Vì Bạch Cúc không đáp, Hoa Cúc sợ Trương Anh Hào tin vào điều đó thật nên bảo: “Có hay không cũng chẳng liên quan đến ngươi. Nhưng để ngươi khỏi hồ nghi, ta có thể cho ngươi biết một điều là từ lâu bổn môn cũng có ý tìm Vạn Diện tiên sinh. Và nếu cần, dù phải dùng thủ đoạn bất minh là bôi nhọ thanh danh của Vạn Diện tiên sinh, bổn môn cũng chẳng từ.”

Trương Anh Hào thở dài và chợt hỏi: “Thời gian gần đây, liệu việc kiếm tìm người này đã có chút manh mối nào chưa?”

Mãi đến lúc này Bạch Cúc mới dám lên tiếng, sau lần suýt lỡ lời khi nãy: “Vẫn chưa có manh mối nào. Và càng lạ hơn là hầu như suốt mười hai năm đã qua, mới chỉ có mỗi một cái chết đáng ngờ của Quách Tiến Phương là bị gán cho Vạn Diện tiên sinh. Cứ như thể người này sau gần hai mươi năm vùng vẫy, thi ân nhiều và gieo oán cũng nhiều, vì đã cao tuổi nên âm thầm tạ thế, không còn thấy xuất hiện nữa.”

Trương Anh Hào cảm khái: “Âu cũng là cách để sáu chữ Vĩnh Hận Tam Vương Vạn Diện mãi mãi lưu danh hậu thế.”

Hoa Cúc chợt đứng lên: “Có lẽ trời sắp sáng. Ngươi liệu có chủ ý gì khác không? Nếu không, bây giờ ta đề nghị cùng đi đến chỗ tiểu thư bọn ta?”

Trương Anh Hào bật cười: “Sau bao điều đã để lộ ra cho Hồng Vân Hội, hai vị còn giữ ý định quay về đó để làm gì? Đổi lại là cô nương, liệu cô nương sẽ hành động thế nào nếu bao mưu toan đều bị kẻ khác phá hỏng. Và kẻ đó lại vô tình để lộ cho cô nương biết một chỗ có thể trút hận?”

Hoa Cúc giật mình: “Ngươi quả quyết lũ Hồng Vân Hội đã đến chỗ tiểu thư bọn ta ngay khi bọn ta đã qua mặt bọn chúng bằng kế của ngươi?”

Trương Anh Hào nhìn nhận: “Hai vị đã sơ hở, bộc lộ thân phận thật là Mê Thù Môn. Lúc đầu chúng chưa đến ngay nơi quý tiểu thư trú ngụ, vì chúng muốn tìm hiểu thêm về nhiều nội tình hãy còn bí ẩn của quý môn qua hai vị. Do mưu đồ này bị thất bại, lẽ đương nhiên chúng phải có thủ đoạn khác.”

Bạch Cúc lo bấn lên: “Nếu đoán được như thế, sao ngay đêm qua, Anh Hào huynh không nói ra? Ít ra thì bọn ta cũng kịp quay về cứu viện cho tiểu thư.”

Trương Anh Hào không cần đáp vì đã có Hoa Cúc lên tiếng hộ, cho dù nàng cũng đang lo lắng không kém.

Hoa Cúc bảo: “Y không nói vì sợ bọn ta nếu quay về là giữa đường có thể sẽ lâm nạn. Đồng thời có lẽ y cũng nghĩ dù sao ở chỗ tiểu thư cùng còn có bí đạo để lánh thân, chí ít vẫn an toàn hơn so với chúng ta, những người chẳng còn nơi nào để nấp. Tuy vậy, a... ta thật sự lo cho tiểu thư và Hoa Mai tỷ. Vì nhỡ như bọn Hồng Vân Hội phát hiện ra bí đạo thì sao?”

Trương Anh Hào trấn an nàng: “Hư thực thế nào, theo tại hạ, chúng ta nên âm thầm quay về. Nhưng tuyệt đối phải kín đáo, đề phòng tai mắt của bọn chúng.”

Hoa Cúc hoang mang: “Vậy theo ngươi, cả ba chúng ta nên làm gì?”

Trương Anh Hào thở dài: “Dường như tại hạ, dù là miễn cưỡng, vẫn đang được cô nương hỏi ý với tư cách bằng hữu?”

Hoa Cúc nhún nhường: “Ngươi đã cứu bọn ta mấy phen, kể như không có địch ý. Còn gì nữa mà ta không xem ngươi là bằng hữu? Mau nghĩ kế giúp bọn ta đi.”

Trương Anh Hào bảo: “Muốn tại hạ giúp ư? Dễ thôi, hãy gọi Trương Anh Hào này là đại ca.”

Hoa Cúc mỉa mai: “Chính ngươi từng gọi ta là Hoa Cúc tỷ, nhớ không? Đâu thể đổi từ tỷ sang muội nhanh như thế?”

Trương Anh Hào phì cười: “Chính vì lối xưng hô không phù hợp này nên lúc nãy cô nương mất cơ hội được nghe tại hạ nói ra thêm điều thứ hai, là điều tại hạ chỉ có thể nói với tư cách người anh.”

Hoa Cúc cau có: “Nhưng ta cũng đâu muốn nghe.”

Bạch Cúc chợt hỏi xen vào: “Đúng là lúc nãy Anh Hào huynh định nói đến hai điều, nhưng mà chỉ mới nói có một. Điều thứ hai là gì?”

Trương Anh Hào bảo: “Vì cô nương đã gọi tại hạ là huynh, được, tại hạ chỉ nói cho một mình cô nương nghe. Hãy lại gần đây.”

Hoa Cúc chợt kêu: “Ngươi không được nghe, rõ chưa Bạch Cúc?”

Bạch Cúc bối rối: “Hoa Cúc tỷ không muốn nghe thì tùy, lẽ nào cũng cấm luôn muội? Thật không công bằng.”

Trương Anh Hào phụ họa theo Bạch Cúc: “Không phải chuyện có liên quan đến nội tình quý môn. Bạch Cúc cô nương dù có nghe cũng không phạm đến môn quy. Hoa Cúc cấm đoán như thế, e rằng sau này khó phục chúng.”

Hoa Cúc giận dỗi: “Vì ta đoán điều ngươi sắp nói ắt hẳn chẳng tốt đẹp. Ta không muốn Bạch Cúc bị bẩn tai nếu nghe những lời đó.”

Bạch Cúc càng lúc càng thêm hiếu kỳ, cứ háo hức muốn nghe cho bằng được: “Muội không sợ bẩn tai. Huống chi, từ khi theo chân tiểu thư lập ra Quán trà đệ nhất Thượng Thanh, nơi đủ hạng nam nhân lui tới, còn lời nào bẩn tai mà muội chưa từng nghe? Muội quyết phải nghe cho bằng được.”

Không ngại sự giận dữ của Hoa Cúc, Bạch Cúc cứ hăm hở bước đến chỗ Trương Anh Hào.

Trương Anh Hào lập tức kề miệng gần tai Bạch Cúc, thì thào nói vào tai Bạch Cúc mấy câu, làm Bạch Cúc cười phá lên.

Đã thế Bạch Cúc còn vừa cười, vừa kêu mãi những câu tuy không ngọn không nguồn, nhưng đầy ẩn ý: “Ra là thế! Thảo nào, thảo nào...”

Đang giận và định phát tác, chợt Hoa Cúc nghe Trương Anh Hào hốt hoảng kêu: “Không ổn rồi, bên ngoài có người đang tìm cách làm cho cơ quan phát động!”

Nghĩ Trương Anh Hào đang giả vờ, dụng ý chẳng có gì khác hơn là làm cho bản thân đừng lưu tâm đến thái độ của Bạch Cúc, Hoa Cúc cười nhạt và nhanh nhẹn chạy đến chỗ Trương Anh Hào.

Nhưng lúc đó, phần vì trong bí động vẫn tối tăm, nếu như bên ngoài bầu trời đang hừng sáng, thì trong này kỳ thực vẫn chưa có tia sáng nào chiếu lọt vào, phần thì Trương Anh Hào ngay khi kêu hốt hoảng cũng đã đứng lên. Thế nên lúc Hoa Cúc chạy đến, chỉ suýt nữa cả hai đã va vào nhau.

Hoa Cúc vì phát hiện quá muộn nên dù đã dừng, đà chạy đến vẫn làm nàng lảo đảo, một lần nữa suýt ngã vào Trương Anh Hào.

Nhưng may thay, Trương Anh Hào có lẽ vẫn vì hoảng hốt nên vừa đứng lên đã vội vã xoay người, hướng mặt về phía đang có vài tiếng động lạch cạch phát ra, nhờ đó vô tình dịch thân, tránh không để Hoa Cúc chạm vào.

Bạch Cúc và Hoa Cúc lúc này cũng nghe những tiếng động khả nghi nọ. Cả hai đứng cạnh nhau, cùng xoay người hướng mặt nhìn về phía Trương Anh Hào đang nhìn, không một ai dám lên tiếng dù chỉ là tiếng thở mạnh.

Những tiếng động nọ vẫn lách cách vang mãi, nhưng không hiểu sao cơ quan vẫn không chịu phát động, càng làm cho Hoa Cúc, Bạch Cúc đã lo càng thêm phập phồng.

Được một lúc, họ nghe tiếng Trương Anh Hào thì thào: “Tại hạ sợ rằng không thể cố gắng lâu hơn. Nếu hai vị không mau mau tiếp lực, có lẽ trước sau gì người đang phát động cơ quan ở bên ngoài cuối cùng cũng thắng và xông vào bắt gặp chúng ta đang ở đây. Hai vị muốn như thế lắm sao?”

Bạch Cúc và Hoa Cúc có nghe nhưng không hiểu. Cả hai bắt đầu hỏi nhau.

“Hoa Cúc tỷ có hiểu y đang nói gì không?”

“Ta cũng đang lấy làm lạ đây. Y thì vẫn ở trong này cùng chúng ta, kẻ nào đang làm cho cơ quan phát động thì lại đứng tận bên ngoài. Đâu có gì liên quan để y phải nói y đang cố gắng?”

Vừa lúc đó, Trương Anh Hào bỗng trút ra luồng thở khì bất lực, và còn đột ngột ngã chúi qua một bên. Những tiếng động lạch cạch nọ cũng đúng lúc này chợt vang lên giòn giã và nhanh chóng hơn.

Chỉ khi đó Hoa Cúc và Bạch Cúc mới có cảm nhận được nền đá dưới chân bỗng dưng lay động kỳ lạ.

Hoa Cúc tỉnh ngộ, bật kêu: “Nhanh lên, Bạch Cúc. Mau cùng ta trụ tấn, kiềm giữ nền đá dưới chân cho đừng dịch chuyển. Chỉ có như thế mới làm cho cơ quan không thể phát động, khiến người bên ngoài cũng không thể xông vào.”

Vì cả hai người họ cùng hành động, thân thủ của từng người lại cao minh hơn Trương Anh Hào, nên hành động kịp lúc như thế này của họ đã làm cho chuỗi tiếng động lách cách sau cùng cũng bị gián đoạn.

Bạch Cúc lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao Anh Hào huynh lúc nãy không nói rõ hơn, cho bọn muội biết cần phải làm thế nào để ngăn cản không cho cơ quan phát động? Chỉ suýt nữa là hỏng chuyện rồi còn gì?”

Hoa Cúc cũng lên tiếng: “Ta cũng có lắm nghi ngờ là làm thế nào ngươi biết chỉ với cách này mới khiến cơ quan thôi phát động? Hay trước kia ngươi đã từng vào nhưng lại cố tình giấu bọn ta sự thật đó?”

Trương Anh Hào đã lồm cồm đứng dậy, lầu bầu lên tiếng đề tỉnh cả hai: “Hai vị đúng là nữ nhân, chỉ biết đa nghi và đa nghi mà không chịu vận dụng đầu óc. Thử hỏi, nếu tự dưng nền đá ngay chỗ hai vị đang đứng bất ngờ lay động, kèm theo đó tà tiếng lách cách cho biết cơ quan đang phát động, hai vị sẽ có phản ứng như thế nào? Nếu không phải là lập tức trụ tấn để tạo lực đối kháng với lực phát động cơ quan? Đừng bảo với tại hạ là phản ứng tự nhiên của nữ nhân vốn dĩ là vô dụng. Mà thôi, hai vị không cần đáp lời, nếu đấy chính là lũ Hồng Vân Hội thì chúng ta kể như tự chui đầu vào rọ. Riêng tại hạ thì mệt lắm rồi, không thể giúp gì thêm cho hai vị.”

Hoa Cúc bị Trương Anh Hào cho là vô dụng, chỉ suýt nữa là phát tác. Nhưng vì sau đó lại nghe Trương Anh Hào đề tỉnh, bảo là phải vận toàn lực, tạo lực đối trọng với lực đang phát động cơ quan, Hoa Cúc thay vì phát tác, nàng đành trút toàn bộ nỗi tức giận vào việc trụ tấn.

Với lực trụ tấn đột ngột tăng lên, đồng thời do Hoa Cúc và Bạch Cúc cùng một lúc thực hiện, nền đá dưới chân cả hai chợt rạn nứt, tách ra, tạo ra một miệng hố đen ngòm, làm cho cả hai cùng một lúc rơi ào xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play