những lời truyền miệng mơ hồ, mà không có văn tự ghi chép đầy đủ. Lúc này, Quái thú còn chưa có chiến lực đỉnh cao như Đại Tông Sư. Vì vậy, khi Quái thú còn chưa kịp phản ứng, năm vị Đại Tông Sư đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre.
Ngày thứ năm mươi hai, vượt qua một khoảng cách gấp ba lần khoảng cách từ điểm cực tây đến điểm cực đông của Liên bang, năm vị Đại Tông Sư bước chân vào bên trong Vùng đất cấm.
Khoảng hai ngày sau, ở một thành phố hoang tàn, năm vị Đại Tông Sư phát hiện một rương tư liệu quý. Qua thêm năm tuần nữa, ở hai thành phố hoang tàn, sụp đổ khác, năm vị Đại Tông Sư phát hiện thêm hai rương tư liệu quý tiếp theo.
Đúng thời điểm vừa phát hiện rương tư liệu quý thứ ba, Quái thú phản công rất mạnh mẽ, năm vị Đại Tông Sư không còn cách nào khác là rút lui về Liên bang.
Về đến Liên bang, ba rương tư liệu với hơn mười cuốn sách được năm vị Đại Tông Sư giao cho Liên bang. Liên bang ngay lập tức triệu tập các nhà khoa học, nhà nghiên cứu Lịch sử, Văn tự tốt nhất của Liên bang, tiến hành nghiên cứu và phiên dịch.
Phải mất hơn năm năm, mãi cho đến năm 208, tất cả các tư liệu mới được phiên dịch thành công, những gì ghi chép trong các tư liệu quý có độ phù hợp đến 70% với các lời truyền miệng mơ hồ của Nhân loại. Từ đó, các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu nhất trí rằng những gì được ghi chép trong ba rương tư liệu quý kia có khả năng hơn 90% là đoạn lịch sử mà chúng ta đang tìm kiếm.”
Nói đến đây, người thầy dừng lại, đưa chiếc điều khiển lên, chỉ thẳng vào chiếc máy chiếu, bấm vào một nút trên chiếc điều khiển. Ngay tức khắc trên màn hình xuất hiện hình ảnh ba thành phố hoang tàn được chụp từ trên cao.
“Ba thành phố trên màn hình lần lượt là Mersine, Saphilea và Solhve.”
“Thuở xa xưa trước kia, thời điểm mà chúng ta khó có thể xác định được, Nhân loại là động vật thống trị hơn chín phần mười thế giới này.”
“Tất cả bắt đầu tại hầm mộ bên dưới Mersine, thứ mà giờ đây ta gọi là Nơi Bắt Đầu. Bên trong hầm mộ có những ghi chép về người Khởi Nguyên với kiến thức và sức mạnh, giúp họ phát triển vượt bậc so với những con người tầm thường. Và trên hết là ĐẤNG TỐI CAO, một giống loài kì lạ vượt xa những gì mà con người từng tưởng tượng. ĐẤNG TỐI CAO cũng giống như những giống loài khác ở chỗ là chúng muốn duy trì nòi giống. Thế nhưng mỗi ĐẤNG TỐI CAO lại là cá thể riêng biệt và duy nhất, khiến chúng không thể kết giao để sinh sản. Rồi từ đó, một hợp đồng máu được tạo ra giữa người Khởi Nguyên và ĐẤNG TỐI CAO. Người Khởi Nguyên để những người phụ nữ mang những hình hài ĐẤNG TỐI CAO sơ sinh trong cơ thể mình. Đổi lại, họ sẽ thừa hưởng sức mạnh và trí tuệ từ máu của ĐẤNG TỐI CAO.
Tuy nhiên, đa phần những lần hạ sinh đều thất bại...
Và rồi ĐẤNG TỐI CAO đã bỏ rơi người Khởi Nguyên.
Tại thời điểm này, người Khởi Nguyên bắt đầu nhận thấy những biểu hiện lạ trong cơ thể mình, họ trở nên điên dại và bạo lực. Trong máu của ĐẤNG TỐI CAO có gì đó không ổn, nó đã thay đổi họ và nhấn chìm cả một thế hệ.”
“Perkwuski từng là một học viện cũ của thành phố Mersine. Tại học viện Perkwuski, Walyz Mohza từng là hiệu trưởng của học viện và là một trong những người được tôn trọng bậc nhất. Trọng tâm chính trong việc giảng dạy của Mohza là “Sự giới hạn về tri thức của con người”. Và hầm mộ của các vị ĐẤNG TỐI CAO được xây dựng bên dưới Mersine, mỗi lãnh chúa - người thống trị - của thành phố Mersine đều biết về điều này.
Trong một lần thám hiểm, nhóm học viên trẻ của Perkwuski đã phát hiện ra ngôi mộ của các vị ĐẤNG TỐI CAO nằm sâu bên dưới thành phố Mersine. Bên trong ngôi mộ là nơi yên nghỉ của một dòng tộc mang tên Khởi Nguyên, một dòng tộc với quyền năng đáng kinh ngạc.
Sau một thời gian nghiên cứu, Mohza xác định hầm mộ đã được xây dựng và chạm khắc bởi những người Khởi Nguyên có sức mạnh siêu nhiên, nhờ khám phá ra kiến thức đằng sau ĐẤNG TỐI CAO. Điều này làm dấy lên câu hỏi trong đầu Walyz Mohza: làm thế nào để ông và các học trò của mình có thể làm được điều tương tự, một tầm cao mới của sự sống.
Walyz Mohza dẫn đầu một nghiên cứu về ý nghĩ và sự tồn tại của ĐẤNG TỐI CAO, và ông nhận ra rằng: “Thiếu can đảm trong sự tiến hóa sẽ gây tai ương đến cả thế hệ”.
Không lâu sau đó, họ tìm ra Cổ Huyết nằm sâu bên dưới hầm mộ - nguồn gốc của loại máu chữa bệnh.
Sự phát hiện của loại thần dược này đã khiến giấc mơ về con đường tiến hóa của họ thành hiện thực. Trong quá trình thử nghiệm, Walyz Mohza đã nhận ra máu của ĐẤNG TỐI CAO sẽ biến đổi cơ thể con người trở nên mạnh mẽ hơn, chống chọi được bệnh tật, nhưng sau đó họ sẽ thay để đổi trở thành những con quái vật mất hết nhân tính, kèm theo đó là cơn khát máu điên dại.
Một tài liệu quý có ghi chép rằng: “Việc phát hiện ra máu của ĐẤNG TỐI CAO gây nên lời nguyền khủng khiếp và những con quái vật bắt đầu xuất hiện.”
Thấy được sự hình thành của quái vật và những điều Cổ Huyết có thể làm, Walyz Mohza xác định rằng Cổ Huyết rất nguy hiểm, và ông phải tìm ra cách khác để liên lạc với các ĐẤNG TỐI CAO. Ông ta suy nghĩ một thời gian rất lâu, và rồi tại Perkwuski, Walyz Mohza đi đến kết luận: “Chúng ta chỉ nghĩ từ tầng thấp nhất. Cái chúng ta cần là nhiều Cổ Mắt - một loại vật phẩm khác được tìm thấy trong hầm mộ, có hình dạng như mắt người - hơn.”
Walyz Mohza bắt đầu tìm kiếm những thứ ở tầng cao hơn, để tìm sự chỉ dẫn và tìm cách kết nối não mình với những cặp Cổ Mắt, nhằm mở mang tầm hiểu biết. Nhờ vậy, Walyz Mohza có được tầm nhìn và học được cách kết nối với ĐẤNG TỐI CAO.”
Người thầy khẽ dừng lại khoảng mười giây, rồi tiếp tục bài giảng:
“Việc phát hiện ra ĐẤNG TỐI CAO và Cổ Huyết chia các thành viên trong học viện thành hai phe đối lập. Một phe là tin tưởng vào lập luận của Walyz Mohza và Horvalh, bọn họ tin tưởng vào sự tiến hóa thông qua “Con mắt thứ ba”, nó dẫn con người vươn đến tầm cao của sự thông thái. Phe đối lập được dẫn đầu bởi ZCapital và các thành viên chủ chốt theo sau là Byotws và Xypkart, họ tin rằng sự tiến hóa phải được thông qua Cổ Huyết để gia tăng sức mạnh cho một cơ thể tầm thường. Sức mạnh sẽ dẫn con người đến với sự tiến hóa cao hơn.
Hai phe đối lập trong học viện Perkwuski hình thành hai trường phái riêng biệt, từ đó tạo nên hai phương pháp riêng biệt. Bodys là phương pháp giúp người gia tăng sức mạnh, còn Ints dùng để nâng cao kiến thức về sự hiểu biết. Khi đó tại Perkwuski, một số người tin rằng kiến thức và sự hiểu biết về tồn tại của ĐẤNG TỐI CAO sẽ nâng cao khả năng tri thức của con người. Nhưng người khác lại tin rằng việc hấp thụ Cổ Huyết sẽ mang con người đến tầm cao mới. Tuy nhiên, theo quan điểm của Walyz Mohza thì đây là một khái niệm đáng nguyền rủa.
Hai triết lý cơ bản trái ngược dẫn đến việc các thành viên tại học viện bất đồng quan điểm, đưa đến sự ra đi của ZCapital.”
“Các em hãy nhìn lên màn hình, đây là đoạn đối thoại cuối cùng của Walyz Mohza và ZCapital được ghi chép trong tài liệu quý, và được Liên bang dựng lại.” - Người thầy vừa nói vừa đưa chiếc điều khiển hướng về máy chiếu, bấm nút màu xanh trên chiếc điều khiển. Lập tức, trên màn hình trắng đối diện máy chiếu xuất hiện một thước phim.
“Walyz Mohza, tôi đến để nói lời tạm biệt.” - Một người đàn ông trung niên giấu mình trong chiếc áo choàng đen, chỉ để lộ đôi mắt và cái cằm, nhìn về phía một ông lão tóc trắng, khuôn mặt khá nhăn nheo, ngồi trên một cái ghế dựa có lưng hơi nghiêng về sau khoảng ba mươi độ.
Walyz Mohza: “A, ta biết, ta biết. ZCapital, giờ ngươi đến đây để nói những lời phản bội lại ta.”
ZCapital: “Không, nhưng thầy không bao giờ chịu nghe. Tôi đã nói sẽ không bao giờ quên câu châm ngôn của chúng ta.”
Walyz Mohza: “Chúng ta được tái sinh bởi máu, lớn lên nhờ máu và chết đi cũng bằng máu... Mắt của chúng ta vẫn chưa thực sự được mở ra, hãy khiếp sợ trước Cổ Huyết.”
ZCapital: “Tôi phải đi đây.”
Khi ZCapital quay lưng bước đi, Walyz Mohza gọi với theo: “Vì Chúa, hãy sợ nó đi ZCapital.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT