Nhóm năm người Trương Anh Hào mất khoảng một giờ đồng hồ thì tìm được một cái thôn ven sông Lôi Ba. Sau khi núp ở bên bìa rừng quan sát, nhận thấy thôn chưa bị phá hư, đám bọn họ liền chạy vào thôn cầu cứu.

Rất nhanh sau đó bọn họ được người dân đưa tới gặp thôn trưởng - cũng là một vị Võ giả. Đến tận đây, năm người bọn họ mới yên tâm thở phào.

Thôn trưởng cùng dân làng của thôn Vũ Cát cho phép bọn họ ở lại, đồng thời bắt đầu tổ chức nhân thủ chuẩn bị đối phó với đám Quái thú theo sau năm người họ. Tuy nhiên, kết quả là cho tới tận giữa trưa ngày thứ hai, khi đội cứu viện tới, cả thôn Vũ Cát không đối mặt với con Quái thú nào.

Đội cứu viện gồm ba vị Võ giả, bọn họ tới thôn Vũ Cát dẫn năm người Trương Anh Hào về phủ thành chủ tại thành Bôn Mộc Lâm. Ở đây Trương Anh Hào gặp được hơn một nghìn học sinh của trường cao cấp số 1, trường cao cấp số 2, trường cao cấp số 3, những người cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự với bọn hắn.

Về sau, thành chủ cùng lãnh đạo của Sở Giáo dục, lãnh đạo của Quân đội lên tiếng chỉ trích hành vi vô nhân tính của Quái thú, rồi an ủi hơn nghìn học sinh một phen, sau đó biến mất hút như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Chừng mười phút sau, hơn nghìn học sinh được hiệu trưởng ba trường cao cấp số 1, số 2 và số 3 thông báo rằng từ nay học sinh ba trường gộp thành một trường, và họ sẽ bắt đầu đi học lại ngay hai ngày sau ở trường cao cấp số 1.

Bấy giờ, câu chuyện Quái thú tấn công ba trường học được xem là kết thúc. Đương nhiên, những vị lãnh đạo kia cho rằng nó đã kết thúc, vậy thì nó đúng là kết thúc. Chuyện này dần lắng xuống và bị người dân Bôn Mộc Lâm quên lãng, chỉ là đâu đó vẫn có những nỗi đau âm ỉ khi kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh.

Câu chuyện Quái thú tập kích đi đến hồi kết, Trương Anh Hào trở về với cuộc sống thường ngày: một buổi đi học, hai buổi đi làm kiếm tiền. Cuộc sống của Trương Anh Hào cứ trôi qua trong bận rộn, có khác chăng là lòng khao khát trở thành Võ giả của hắn càng trở nên mãnh liệt.

...

Thu đến thu đi, thời gian một năm nháy mắt trôi qua, trong cái chớp mắt này, Trương Anh Hào chỉ còn một ngày nữa là tốt nghiệp lớp 12, bắt đầu cuộc thi cấp Liên bang.

Tiết thứ ba buổi sáng, ngày 22 tháng 10 năm 1042, chủ nhiệm lớp đi lên phát giấy báo thi cho mọi người. Kỳ thi cấp Liên bang đang ở ngay trước mắt.

Thầy chủ nhiệm đọc tên từng người, để học sinh lên nhận giấy báo thi, và thông báo số báo danh cùng phòng thi của mỗi người.

Lớp học rất an tĩnh, mọi người dựng thẳng lỗ tai nghe thầy chủ nhiệm đọc tên.

“Lý Tịnh Hải! Phòng thi số ba, số báo danh 93.”

“Đỗ Vân Đào! Phòng thi số 2, số báo danh 41.”

“Mã Thành Công! Phòng thi số 3, số báo danh 101.”

“...”

Nghe thấy mình số đầu tiên của phòng số 2, sắc mặt Đỗ Vân Đào xám ngắt. Mã Thành Công sau khi nghiên cứu hồi lâu, phát hiện mình có thể ngồi ở bàn đầu, y cũng không khỏi ỉu xìu.

Mọi người cũng không suy nghĩ gì, không tính coi cóp gì cả, nhưng dù sao cũng không muốn mình ngồi hàng đầu tiên. Dẫu gì hàng đầu tiên là ngồi đối diện với giám thị trong phòng, chưa kể còn cả giám thị bên ngoài đảo qua đảo lại như rang bắp, khó mà an tâm làm bài.

Đọc đã hơn nửa danh sách lớp, không ít học sinh dùng bút ký ghi lại số báo danh, phòng thi của mọi người, mong rằng trước sau trái phải có xuất hiện học sinh giỏi, cho dù không làm được gì, vẫn có thể ổn định tinh thần.

“Lưu Ân Tĩnh, phòng thi số 6, số báo danh 203.”

“Trương Anh Hào, phòng thi số 4, số báo danh 146.”

“Lạc Mộc Vận, phòng thi số 4, số báo danh 147.”

Đọc tới đây, Trương Anh Hào thấy giáo viên nhìn thoáng qua chỗ hắn.

...

Danh sách phòng thi đã đọc xong. Cả lớp chỉ có hai học sinh là số liên tiếp, tổ này chính là Trương Anh Hào và Lạc Mộc Vận.

Thành tích học tập của Lạc Mộc Vận đứng đầu trong khối lớp thường, hơn nữa trong một năm này, mọi người đều biết quan hệ giữa Trương Anh Hào và Lạc Mộc Vận khá tốt.

Một suy nghĩ nảy sinh trong đầu không ít người, họ cho rằng Trương Anh Hào có thể nhờ đó mà vượt qua kỳ thi khó khăn.

Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp tiếp tục tuyên bố: “Năm giờ sáng ngày mai, các em tập trung tới phòng học, lên đường đi thi. Buổi tối hôm nay là tự học, ai muốn thì đến, ai không muốn có thể về nhà. Hôm nay các em phải cầm sách vở và đồ dùng ở trường về nhà. Nếu không, qua ngày mai, những đồ vật còn sót lại sẽ được xem như rác thải. Các em có gì thắc mắc không?”

Phía dưới có học sinh hỏi: “Phòng thi sắp xếp như thế nào vậy thầy?”

Nghe vậy, thầy chủ nhiệm cầm lấy phấn, viết lên bảng hình rắn, tổng cộng có tám hàng: “Thầy nói qua một chút, mỗi phòng thi gồm bốn mươi người, bắt đầu tính từ bàn đầu tiên phía cửa, sắp theo hình rắn đi xuống, mọi người đã hiểu chưa?”

Thầy chủ nhiệm nói tới đây ngừng một chút mới tiếp tục: “Các em không nên lo lắng, đề thi kỳ thi cấp Liên bang còn đơn giản hơn cả những đề thi bình thường chúng ta hay làm. Còn nữa, mọi người nhất định phải tuân thủ kỷ luật trường thi, kỳ thi cấp Liên bang không phải là trò đùa.”

...

Trước giờ vào lớp buổi chiều, Lạc Mộc Vận lần lượt nói cho bốn người trong nhóm, rằng buổi tối cô mời mọi người dùng cơm, lý do là hôm trước cô mời không thành, hôm nay mời lại.

Trước lúc ăn cơm, mọi người đều không ít thì nhiều cũng nói tới hi vọng về kỳ thi sắp tới, nếu uống rượu thì còn lẩm bẩm vài câu kiểu sớm thi sớm giải thoát. Nhưng hôm nay tới đây, mọi người đều trầm mặc, hơn nữa Phu Tân nhìn Trương Anh Hào một chút, lại chuyển qua nhìn Triệu Lệ Nguyên, không nói câu gì, chỉ buồn bực uống rượu.

Lúc ăn cơm, biểu hiện của Triệu Lệ Nguyên vẫn như ngày thường, có vài lần nhìn Trương Anh Hào, trong mắt ý vị sâu xa, dường như đang chờ Trương Anh Hào nói gì.

Hôm nay Lạc Mộc Vận luôn tìm đề tài nào đó nói chuyện, cô cố gắng gợi lên cảm xúc của Lưu Ân Tĩnh, hơn nữa uống từng ngụm rượu lớn, mấy lần Trương Anh Hào muốn uống giúp cô đều bị cô từ chối.

Đến giữa bữa cơm, Lạc Mộc Vận đứng dậy, nâng chiếc chén rót đầy hướng về phía Triệu Lệ Nguyên, nói muốn uống với hắn một chén. Triệu Lệ Nguyên đứng dậy, uống chén rượu trong tay. Vừa định ngồi xuống thì Lạc Mộc Vận cầm lấy chai rượu, rót tới nửa chén của Triệu Lệ Nguyên, sau đó rót một chén đầy cho mình, không nói gì, trực tiếp uống cạn. Động tác của Lạc Mộc Vận quá nhanh, ba người con trai không kịp ngăn cản.

Triệu Lệ Nguyên liếc nhìn Trương Anh Hào một cái, tự mình rót đầy chén, uống.

Lạc Mộc Vận vẫn không ngồi xuống. Cô rót đầy chén mình và chén Trương Anh Hào, sau đó lại rót cho Triệu Lệ Nguyên nửa chén, kéo cánh tay Phu Tân, giơ chén với Phu Tân, uống cạn, sau đó cô nhìn thẳng vào ba người con trai bọn họ. Ba người con trai cười một chút, uống cạn rượu trong chén.

Sau đó Lạc Mộc Vận nhìn thẳng về phía Lưu Ân Tĩnh.

Lưu Ân Tĩnh cười cười, rót đầy chén, rồi uống hết sạch.

Khi này, Lạc Mộc Vận đã ngà ngà say, cô gục trên vai Lưu Ân Tĩnh, thỉnh thoảng cười khúc khích.

Trở về phòng học, Lạc Mộc Vận gục lên bàn ngủ luôn, cho tới tám giờ mới tỉnh lại. Vừa tỉnh đã thấy sữa chua mà Lưu Ân Tĩnh chuẩn bị cho cô.

Học sinh lớp 10, lớp 11 đã tan học. Trước đêm rời trường, lớp 12 cũng không còn những trói buộc như thường ngày, những ai quan hệ tốt giữ lại phương thức liên lạc với nhau, những đôi uyên ương khác lớp lần đầu tiên rúc vào cửa lớp học, không quan tâm tới ánh mắt mọi người, mấy nam sinh tụ tập một chỗ, công khai hút thuốc, hốc mắt ai ai cũng ửng đỏ.

Có chút nam sinh rụt rè đi tới cửa lớp cô bé mình thích ba năm, nhìn vài lần, đột nhiên hô lớn: "Abc, có người tới tìm!"

Dĩ nhiên cũng có chút học sinh vẫn hết sức nghiêm túc đọc sách, làm bài, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện rất lâu bọn họ cũng không lật một tờ.

Thời điểm này, ngoài hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng hát đệm nhạc đàn ghita, hát bài “Tạm biệt nhé”. Cả hành lang nhanh chóng yên tĩnh lại, mọi người cũng nhanh chóng tụ tập về phía giọng này.

Đầu kia hành lang là khối lớp chọn, đầu bên này là khối lớp thường.

Học sinh trong khối lớp thường nghe tiếng ghita bên khối lớp chọn liền ngồi không yên, mấy nam sinh thường dùng khuôn mẫu tài tử âm nhạc để tán gái lập tức phái một học sinh trọ ở trường về kí túc lấy đàn ghita.

Người tụ tập về khối lớp chọn ngày càng nhiều, mấy mỹ nữ khối lớp thường cũng qua đó.

Rốt cục cũng cầm đàn ghita tới.

Nghiên cứu xem người nào của khối lớp chọn đang hát, giọng hát như nào, sau đó mọi người khối lớp thường chọn người hát.

Dương Vô Định, Vương Nhã Tuấn, Từ Thiên Bình cùng nhau hát “Tiết học cuối cùng”. Dương Vô Định thử dây đàn, tìm cảm giác sau đó bắt đầu gảy. Hát vài câu đã có thể câu người bên khối lớp chọn trở lại.

Trương Anh Hào vừa nghe đã biết bài này yêu cầu giọng hát cao. Quả nhiên khi đến lúc cao trào, ba người cũng không lên nổi, chỉ có điều bạn trong lớp cổ vũ, mọi người giúp nhau hát.

Giọng hát vừa lên cao lập tức có tác dụng, mọi người chạy qua bên này.

Tiếng hát bên khối lớp chọn lại lần nữa vang lên, bài “Ngày ấy bạn và tôi”. Bởi vì bên kia nhiều nam sinh, giọng hát khí thế mười phần.

Bên kia hát xong, mấy người trong khối lớp thường đã thương lượng chọn bài “Chiều chia tay” của Xuân Tài. Bài hát thì hay nhưng giọng hát thì tệ khiến cho không khí không sôi động như bên khối lớp chọn.

Không đợi bên này hát xong, khối lớp chọn lại hát bài “Giấc mơ thần tiên”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play