Vương Hải Lam thoáng sững người: “Người cho rằng kẻ đó đã cố tình săm soi, tìm kiếm trên vách đá? Tìm cái gì?”
Tiểu Chu nói: “Tiểu nhân chỉ dám phỏng đoán đến thế thôi. Còn tìm điều gì hoặc vật gì, tiểu nhân làm sao biết.”
Vương Hải Lam gật đầu: “Nhưng nhất định phải có điều gì đó để kẻ nọ tìm, ắt là ngươi đã nghĩ thế, đúng không? Nếu là vậy, cũng không có gì là muộn nếu chúng ta lo tìm mẹ ta trước, sau đó sẽ bỏ thời gian quyết làm sáng tỏ điều này. Được chứ?”
Vương Hải Lam hỏi cho có hỏi và đã xăm xăm tiến vào hang động đá, khiến Tiểu Chu cũng phải theo chân.
Trong hang động đá to rộng hoàn toàn không có lấy một bóng người, mặc dù còn có rất nhiều những vật dụng cho thấy ở phía hậu trang chỉ có mỗi một hang động đá này là nơi duy nhất thuận tiện cho việc nghỉ ngơi.
Vương Hải Lam bảo: “Không có dấu vết của bất kỳ sự động thủ nào. Có lẽ đúng như ngươi đoán, mẹ ta đã kịp rời hậu trang trước lúc Trình tổng quản chạm mặt địch nhân.”
Tiểu Chu tán đồng: “Chứng tỏ Trang chủ phu nhân vẫn bình an vô sự. Thiếu Trang chủ hẳn đã yên tâm?”
Vương Hải Lam bật kêu: “Ngươi muốn nhắc ta về vệt khói ám trên vách đá bên ngoài? Ta cũng đang nôn nóng muốn khám phá đây. Đi nào!”
Nhưng vừa quay mặt nhìn ra ngoài hang động đá, Vương Hải Lam đã bật kêu lên: “A! Ngươi có nhìn thấy gì không, Tiểu Chu?”
Tiểu Chu ngơ ngác: “Nhìn thấy gì, Thiếu Trang chủ?”
Vương Hải Lam cau mặt và lập tức động thân lao ra ngoài: “Trừ phi là ta vừa bị hoa mắt, bằng không chắc chắn là ta đã phát hiện có một bóng người vừa thấp thoáng lao ngang qua ngay bên ngoài. Mau đuổi theo, Tiểu Chu.”
Do thân thủ bất đồng, nên lúc Tiểu Chu ra đến bên ngoài thì bóng hình của Vương Hải Lam cũng đã mất hút.
Lo sợ cho Vương Hải Lam nhiều hơn là lo cho bản thân, Tiểu Chu vội kêu toáng lên: “Mau quay lại thôi, Thiếu Trang chủ. Đừng quá mãi mê đuổi theo, sa bẫy địch nhân thì khốn.”
Tiểu Chu vừa dứt lời, từ phía sau chợt vang lên loạt thanh âm lạnh lùng tựa tiếng Diêm Vương gọi hồn: “Kẻ sa bẫy chính là thằng nhóc con nhiều chuyện nhà ngươi chứ chẳng phải ai khác, hãy ngoan ngoãn nạp mạng nào, tiểu tử. Hà... hà...”
Và cũng lạnh lùng như vậy, một luồng nội lực cực kỳ uy mãnh chợt từ phía sau lao thốc vào Tiểu Chu, hầu như chứng minh cho câu “ngoan ngoãn nạp mạng” là câu nói thật, tuyệt đối không hề đùa.
Sự thể này khiến Tiểu Chu rúng động tận tâm can, đành vội dịch hết người qua bên, mưu cầu sự sống, mặc dù gã biết kẻ địch không dễ gì buông tha.
Quả nhiên đúng như Tiểu Chu nghĩ, địch nhân ở phía sau buông tiếng cười lạnh ngay khi Tiểu Chu vừa dịch người tìm cách tránh chiêu.
“Nếu để một thằng nhóc con như ngươi thoát, chẳng hóa ra ta là người vô dụng ư? Hãy nhận lấy số phận dành sẵn cho ngươi đây. Hừ!”
Và luồng lực lượng nọ cũng chuyển dịch, bám theo Tiểu Chu như hình với bóng.
Đến lúc này Tiểu Chu bỗng quát lên một câu đắc ý: “Loài cuồng cẩu đừng nghĩ dễ cắn trộm bản thiếu. Bởi tuổi ta tuy nhỏ nhưng gan dạ và cơ trí ta có thừa, hãy xem đây.”
Đang dịch người cật lực qua bên phải, Tiểu Chu đột ngột oằn thân, chuyển ngay qua bên trái, nhanh như chiếc thoi đưa.
Vù...
Nhờ có phản ứng thần tốc và linh hoạt như vậy, cuối cùng Tiểu Chu cũng kịp thoát khỏi luồng nội lực có uy lực tựa như lưỡi hái của tử thần kia, khiến địch nhân giận dữ quát to: “Giỏi cho tên nhóc con lắm mưu nhiều kế, lần này thì đừng mong thoát. Đỡ!”
Ào...
Đã đoán trước là thế nào địch nhân cũng có phản ứng như thế này, Tiểu Chu vừa thoát chiêu đầu, liền vội vàng ngã người, nằm dài trên đất và cứ thế lăn người mãi qua một bên, bất chấp nền đất gồm toàn những mẩu đá tai mèo nhấp nhô lởm chởm.
Ngọn kình thứ hai của địch nhân chỉ quật vào nền đất, tạo thành tiếng chấn kình vang dội. Lực dư của nó lúc tác động vào càng khiến Tiểu Chu lăn đi nhanh hơn.
Ầm!
Đang lúc dư âm của tiếng chấn kình còn mãi vang dội, từ phía xa chợt đưa đến câu quát hỏi đầy lo lắng của Vương Hải Lam, Thiếu Trang chủ Vương gia trang: “Tiểu Chu, có địch nhân xuất hiện ở phía ngươi thật sao? Hãy yên tâm chờ ta đến!”
Tiểu Chu cả mừng, vừa tiếp tục lăn vừa khẩn trương gào vang: “Thiếu Trang chủ hãy đến nhanh lên, tiểu nhân e không thể chịu đựng được lâu hơn!”
Vương Hải Lam đã kịp đến, nhưng là đến để hỏi một câu ngơ ngác: “Địch nhân đâu Tiểu Chu?”
Để khi thấy xung quanh chỉ còn mỗi một mình Vương Hải Lam hiện diện, Tiểu Chu nhăn nhó và hậm hực: “Tới vô ảnh, đi vô hình, lẽ nào lúc chạy đến Thiếu Trang chủ không nhìn thấy bất kỳ kẻ địch nào từ đây bỏ chạy đi?”
Vương Hải Lam trợn mắt nhìn khắp người Tiểu Chu: “Nếu khắp thân ngươi không có đầy những vết trầy xướt, hoặc nếu lúc nãy tai ta không hề nghe rõ tiếng chạm kình, có lẽ ta phải nghĩ ngươi đã gặp một địch nhân tưởng tượng.”
Tiểu Chu lúc bấy giờ mới tự nhìn vào thân, và càng thêm nhăn nhó do phát giác vẻ ngoài của bản thân lúc này trông thật thảm hại: “Thân thủ của địch nhân thật khó lường, đến thân thể, mặt mũi của hắn như thế nào, tiểu nhân cũng chưa kịp nhìn thấy. Điều kỳ lạ là tại sao đối phương vừa nghe thanh âm của Thiếu Trang chủ đã vội vã bỏ đi, trong khi thực lực của y có lẽ vẫn còn thừa để lấy mạng cả tiểu nhân lẫn Thiếu Trang chủ.”
Vương Hải Lam chợt xạ mắt nhìn vào một chỗ trên nền đất, chỉ cách nơi Tiểu Chu đứng chừng hai mét hơn: “Bảo đối phương có thân thủ khó lường, lời của ngươi quả phần nào đúng. Hãy nhìn vào vùng đất kia, phải là người có công phu tu vi cực kỳ thâm hậu mới đủ năng lực san phẳng cả một nền đất đá vốn lởm chởm là thế. Ngươi không kịp nhìn thấy diện mạo của đối phương thật sao?”
Tiểu Chu tiến đến gần vùng đất Vương Hải Lam vừa đề cập và kinh hãi nhặt lên một mẩu đá tai mèo không hiểu sao bỗng bị sạm đen như có ngọn lửa cực nóng cháy xém vào: “Độc thủ Thiên Cương Địa Sát? Nhân vật vừa bất ngờ xuất hiện, định lấy mạng tiểu nhân không lẽ là người mặc áo lam Hắc Xích Giáo từng cùng Trình tổng quản động thủ?”
Vương Hải Lam rùng mình nhìn quanh, sau đó cũng bàng hoàng khi phát hiện những mẩu đá bị cháy xém như Tiểu Chu vừa nhặt không phải chỉ có một vài mẩu: “Ngươi nghĩ sao, Tiểu Chu, nếu ta đoán vệt ám khói trên vách đá không phải do lửa từ ngọn đuốc cháy sạm vào mà là do Độc thủ Thiên Cương Địa Sát?”
Tiểu Chu cũng rùng mình, vội tiến đến bờ vách đá bên phải cửa động, tay mang theo mẩu đá tai mèo bị cháy xém.
Sau khi so sánh, Tiểu Chu bật kêu: “Là hai dấu vết hoàn toàn khác nhau, Thiếu Trang chủ. Vệt ám khói trên vách đá nếu chạm vào ắt phải dính vào tay. Không như mẩu đá này suýt bị cháy thành than nên không hề dính tay tiểu nhân. Thiếu Trang chủ xem đây.”
Vừa kêu Tiểu Chu vừa lấy tay phải vuốt mạnh vào vệt ám khói trên vách đá, sau đó xòe cả hai tay cho Vương Hải Lam nhìn. Một tay Tiểu Chu quả nhiên bị bụi khói dính vào đen thui đen thủi, còn tay còn lại thì vẫn giữ sắc màu tự nhiên là màu da.
Nhưng thay vì nhìn vào hai bàn tay đang xòe rộng của Tiểu Chu, Vương Hải Lam không hiểu sao cứ trợn mắt nhìn mãi vào vách đá.
Tiểu Chu lấy làm lạ cũng đưa mắt nhìn và thấy nơi có vệt tay Tiểu Chu vừa chạm vào. Do lớp bụi than bám bên ngoài đã bị dây bẩn sang tay Tiểu Chu, lúc này trên bề mặt vách đá ở chỗ đó chợt lộ rõ một dấu khắc hình chữ thập.
Tiểu Chu lên tiếng: “Có ký tự? Ai đã lưu ở đây ký tự này và chữ “thập” mang ý nghĩa gì?”
Để đáp lời, thanh âm giọng nói của Vương Hải Lam chợt khàn đi: “Mau lùi lại, Tiểu Chu. Đó không phải là ký tự, mà là chỗ phát động cơ quan. Thật không ngờ ở hậu trang Vương gia lại cất giấu cơ quan chất chứa điều bí ẩn như thế này.”
Tiểu Chu vừa lùi lại, Vương Hải Lam liền tiến đến thế chỗ. Tiếp đó với phần mũi sắc bén của ngọn tiểu đao vốn được cột dính vào sợi tơ Tỵ Đao khi nãy đã dùng, Vương Hải Lam vừa ấn vào vừa rạch mạnh xuôi theo vết khắc hình chữ “thập”.
Cách... Cách...
Vương Hải Lam rạch đến đâu chuỗi tiếng động lách cách cũng vang lên theo đến đấy.
Khi Vương Hải Lam dừng tay, vách đá trước mặt hắn vụt tách ra, phơi bày một cửa bí ẩn dẫn sâu vào một thông đạo bí mật, âm u.
Tiểu Chu nghe lạnh khắp người: “Quả nhiên có một bí đạo. Không lẽ đây mới là nơi Trang chủ phu nhân dùng để nghỉ ngơi dưỡng thần mỗi khi có việc phải đi đến hậu trang? Thiếu Trang chủ có ý định tiến vào để xem xét chăng?”
Vương Hải Lam chưa kịp đáp thì xuất hiện chênh chếch trên bầu trời là một vật tỏa sáng sắc hồng rực rỡ. Vương Hải Lam tái mặt khẽ kêu: “Vương Hỏa Quang! Tín hiệu gọi mọi người đến ngay tiền sảnh Vương gia trang. Chúng ta đành phải gác chuyện này lại thôi, Tiểu Chu.”
Nói xong, Vương Hải Lam lại ấn mạnh mũi tiểu đao vào vết khắc chữ “Thập”, làm cho cửa bí mật từ từ khép lại trước vẻ mặt và ánh mắt nuối tiếc thất vọng của Tiểu Chu.
Sau đó cũng giống như cách đã vượt qua vực sâu, Vương Hải Lam cùng Tiểu Chu khẩn trưong đến ngay tiền sảnh Vương gia trang, theo tín hiệu triệu tập là Vương Hỏa Quang vừa tỏa sáng trên bầu trời mà ai ai cũng nhìn thấy.
Sắp đi đến tiền sảnh, chợt có một bóng người xuất hiện và gọi Vương Hải Lam: “Thiếu Trang chủ mau theo thuộc hạ. Đây là mệnh lệnh của phu nhân.”
Vương Hải Lam cau mày nhìn nhân vật trung niên đang nghiêng mình thi lễ, chờ dẫn đường nếu hắn đồng ý.
Vương Hải Lam nghi ngờ hỏi: “Đã phát tín hiệu Vương Hỏa Quang, lẽ nào ý cha ta không phải muốn mọi người đến tiền sảnh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT