Người đàn ông tóc đen có bộ râu lưa thưa đó tên là Khoa Hữu Thái. Anh ta ngồi trên một tảng đá tương đối cao. Tảng đá hầu như đã “mọc rễ” vào mảnh đất bụi bậm bên dưới. Khoa Hữu Thái chọn thế ngồi để đồng thời quan sát được hai hướng.
Một là phía trái với một triền đất khổng lồ thoai thoải dốc xuống và những ngôi nhà đầu tiên của ngôi làng đang hiện ra đằng sau một khu nhà ga rất nhỏ, chỉ còn rất ít tàu qua lại.
Đằng sau đó là một vài trang trại cũ đang còng lưng xuống dưới bàn tay thời tiết. Trong mùa hè là cái nóng ghê người, còn mùa đông là cái lạnh sắc như dao.
Xa hơn nữa, phía bên kia con đường là miền bờ của hai con hồ đứng rất gần nhau. Một bức tường dày bằng lau sậy bao kín xung quanh, khiến những người không quen khó có thể lách qua, ra tới mặt nước.
Có một cái hồ lớn và một cái hồ nhỏ hơn.
Ở khoảng giữa con hồ lớn có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một tòa lâu đài cổ. Lâu đài này ngày xưa vốn của một thương gia giàu có, nhưng bây giờ nó đã đổ nát tiêu điều. Không một ai dám tới nơi đây, bởi những bức tường u ám cùng những câu chuyện rùng rợn của quá khứ đã ngăn bước chân họ.
Khoa Hữu Thái quay người về hướng kia và không kìm được một tiếng thở dài khi ánh mắt dõi tới cửa nhà xác, nơi anh bạn Mục Trường Thân của anh vừa bước vào. Khoa Hữu Thái chẳng ghen tị với Mục Trường Thân chút nào. Cho đến lúc này, anh vẫn chưa hết ngạc nhiên trước chuyện Mục Trường Thân chấp nhận lời thỉnh cầu của anh dễ dàng đến thế.
“Đó là một người đàn ông có thể tin cậy được.” - Khoa Hữu Thái biết chắc điều đó từ thời còn làm chung với Mục Trường Thân trong công ty MBD. Cũng giống như đất nhiều công ty thám tử tư khác, cho dù công ty đó đã giải tán, nó không còn tồn tại nữa, nhưng những mối liên hệ cũ không phải đã tan rã hết. Có những mối quan hệ u ám, nhưng bên cạnh đó là biết bao quan hệ tốt đẹp. Khoa Hữu Thái đánh giá quan hệ của anh với Mục Trường Thân là một trong những quan hệ tốt nhất.
Khoa Hữu Thái đang hút một điếu thuốc lá không có đầu lọc, anh cầm điếu thuốc giữa hai ngón tay cái và trỏ. Trong lúc hồi hộp, anh đã bóp nó mạnh đến mức điếu thuốc bây giờ chỉ còn là một mảnh giấy dài và mỏng.
Khoa Hữu Thái không nhìn xuống đồng hồ và không biết Mục Trường Thân đã ở trong nhà xác bao lâu rồi. Để hoàn thành việc đó, chắc chắn Mục Trường Thân không cần đến cả một tiếng đồng hồ.
Chuông nhà thờ trong làng vang lên. Đó chính là chiếc chuông nhỏ thường ngân nga mỗi khi có đám tang và cào nát bầu trời tĩnh lặng của làng quê bằng những tiếng kêu lảnh lót, mỏng manh. Những âm thanh kim loại, không một chút tiếng vang. Khoa Hữu Thái đột thấy sởn da gà.
Mọi việc xảy ra đúng như họ đã hẹn trước với nhau và người trông nhà thờ đã giữ lời hứa.
Người trông nhà thờ chỉ cần kéo chuông, gã ta sẽ được Mục Trường Thân tặng cả một tút thuốc lá.
Sau tiếng chuông thứ năm, dòng âm thanh đứt đoạn. Khoa Hữu Thái siết chặt hai nắm đấm. Anh biết việc gì sẽ xảy ra và anh ta mừng là mình đã hành động kịp thời như vậy. Mọi con đường khác đều sẽ chỉ dẫn đến một kết cục bi thảm. Kế hoạch này là một phần con đường mang cô vợ Kiều Quản Linh của anh về với hạnh phúc.
Khoa Hữu Thái nghe thấy tiếng súng thứ nhất, anh nhợt mặt ra. Anh câm lặng nhìn về hướng ngôi nhà. Phía bên trên là mặt trời đang treo lơ lửng như một miếng kim loại được chùi sáng loáng.
Thêm một tiếng súng nữa.
Hồi hộp, Khoa Hữu Thái đưa tay vuốt mặt, anh ta biết rất chính xác tiếng động này có ý nghĩa gì. Tim đập thình thịch, người đàn ông tiếp tục chờ những tín hiệu đến từ nhà xác và vẫn giật nảy người khi tiếng súng thứ ba vang lên.
Sau đó một chút - sau tiếng súng thứ tư - người đàn ông giơ tay làm dấu thánh giá. Mọi chuyện vậy là đã qua. Mục Trường Thân đã thực hiện nghĩa vụ nặng nề của anh. Những nạn nhân giờ đã được đưa về nơi an bình. Khoa Hữu Thái cũng chắp tay lại, anh ta cúi đầu nhìn xuống hai mũi giày đầy bụi của mình, làn môi giật giật dữ dội. Mọi việc đã kết thúc. Anh chờ Mục Trường Thân ra khỏi nhà xác và tiến lại chỗ anh.
Khoa Hữu Thái không vội vã. Mà cũng có thể vì Khoa Hữu Thái nóng ruột nên cảm thấy lâu. Anh quay đầu về hướng gió, cho nó vuốt tóc anh ra phía gáy.
Trong làng vẫn im lặng. Dân làng đã được báo trước, nhưng không một ai dám lai vãng đến khu nhà xác. Họ không muốn liên quan đến nỗi kinh hoàng đó, mặc dù chắc chắn họ cũng đang rất đau khổ.
Nỗi đau khổ đó sẽ tiếp tục hành hạ họ, bởi mối nguy hiểm chưa bị diệt trừ.
Trưởng làng, cũng là vị Võ giả duy nhất của làng, mới rời đi có mấy ngày, tai họa đã ập đến nơi đây.
Kẻ sát nhân vẫn còn đó. Không, đó không phải là một kẻ sát nhân, nó là thú dữ, một con quái vật quỷ ám.
Cánh cửa nhà xác mở ra và Mục Trường Thân rời khỏi ngôi nhà bằng những bước chân chậm rãi. Không nhìn rõ mặt người bạn vì anh đang cúi đầu xuống, nhưng Khoa Hữu Thái hiểu rõ những suy nghĩ nào đang ẩn náu dưới vầng trán kia. Đó không phải là một công việc bình thường, đó là một nỗi kinh hoàng, là...
Mục Trường Thân cắt ngang dòng suy nghĩ của Khoa Hữu Thái khi anh đưa tay vẫy về phía anh này. Một dấu hiệu cho biết mọi việc đều ổn thỏa.
Khoa Hữu Thái đứng dậy. Vừa đứng anh ta vừa hít hơi thật sâu và nhìn về phía bạn mình.
Mục Trường Thân đi rất chậm, lưng còng xuống. Chàng thanh niên tóc vàng đang gánh trên vai mình một gánh nặng vô hình, chân y khó nhọc lê trên nền đất.
Khoa Hữu Thái im lặng. Chỉ khi Mục Trường Thân đã đứng trước mặt anh, Khoa Hữu Thái mới giơ tay đặt lên vai bạn. Mục Trường Thân như hơi chùn người xuống dưới sức nặng của bàn tay đó. Y lẵng lặng ngồi xuống tảng đá, một tảng đủ rộng đủ chỗ cho cả hai người.
Họ im lặng.
Mục Trường Thân nhìn trân trân vào khoảng trống trước mặt, và Khoa Hữu Thái lén đưa mắt liếc y từ phía sườn. Anh ta thấy mồ hôi chảy ra trên trán Mục Trường Thân.
Mục Trường Thân vẫn im lặng, y chưa muốn nói. Y đã xoay lưng khỏi hướng nhà xác, nhìn về phía ngôi làng cùng hai cái hồ nước nằm đằng sau đó. Mặt nước bây giờ đang phẳng như hai tấm gương, lấp lánh ánh mặt trời.
“Tôi đã giải thoát cho họ.” - Mục Trường Thân nói sau một hồi im lặng. Nói xong, anh rên thành tiếng. - “Bốn phát súng, bốn viên đạn.” Anh đưa cả hai tay lên ôm mặt, đau khổ lắc đầu.
Khoa Hữu Thái hiểu rõ tâm trạng người ngồi bên. Anh ta muốn giúp đỡ và đưa tay vào túi chiếc áo khoác nát nhàu trên người.
Trong túi áo là một chiếc chai dẹp đựng rượu Vodka. Anh ta rút chai ra, mở nắp và đưa về phía Mục Trường Thân.
"Chú uống một chút đi. Sẽ đỡ hơn."
Mục Trường Thân gật đầu, y đưa chai lên miệng, uống một ngụm lớn và không khỏi rùng mình. Rượu Vodka cháy lên trong cổ họng y, rồi cháy lên trong dạ dày, đào xới lộn tung tất cả. Mục Trường Thân ho rũ rượi, mặt đỏ bừng như một con cua luộc.
“Không ổn sao?” - Khoa Hữu Thái hỏi.
Mục Trường Thân vẫn còn hào hển. Anh há miệng lấy hơi.
“Trời đất, rượu gì thế?”
“Rượu dân ở đây tự nấu.”
Mục Trường Thân rùng mình: “Rượu này có thể giết người đấy.”
“Ở đây chẳng có thứ gì tốt hơn. Nhưng mà thỉnh thoảng nó cũng giúp ta được một chút đấy, Mục Trường Thân. Anh cũng biết mà.”
“Đúng rồi, nó đang đốt cháy dạ dày tôi.” - Chàng thanh niên tóc vàng rùng mình lần nữa, thậm chí đưa tay xoa một vài giọt nước mắt. Thế rồi y thở phì ra, rút thuốc lá, mời người ngồi bên.
“Loại thuốc này tôi chưa hút bao giờ.”
“Nó là thuốc lá của Thiên Cân. Tôi tặng anh cả gói đấy.”
“Cám ơn!”
Khoa Hữu Thái trả ơn bằng cách bật lửa lên. Khi cả hai điếu thuốc đã cháy, Mục Trường Thân vẫn còn ho tiếp. Rồi cuối cùng cơn ho cũng dứt. Thật ra, y đâu có muốn hút thuốc. Y chỉ dùng nó để đẩy vị rượu ra khỏi cổ, nhưng mùi vị thay thế cũng chẳng khá hơn được là bao.
Hai người đàn ông im lặng hút thuốc. Cả hai đều muốn nói điều gì đó, không khí như đang căng thẳng lên dưới ý muốn của họ, nhưng không người nào đủ can đảm bắt đầu. Vậy là chỉ có những làn khói thuốc bay xung quanh hai dáng người, những ánh mắt nhìn trân trân vào trước mặt.
Sau khi đã ném điếu thuốc và lấy chân dậm lên trên, Mục Trường Thân thu hết can đảm phá tan sự im lặng: “Tôi phải làm điều đó, nhưng tôi không muốn chút nào.” - Anh thì thào. - “Và tôi không muốn lặp lại điều này nữa.”
Khoa Hữu Thái gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Thật khó tưởng tượng là họ đã chết, nhưng mà lại chưa chết hẳn. Điều đó... điều đó một người bình thường không thể tưởng tượng và không thể hiểu được. Rất may là chính tôi đã chứng kiến vụ việc này một vài lần đối với loài Quái thú Sói Xanh.”
“Nhưng gia đình này đâu có bị Sói Xanh giết chết.”
“Đúng, kẻ giết họ là Bại quái Người Sói, một sản phẩm thất bại khi Nhân loại tà phái tiêm máu Sói Xanh vào người.” - Khoa Hữu Thái tiếp ngay lời Mục Trường Thân. - “Những kẻ nào bị Người Sói cắn phải cũng sẽ biến thành Người Sói. Tất cả rồi sẽ trèo ra khỏi quan tài và cứ đêm đến lại biến thành quái vật. Nếu điều đó xảy ra thì sẽ là một thảm họa lớn. Bởi lúc đó tất cả đám Người Sói sẽ nhảy bổ vào dân làng và xé nát họ ra. Cả hai đứa trẻ con cũng vậy.”
Mục Trường Thân gật đầu. Không thấy anh lên tiếng, Khoa Hữu Thái nói tiếp: “Tất cả dân làng ở đây phải cám ơn chú rất nhiều, Mục Trường Thân. Nhưng chắc họ chẳng cám ơn được mấy lâu đâu. Chú biết ý tôi muốn nói gì rồi chứ?”
Người được hỏi suy nghĩ một lúc rồi mới tìm câu trả lời: “Vâng, tôi biết. Tôi mới chỉ dập đi một phần rất nhỏ của đám cháy, phần lớn vẫn còn đang cháy tiếp.”
“Chính thế.”
“Trung tâm đám cháy ở đâu?”
Khoa Hữu Thái nhún vai: “Đáng tiếc là tôi không thể trả lời chú. Chắc nó đang rình mò ở đâu đó. Tôi không tin là chỉ có bốn nạn nhân kia. Chắc chắn đã có những nạn nhân khác, và rồi sẽ có những nạn nhân nối tiếp họ, tôi tin chắc như vậy.”
Mục Trường Thân cũng nghĩ như vậy, nhưng y không biết cần phải bắt đầu cuộc chiến ở điểm nào. Y biết quá ít thông tin. Y mới tới miền quê gần làng Karrot này lần đầu tiên, theo lời thỉnh cầu của anh bạn cũ Khoa Hữu Thái. Vùng này ngày trước là một miền quê rộng thoáng với những dải rừng dày, và vốn thuộc vùng quản lý của thành phố Bôn Mộc Lâm. Cái ác đã ra tay ở đây và Mục Trường Thân đã chỉ kịp đến trong giây phút cuối để ngăn nó lan rộng ra. Bây giờ, y có thể xách vali đi khỏi mảnh đất này. Nhưng đó không phải là phong cách của y. Dù dân làng ở đây không hề là bà con thân thuộc, nhưng họ đang gặp tai họa và Mục Trường Thân không thể bỏ rơi họ trong hoạn nạn. Chắc chắn là không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT