Ngọc Trí các gồm hai tiểu viện, ở giữa được ngăn cách bởi một tấm bình phong hoạ rồng làm bằng ngọc bích thật lớn, tiểu viện bên trái được đổi thành chỗ nam tử thay quần áo, trước của tiểu viện bên phải có mấy người hạ nhân đang đứng, có lẽ là đang chờ Lâm Tương tắm gội.

Trương Nghi Lâm cùng Xảo Tuệ, Xảo Tâm xuyên qua hành lang, lập tức vòng qua bình phong đi vào tiểu viện bên trái, ánh trăng từ cửa sau đi đến, xuyên qua núi giả cao chót vót, trúc xanh san sát, bị gió đảo qua, phát âm vang rào rạt.

Nàng giương mắt nhìn lên, trước cửa sương phòng Trương Viên đang đứng thẳng tắp, Trương Nghi Lâm hơi suy tư, hạ giọng phân phó: "Xảo Tâm, đi đem người rời đi."

Xảo Tâm có chút sợ hãi, "Nô tỳ...... Nô tỳ không biết như thế nào a, tiểu thư!"

Trương Nghi Lâm nhíu mày nghĩ nghĩ, tư vị có chút hận không thể rèn sắt thành thép*, thấp giọng nói: "Ngươi thật ngu ngốc, ngươi nói Lâm Tương bên kia có việc tìm đến hắn!"

(*)Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Xảo Tâm do dự bước đi, khuyên can một hồi mới đem được Trương Viên vòng đi từ một đầu khác, Trương Nghi Lâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng có chút thấp thỏm tâm tình, hướng tới cửa phòng đi đến.

Nghĩ thầm, chỉ cần hôm nay chuyện này thành công, những đồ vật mà nàng vẫn tha thiết ước mơ, sớm hay muộn sẽ rơi vào tay nàng.

Cửa gỗ khắc hoa của tiểu viện bị đẩy ra một khe nhỏ, Trương Nghi Lâm eo thon uốn éo, không tiếng động mà chui đi vào.

Xảo Tuệ đứng ở cửa, tim đập tựa như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nàng xê dịch bước chân tận lực dùng cây cột để che giấu thân ảnh của mình, bên trong phòng có tiếng nước vang lên, Xảo Tuệ run người, đôi mắt nhìn khắp nơi xung quanh một chút, nhấc chân hướng tiền viện chạy tới, ở trong lòng cầu xin: Trời cao phù hộ!

Dựa theo những gì Trương Nghi Lâm phân phó, nàng tìm được tiểu nha hoàn mang đai lưng màu xanh lá đứng ở cửa tiền viện. Đó là người mà Lâm Tương từ sáng đã an bài tốt, chỉ đợi Trương Nghi Lâm đem Cố Hoài Du đưa tới Noãn các xong thì đi thông tri lão phu nhân, đem việc này nháo đại.

Sau khi đem người trộm kéo qua một bên, Xảo Tuệ mới bình ổn thần sắc: "Mọi chuyện đã làm thoả đáng, nhanh nhanh đi bẩm báo lão phu nhân."

Tiểu nha hoàn có chút nghi hoặc, nàng vẫn luôn canh giữ ở cửa tiểu viện, cũng chưa từng nhìn thấy biểu tiểu thư tới, sao sự tình đã xong rồi?

"Ngươi cứ đi là được, tóm lại tam tiểu thư bây giờ đã ở trong Ngọc Trí các, nếu còn chần chừ sẽ đánh mất cơ hội!" Xảo Tuệ thấy trên mặt nàng mang nghi ngờ, mở miệng thúc giục.

Tiểu nha hoàn thấy nàng nôn nóng, cũng cố chấp nhiều như thế, liền hướng về phía Xảo Tuệ mà gật gật đầu, xoay người chạy tới Định Sơn đường.

Mặc dù trong phòng đã trải một tấm thảm dày nhưng Trương Nghi Lâm vẫn tận lực phóng nhẹ bước chân, nàng đem vạt áo trước ngực kéo xuống, đôi mắt nhìn thẳng đến phía sau tấm bình phong đang bốc hơi.

Quần áo bẩn thay ra bị tuỳ ý vất ở trên, xuyên qua tấm bình phong có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn nửa dựa trong thau tắm, tóc dài rũ xuống, làn da màu đồng dính nước, bị ánh sáng chiếu đến cơ hồ lấp lánh.

Trương Nghi Lâm đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng cao lên, hai má nóng rực, đến hô hấp cũng dồn dập vài phần. Nàng gả đến vương phủ, một mặt là muốn hưởng thụ những ngày vinh hoa phú quý, còn mặt khác, đó là bởi vì Lâm Tu Duệ này.

Từ nhỏ nàng đã thường xuyên nghe dì hoặc mẫu thân nói, biểu ca nàng thông tuệ hơn người, tướng mạo lại không người ai sánh kịp, là toàn bộ hy vọng của Vinh Xương vương phủ, nghe nhiều, Trương Nghi Lâm liền có lòng hiếu kỳ cực lớn với người ca ca Lâm Tu Duệ này, khi đó nàng còn nhỏ, trong thân tâm nghĩ rằng, kể cả nam tử có đẹp đi chăng nữa cũng không vượt qua được ca ca của mình đi.

Thẳng đến khi nàng tám tuổi, lần đầu tiên đến vương phủ, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tu Duệ.

Rốt cuộc cũng là lớn lên trong phú quý, Lâm Tu Duệ quanh thân mang theo quý khí của thế gia công tử, diện mạo càng không cần phải nói, ngũ quan như ngọc tạc, mày kiếm mắt sáng, bởi vì từ nhỏ đã tập võ, thân hình của hắn so với Trương Dịch Thành cao lớn hơn một ít, khi đó Trương Nghi Lâm mới hiểu được, nguyên lai dì không có nói sai.

Nhưng so với dung mạo, thứ khiến nàng say mê nhất vẫn là sự sủng ái của Lâm Tu Duệ đối với Lâm Tương, ngậm trong miệng sợ tan nâng trong tay sợ ngã, bất luận Lâm Tương có vô lý như thế nào, Lâm Tu Duệ đều cực kỳ kiên nhẫn.

Một người như thế, nếu có thể đem giữ ở bên mình, nghĩ đến cũng chính là mỹ sự!

"Lại đây, giúp ta lau tóc." Sau bình phong Lâm Tu Duệ nhắm mắt dựa vào bên thùng gỗ, hắn có thể cảm nhận được trong phòng có người, tưởng đó là tiểu nha hoàn tới hầu hạ.

Trương Nghi Lâm tim đập càng dồn dập, nàng hít vào thật sâu một hơi, đang muốn chậm rãi tiến lên, lại nghe Lâm Tu Duệ không kiên nhẫn nói: "Thất thần làm gì!"

Vòng qua bình phong thêu hoa, Trương Nghi Lâm cảm thấy lỗ tai như lửa đốt, gỡ khăn vải gác ở trên khay xuống, chậm rãi thay hắn lau tóc dính nước.

Lâm Tu Duệ vẫn nhắm mắt như cũ, lại bỗng nhiên cảm thấy một đôi tay chậm rãi vuốt ve đầu vai của chính mình, theo xương quai xanh lướt xuống, rồi cuối cùng ngừng ở chỗ ngực.

Hắn đột nhiên mở mắt, lập tức xoay người lại, đợi đến khi thấy rõ người phía sau thì Trương Nghi Lâm đã cởi bỏ áo choàng bên ngoài, lập tức giận dữ nói: "Ngươi làm gì!"

Trương Nghi Lâm bị động tác bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, nước trong thùng gợn đong đưa, nàng dường như có thể nhìn đến rõ ràng từng sợi lông tơ trên thân thể Lâm Tu Duệ.

"Biểu ca......" Trương Nghi Lâm e lệ ngượng ngùng nhìn Lâm Tu Duệ, nàng thấp giọng gọi một tiếng, há mồm nói: "Muội muội thích biểu ca đã lâu."

Lâm Tu Duệ nhíu mày, tức giận mắng: "Cút đi!"

Trương Nghi Lâm sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt lại kiên định, nắm chặt dây đai bên hông cẩm y, dưới ánh mắt không thể tin được của Lâm Tu Duệ, chậm rãi kéo ra, trút bỏ nốt tấm vải cuối cùng trên cơ thể.

Lâm Tu Duệ thấy tình thế không tốt, muốn nhấc chân bước ra thau tắm, lại phát hiện quần áo sạch sẽ bị nha hoàn đặt cách xa hơn năm bước.

Hắn nhắm hai mắt lại, thanh âm lạnh băng: "Ta nói nếu ngươi bây giờ cút đi ra ngoài, thì ta có thể xem như sự việc ngày hôm nay chưa từng phát sinh qua......"

Còn chưa nói xong, Trương Nghi Lâm liền ôm cổ hắn, thân hình mềm mại ấm áp dính sát vào phía sau lưng hắn. Lâm Tu Duệ cắn răng muốn kéo cánh tay trên cổ ra, ngay sau đó liền nghe bùm một tiếng, Trương Nghi Lâm không còn miếng vải nào trên người đã chìm vào bồn tắm.

Việc đã đến nước này, Trương Nghi Lâm áp xuống một tia ngượng ngùng cuối cùng chực thoát ra ngoài, hai tay ôm lấy cổ hắn đồng thời hai chân quấn quanh vòng eo săn chắc, nàng cũng không tin tới nông nỗi này rồi mà Lâm Tu Duệ còn có thể nhịn được, chỉ cần hắn động thủ, dựa vào quan hệ hai nhà, nháo cũng phải nháo đến khi Lâm Tu Duệ cưới nàng vào cửa.

Ngoài cửa lạch cạch tiếng bị đẩy ra, tiểu nha hoàn cùng lão phu nhân vội vàng mà đến, bình phong dính đầy nước đến trong suốt, mọi người liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy phía sau hai cái thân ảnh dây dưa bên nhau.

Nghe được bên trong thanh âm nữ tử thét chói tai, lão phu nhân tức giận đến nói không nên lời, bà không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán được người trong đó là Trương Nghi Lâm. Tiểu nha hoàn dẫn đường thấy tình cảnh vậy, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, vội vàng muốn kéo cửa lại.

Động tác mở cửa kinh động đến hai người trong phòng, Lâm Tu Duệ còn đang cố gắng gỡ bỏ tay Trương Nghi Lâm ra, nhưng Trương Nghi Lâm quyết tâm muốn nháo lớn việc này, một tay vừa được kéo ra thì tay khác lại quấn chặt lấy.

Tiếng nước rung động, lão phu nhân tức giận đến choáng váng cả đầu, thân mình lung lay, được Trương thị cùng Giang thị đồng thời đỡ lấy. Trong viện nha hoàn bà tử đã cho lui hết, tiệc mừng thọ đang diễn ra tốt đẹp đột nhiên xảy ra sự tình như thế, những quý phụ đến theo cũng không dám lưu lại lâu hơn, lấy cớ đi ra ngoài.

Nhưng tẩu tẩu bên nhà mẹ đẻ của Trương thị, Lý thị, lại đối với một màn kia rất là vừa lòng, nàng còn đang lo Lâm Tu Duệ đối Trương Nghi Lâm vẫn luôn không nóng không lạnh, không nghĩ tới cái nữ nhi này lại lớn mật như thế, cư nhiên dám làm ra việc này, hiện giờ việc này bị nhiều người nhìn như vậy, Lâm gia mặc cho không cam lòng, cũng chắc chắn sẽ phải phụ trách!

Nàng nhìn về phía lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, ngài xem việc này đã nháo đến như thế, không chừng huynh muội hai người cố ý cũng nên......"

Lão phu nhân quả thực bị Lý thị không biết xấu hổ này làm cho tức chết rồi, bà hít thật sâu hai ngụm khí sau đó mới lạnh lùng nói: "Cố ý với nhau? Ngươi thật ra cũng biết dát vàng lên mặt mình đó!"

Lý thị bị như vậy vừa nói, cũng không giận, chỉ nói: "Vậy ngài nói xem, việc này nên làm như thế nào bây giờ?"

Lão phu nhân sao không nhìn ra chuyện này là do Trương Nghi Lâm cố tình làm ra, ngày thường chỉ cần Duệ Nhi vừa xuất hiện, tròng mắt của nàng ta tựa hồ muốn rớt cả ra. Nếu việc này không người biết còn tốt, nhưng trước mắt đã nháo thành bộ dáng như vậy, muốn ngăn cản miệng lưỡi thiên hạ đã là chuyện không có khả năng! Truyền ra không chỉ có Trương Nghi Lâm bị huỷ hoại thanh danh, ngay cả danh dự Lâm Tu Duệ cũng sẽ bị hủy.

Ngày thường lão phu nhân đối với này tôn tử thực sự rất vừa lòng, ai ngờ bỗng nhiên lại xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cái người Lý thị này, xưa nay hỗn láo không nói lý, nếu không xử lý ổn thoả, không biết nàng ta sẽ ở bên ngoài nháo thành cái dạng gì nữa!

Lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Nhập cửa làm thiếp đi!"

Nghe được lời này, Lý thị không đồng ý, nàng ta muốn chính là danh phận phu nhân thế tử, sao có thể cho cái chức thiếp thị nho nhỏ rồi đuổi đi, đang muốn mở miệng, liền nghe lão phu nhân nói tiếp: "Vô môi vô sính*, đây là ta đã nể mặt Trương thị nhượng bộ rồi, nếu ngươi vẫn còn hy vọng hão huyền...... bản thân nên biết đường lượng chừng một chút!"

(*) Câu này nghĩa là không có mai mối thăm hỏi thì không được xuất giá. Còn để dịch thuần Việt và hợp ngữ cảnh thì mình bó tay:P

Lý thị nghĩ nghĩ, nếu không phải e ngại còn mặt mũi cô em chồng, hôm nay chỉ sợ lão thái thái sẽ không lưu lại người sống, nếu đem việc này cương quyết nháo lên thì đến cả chức thị thiếp kia cũng sẽ không được, như thế liền mất nhiều hơn là được! Thêm nữa Lâm Tu Duệ đang giai đoạn huyết khí phương cương*, bên người không có thông phòng cũng không thị thiếp, mà nữ nhi nhà mình trời sinh mĩ mạo, tính tình lại tốt, đến lúc đó bản thân hảo hảo dạy dỗ lại một phen, không lo không nắm được tâm hắn.

(*)Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Tức thì gật đầu, đồng ý!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play