Công Tôn Bạc cười đắc ý: “Đặng môn chủ chớ phí công quát mắng, hoặc chờ họ đáp lời. Trước mắt hãy bình tâm, chờ xem cho biết thế nào là thủ đoạn của bổn công tử. Bắt đầu đi.”

Có lẽ Công Tôn Bạc đã có sẵn chủ ý và đã căn dặn bọn thủ hạ từ trước. Vì y vừa ra lệnh xong, lập tức có hai tên tiếng đến cạnh hai nữ nhân nọ là Hoa Thu và Hoa Đông.

Hai tên này dùng mỗi tên một bàn tay bóp mạnh vào hai bên miệng của hai nữ nhân nọ.

Hai nữ nhân bị bóp đau, lập tức há miệng thật to.

Bạch Cúc nhìn thấy cảnh này, kêu lên: “Ôi trời! Lũ độc ác đã cắt mất lưỡi của họ? Sao ngươi quá nhẫn tâm vậy, Công Tôn Bạc?”

Công Tôn Bạc lập tức ném vào miệng Hoa Thu và Hoa Đông mỗi người một viên đan dược.

Chờ hai tên này lui về, Công Tôn Bạc mới hạ cố đáp lời Bạch Cúc: “Nhị tiểu thư do mới vào Liên bang chưa được bao lâu, nên có thể không biết bổn công tử và nhiều nam nhân tuấn tú khác đã bị lệnh tỷ cùng những ả này bỡn cợt như thế nào. Đành rằng ở biên cương phía tây, chuyện nam nữ khác nhau là điều không hề được xem trọng. Nhưng vẫn có câu “nhập giang tùy khúc” và “nhập gia tùy tục”, ở Liên bang chỉ có một nơi là có quyền bỏ qua chuyện phân biệt nam nữ, đó là kỹ viện. Có lẽ vì lệnh tỷ không biết, hoặc có biết, nhưng lại cố ý, nên từ lúc lập ra Quán trà đệ nhất Thượng Thanh đã cùng lũ nha đầu này giở trò lả lơi, khiến lũ nam nhân bọn ta cười không ra cười, khóc chẳng nên khóc. Do đó...”

Y lạnh lùng đưa mắt nhìn Hoa Thu và Hoa Đông, lúc này cả hai đang tự uốn éo mình một cách lạ kỳ: “... Bổn công tử muốn cho tất cả nhìn thấy cảnh tượng này. Là Hoa Thu và Hoa Đông sẽ được nếm qua mùi vị của những người đang đòi hỏi được thỏa mãn, nhưng không bao giờ được đáp ứng. Cũng như bổn công tử từng mong được Hoa Cúc giả tiểu thư thỏa mãn nhưng luôn bị khước từ.”

Bọn Đặng Tiểu Hồng bắt đầu đỏ mặt khi thấy Hoa Thu và Hoa Đông càng uốn éo thì càng tỏ nhiều sắc thái giống như lũ cầm thú đang cơn động tình.

Chỉ có Trương Anh Hào là hoàn toàn thản nhiên, hoặc ngoài mặt đang cố giả vờ là thế.

Trương Anh Hào chép miệng bảo: “Dường như họ bị buộc phải dùng xuân dược?”

Công Tôn Bạc khen: “Có ánh mắt, ngươi quả có ánh mắt tinh tường. Nếu ngươi cảm thấy cao hứng, chậc... hay là cứ chọn lấy một ả, thử một lần cho biết mùi phong lưu?”

Trương Anh Hào đột ngột quay qua Đặng Tiểu Hồng: “Xuân dược đã phát tác, liệu có loại giải dược nào không, nếu muốn họ đừng bị hành hạ nữa?”

Đặng Tiểu Hồng chợt rơi nước mắt: “Có cũng vô ích. Vì lúc này điều họ cần là chuyện không thể nói. Nếu không được thỏa mãn, họ sẽ bị hành hạ như thế này cho đến chết.”

Trương Anh Hào gật đầu, tỏ ra đã hiểu, rồi quay sang Công Tôn Bạc: “Ta thừa biết dụng ý thật của ngươi chẳng phải làm thế này để mong được báo thù, một mối thù chỉ có những hạng thấp hèn nhiều dục vọng mới ghi nhớ mãi trong tâm và luôn tìm cách báo thù. Hãy nói thật đi, ngươi muốn gì ở Mê Thù Môn. Nhưng đừng bảo ngươi làm thế là vì ta. Chẳng phải ngươi đã nói là không ngờ gặp lại ta sớm thế sao? Trái lại, ta nghi ngờ rằng giữa ngươi và Mê Thù Môn hẳn có huyết hải thâm thù. Ngươi muốn gì chứ?”

Công Tôn Bạc lại vỗ hai tay vào nhau: “Khá lắm. Nhờ ngươi thông minh, đã tự ý nói ra hộ ta, đỡ cho ta khỏi phải giải thích dông dài. Hãy cho chúng được nghỉ ngơi một lúc, sau sẽ tiếp tục.”

Hai tên khi nãy vừa nghe lệnh liền lướt đến, ném vào miệng Hoa Thu và Hoa Đông thêm mỗi người một viên đan dược nữa.

Đặng Tiểu Hồng biến sắc: “Ngươi làm như thế có khác nào muốn cho họ chết? Thà ngươi giết họ ngay thì hơn.”

Trương Anh Hào cau mặt: “Môn chủ nói như thế là có ý gì?”

Công Tôn Bạc cười vang: “Xem ra Đặng môn chủ vừa thật tâm lo lắng cho thuộc hạ, vừa am hiểu khá nhiều về thuật phòng the. Nhưng yên trí đi, Công Tôn Bạc mỗ lần này mang theo những gần hai mươi thuộc hạ, đều là nam nhân lực lưỡng. Nếu như Hoa Thu và Hoa Đông sau một lúc bị kiềm chế, dục hỏa càng thêm bộc phát, khi bao phong tỏa chẳng còn, nếu môn chủ ưng thuận, không lẽ với từng ấy nam nhân lại chưa đủ đáp ứng và thỏa mãn cho vỏn vẹn chỉ có hai người họ? Ha ha...”

Hoa Cúc rùng mình khiếp đảm: “Có được thỏa mãn họ cũng chết. Dù có nhiều năm nhẫn tâm, đây là thủ đoạn tàn nhẫn và bá đạo nhất mà Hoa Cúc này cũng không thể nghĩ ra.”

Bóng hình của Trương Anh Hào liền biến mất.

Vút.

Nhưng vì đã phòng bị từ trước, cho nên nhiều cánh tay của lũ thuộc hạ ở phe Công Tôn Bạc cũng thần tốc chớp động.

Choang... choang...

Công Tôn Bạc cười: “Đừng manh động vội, tiểu tử. Trừ phi ngươi muốn tất cả sớm tán mạng vì loạn kiếm loạn đao do hai mươi người thuộc hạ của ta cùng một lúc phát động. Ta sợ rằng chỉ có một mình ngươi thoát được nhờ vào bộ pháp quái quỷ mà thôi.”

Trương Anh Hào thất vọng lùi về, không dám lao đến lần thứ hai để ra tay hạ sát Hoa Thu và Hoa Đông như ý định vừa chợt nảy đến. Dù gì, vây kín xung quanh bốn người Đặng Tiểu Hồng lúc này là cả một rừng đao lẫn kiếm đã được lũ thuộc hạ của Công Tôn Bạc chực chờ.

Đặng Tiểu Hồng thừa hiểu ý định của Trương Anh Hào là thế nào nên quát: “Bọn muội tự lo liệu được. Phiền Anh Hào huynh cứ thay muội giải thoát cho Hoa Thu và Hoa Đông. Đánh.”

Trương Anh Hào lại chớp động thân hình một lần nữa. Nhưng bỗng có tiếng Hoa Mai hô hoán: “Môn chủ muốn Hoa Cúc sống hay là chết. Dừng tay mau!”

Bọn Đặng Tiểu Hồng định dùng chân tài thực học cùng lũ hạ nhân của Công Tôn Bạc triển khai trận loạn đấu, tiếng hô hoán của Hoa Mai làm cho tất cả dừng lại.

Hoa Mai đã khống chế Hoa Cúc vào tay, đang từ từ lùi đến chỗ Công Tôn Bạc.

Đặng Tiểu Hồng thật sự kinh tâm: “Sao Hoa Mai tỷ đứng về phe địch, uy hiếp ngược lại bọn muội?”

Công Tôn Bạc càng thêm cười đắc ý: “Hoa Mai sẽ là môn chủ Mê Thù Môn và cùng Công Tôn Bạc này mong có ngày trở thành đôi vợ chồng minh chủ. Đã rõ chưa, Đặng môn chủ. Ha... Ha...”

Bạch Cúc phẫn nộ: “Thì ra đó là lý do khiến lúc nãy Hoa Mai tỷ tuy giục bọn ta mau quay về, nhưng lại không muốn có Anh Hào huynh đi cùng? Hoa Thu và Hoa Đông có bị như thế này cũng là do âm mưu thâm độc của Hoa Mai ngươi?”

Hoa Mai quắc mắt, lấy ra một viên đan dược: “Chớ nhiều lời vô ích. Điều ta và Công Tôn công tử cần là hai nội đơn quý báu của Bạch Tuộc Khổng Lồ Tám Xúc Tu. Hoặc bọn ngươi giao ra, hoặc Hoa Cúc phải chịu chung số phận như Hoa Thu và Hoa Đông. Mau quyết định đi.”

Đặng Tiểu Hồng thở dài, hỏi như trách Hoa Mai: “Nếu chỉ vì hai vật đó, sao Hoa Mai tỷ không sớm tỏ bày? Chắc chắn muội sẽ sẵn sàng giao cho tỷ, vì đối với muội, có lẽ suốt kiếp này muội chẳng còn cơ hội nào dùng đến hai vật nọ.”

Hoa Mai cười nhạt: “Đến việc giao cho ta cất giữ, ngươi còn tỏ ra kiêng kỵ, chỉ tin một mình Hoa Cúc mà thôi. Thế thì chỉ nói một lời mà được ngay sao?”

Công Tôn Bạc chợt gắt: “Hoa Mai muội đừng để lời của ả mê hoặc. Hãy luôn ghi nhớ những gì Công Tôn Bạc này đã hứa. Chỉ cần có vật đó, ta sẽ giúp muội trở thành đại cao nhân, có thân thủ thượng thừa. Mau giao Hoa Cúc cho ta, ta có cách buộc lũ nha đầu Mê Thù Môn giao hai vật nọ cho muội.”

Hoa Mai định thực hiện, chợt có tiếng Hoa Thu và Hoa Đông cùng gào thét, chỉ là chuỗi gào thét không thành câu nói nào rõ ràng.

“Ư... ư...”

Trương Anh Hào vội nhìn họ, hắn thấy từ miệng Hoa Thu cùng Hoa Đông chợt phun ra những tia máu bắn thành vòi.

Ngỡ họ bị hành hạ vì xuân dược đang lúc sắp chết thảm, Trương Anh Hào định lao đến thì nghe Hoa Mai thét vang: “Hóa Huyết Tọa Thiên! Công Tôn công tử mau tránh xa. Chớ để máu đó chạm vào.”

Công Tôn Bạc vụt hất tay, đẩy ra hai loạt kình kỳ lạ: “Chỉ với độc môn này liệu làm gì được ta. Bọn ngươi thật đáng chết.”

Ầm!

Hoa Thu và Hoa Đông bỗng gục xuống, chết ngay đương trường.

Lại có tiếng Hoa Mai kêu hoảng: “Trương Anh Hào ngươi...! Công tử cẩn trọng!”

Công Tôn Bạc phát hiện bản thân đang bị Trương Anh Hào tập kích, chợt ngoặt tay chộp lấy Hoa Cúc, kéo theo cả Hoa Mai đến chắn sau lưng y.

Sợ liên lụy đến Hoa Cúc, Trương Anh Hào giận dữ lùi về.

Và “vút” một tiếng, Trương Anh Hào đã chộp bắt hai gã thuộc hạ của Công Tôn Bạc.

Trương Anh Hào nâng hai gã đó lên, lạnh giọng bảo Công Tôn Bạc: “Hai đổi một. Mau buông Hoa Cúc ra.”

Công Tôn Bạc bật cười: “Sao lại chỉ có một? Ngươi không nghĩ gì đến tính mạng của Hoa Mai ư?”

Lập tức Hoa Mai bỗng hộc lên một tiếng vì đã bị Công Tôn Bạc khống chế: “Công tử sao lại...! Thì ra ta chỉ bị loại cầm thú ngươi lợi dụng?”

Công Tôn Bạc cười lạnh: “Ta từng nói cho ngươi nghe ta căm hận Mê Thù Môn đến thế nào. Sao ngươi ngu xuẩn nghĩ rằng hễ ngươi cùng ta thân cận, hễ ngươi hiến dâng trinh tiết cho ta là mối thù giữa ta và Mê Thù Môn sẽ được giải quyết?”

Trương Anh Hào nói: “Hay, quả đúng với câu “vô độc bất trượng phu”. Ta thừa nhận ngươi có thừa tư cách để gọi là kẻ địch đối đầu sống chết với ta. Giờ thì thế này, hai đổi hai, công bằng chứ? Hay ngươi chê ít? Nếu vậy, ta cứ quật đầu hai tên này vào nhau, sau đó tóm lấy hai tên khác, cứ như thế cho đến khi nào ngươi bảo là đủ, là công bằng thì thôi. Được chứ? Bắt đầu này!”

Đã từng nhìn thấy cảnh giết người theo lối này của Trương Anh Hào, Công Tôn Bạc vừa nhìn thấy hai tay của Trương Anh Hào thoáng dang ra và chực nện đầu hai tên nọ vào nhau, y liền gầm lên: “Không được loạn động. Ngươi giết chúng, ta lập tức hạ sát Hoa Cúc. Đừng nghĩ chỉ có ngươi dám giết người, còn ta thì không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play