Thanh âm nói chuyện nhỏ nhẹ trong nhà thủy tạ bị tiếng Lâm Chức Yểu cắn hạt dưa che lại, Trần Kiều ngạo nghễ liếc mắt một vòng, thấy hai người đang trò chuyện với nhau vui vẻ, nghĩ nghĩ nói: "Còn lâu mới đến lúc khai yến, không bằng chúng ta tìm chút việc vui đi?"
Một thiên kim ngồi bên cười nói: "Hảo a, làm chi?"
"Chơi tơ bông lệnh* thì như thế nào?" Trần Kiều liếc liếc mắt hai người bên cạnh một cái, ngay sau đó cười khanh khách nói.
(*) Tơ bông lệnh: trò chơi về thơ văn, người đầu tiên sẽ bắt đầu bằng câu thơ và những người còn lại sẽ tiếp tục, những câu thơ sau phải phù hợp với nhịp điệu những câu đang được nói. Nếu không đối được thơ hoặc mắc lỗi người đó sẽ bị phạt rượu. (nguồn Baidu, mình không biết chính xác tên tiếng Việt của trò này nên để như vậy.)
Đại Chu ưa thích dáng vẻ thanh cao, thành ra các nàng đang tụ họp ở đây, liền chịu không ít ảnh hưởng, ngồi nhàn tới không có việc gì làm thì bày ra việc thi này, lấy văn kết bạn thật ra thêm không ít nhã hứng.
"Hảo a!" Vì muốn giảm bớt xấu hổ, Mạc Chỉ Lan vỗ tay cười nói: "Vậy liền từ Tương Nhi mở đầu đi!"
"Ân......" Lâm Tương trầm ngâm một lát, lại không quá đồng ý: "Tơ bông lệnh quá mức tầm thường, ngày thường chúng ta luôn chơi, không có gì mới mẻ."
"Không bằng như vậy, hôm nay là sinh thần tổ mẫu, chúng ta hoạ một bức mừng thọ đi, rồi từ đó chọn lựa một vị thắng cuộc, ta vừa vặn có ở đây một tấm lụa ánh trăng, người xuất sắc sẽ được, như thế nào?"
Trần Kiều hô hấp cứng lại, nàng đại ý là muốn khiến Cố Hoài Du xấu mặt, lại không nghĩ tới Lâm Tương sẽ làm lớn như thế. Lụa ánh trăng này chính là cống phẩm trong cung, mỗi năm cống đến không hơn mười tấm, Hoàng Thượng thường dùng để ban thưởng nương nương trong cung, cơ bản không truyền quá đến bên ngoài.
"Hảo nha, chỉ là nếu ngươi thua cũng đừng có khóc lóc!"
Lâm Tương âm thầm cắn răng, cười nói: "Làm sao có thể, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy."
Nàng chịu bỏ vốn gốc như thế, cư nhiên là nắm chắc cuối cùng tấm lụa ánh trăng này sẽ không ra đi. Rốt cuộc thứ này vẫn là quá mức trân quý, năm trước Lâm Tu Duệ có công hộ giá được ban thưởng, nàng sao có thể cam tâm chắp tay tặng người như vậy.
Mọi người trong nhà thủy tạ đều xoa tay, hạ quyết tâm dùng tất cả bản lĩnh, dù sao cũng ở trước mặt nhiều người như thế, nếu thắng đối với thanh danh bản thân có lợi rất lớn, hơn nữa, tấm lụa ánh trăng kia các nương nương trong cung chạy theo như vịt, nếu bản thân có được, vậy tiện chèn ép được bao nhiêu người.
"Đại tỷ cùng muội muội cũng cùng nhau đến đây đi." Lâm Tương dấu đi khinh miệt trong đáy mắt kia, tươi cười điềm mỹ nhìn Cố Hoài Du hai người.
Lâm Chức Yểu trong lòng mắt lớn trợn trắng, đem hạt dưa trong tay ném xuống mâm, cười nói: "Hảo a."
"Muội muội đâu?" Nàng hỏi.
Cố Hoài Du bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, "Vậy thì từ chối là bất kính."
Sai nha hoàn đi xuống chuẩn bị giấy và bút mực, bên trong nhà thủy tạ không khí đấu họa náo nhiệt, thứ nhất vì vài giớ trước yến hội thực sự có chút nhàm chán, thứ hai vì mấy người tài họa ở Thịnh Kinh sẽ nhận được danh tiếng rất lớn.
Này đây không chỉ nhóm khuê tú nghe tin mà đến, ngay cả nhược quán*, thiếu niên, trẻ con cũng gom lại bên trong đình viện. Đại Chu phong tục cởi mở, thiếu niên ngưỡng mộ cái đẹp cũng là bình thường.
(*) Nhược quán: cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi thời xưa.
Trong tiếng náo nhiệt, Triều Lộ từ sáng không thấy xuất hiện đi đến bên canh Lâm Tương, ghé sát tai nàng nhẹ giọng: "Biểu tiểu thư bên kia đã an bài tốt."
Lâm Tương gật đầu, Triều Lộ liền thối lui đến một bên. Nàng giật giật ngón chân có chút xót, tay đặt trên xe lăn nhẹ điểm Mạc Chỉ Lan một chút, "Ngươi cúi xuống một lát, ta có lời nói với ngươi."
Mạc Chỉ Lan đưa lỗ tai lại gần, nghe Lâm Tương ở bên tai nhỏ giọng nói thầm hai câu xong, biểu tình kinh ngạc rồi trở nên có chút do dự, liếc nhìn mọi người ở bên ngoài, chần chờ mở miệng: "Liệu có ổn không?"
"Có gì không ổn!" Lâm Tương kéo kéo khóe miệng, ý cười trong mắt hiện lên càng rõ: "Ngươi có làm được không? Ngươi không làm, ta liền đi tìm người khác."
Ở trong vòng tiểu thư công tử Thịnh Kinh này thì gia thế Mạc Chỉ Lan đứng ở cuối cùng, nếu như không phải bám được vào Lâm Tương, bản thân sẽ phai mờ không ai biết đến, huống hồ, cha mình còn đang làm thuộc hạ cho Lâm Tu Duệ, hôm nay lúc dự tiệc cha nàng còn dặn dò qua, cần phải lôi kéo được Lâm Tương kiếm cho ông ta chút thể diện.
Mạc Chỉ Lan trầm mặc một lát, cuối cùng là gật đầu.
Sau một lúc lâu, bọn nha hoàn mang theo đồ vật nối đuôi nhau mà vào, vì để cho tiện, đám nha hoàn mang trái cây cùng điểm tâm trong nhà thuỷ tạ đi, chỉ để lại mỗi bàn.
Lâm Tương bắt đầu mời mọi người lại đây, thân làm chủ nhà, Cố Hoài Du bị cố ý gọi vào đằng trước, chỉ là trước khi đi Lâm Chức Yểu bỗng nhiên lôi kéo nàn vạt áo nàng, nói âm thanh chỉ hai người nghe rõ: "Vạn sự cẩn thận."
Cố Hoài Du đối với thiện ý của Lâm Chức Yểu mỉm cười, "Ta biết, ngươi cũng thế."
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc khi Cố Hoài Du bước đi, Mạc Chỉ Lan siết chặt lòng bàn tay, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt gắt gao dừng ở trên người Cố Hoài Du.
Cố Hoài Du trong lòng biết này mấy người đánh chủ ý gì, chỉ làm như không phát hiện, nhìn chăm chú vào những người đi qua. Qua một lúc sau, Mạc Chỉ Lan đầu gối mềm nhũn, nháy mắt đụng phải nha hoàn đang cầm màu vẽ tranh, yêu kiều a một tiếng: "Ai đẩy ta a!"
Mắt thấy sắp được việc, ai ngờ, liền nghe được nha hoàn kêu sợ hãi một tiếng, thân mình lệch đến phía trước hai bước, dứt khoát đụng phải Lâm Tương.
Nàng đang ngồi trên xe lăn, nghe nha hoàn báo cáo hành tung của Trương Nghi Lâm, dư quang nhìn thấy một đạo thân ảnh ập tới, theo bản năng vừa quay đầu, một màu đen đậm đặc liền đón đầu ập đến.
Chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, xe lăn không biết tại sao lúc này lui ra sau cực nhanh, ngay sau đó phanh một tiếng vang lớn, lại hợp với vài cái quay cuồng, rơi xuống bậc thang phía dưới.
"Tương Nhi! Tương Nhi!"
Làm ra đại biến cố như thế, Mạc Chỉ Lan ánh mắt hoảng loạn, vội vàng đẩy mọi người đang trợn mắt há hốc trước mặt ra, chạy qua đi.
Lâm Tương đầu đầy thuốc màu, theo động tác ngẩng lên mà từ từ chảy xuống, ở trên mặt kéo ra đủ mọi màu sắc hoa văn, cùng với biểu tình hoàn toàn ngốc ra của nàng, mạc danh có chút buồn cười. Nhìn như thế nào cũng thấy giống gà cảnh rớt xuống nước, sắc thái sặc sỡ, ánh mắt dại ra.
Xe lăn quay cuồng trên mặt đất, bánh xe gỗ lớn chậm rãi chuyển động, người bên cạnh vây xem hoàn hồn, rốt cuộc có người nhịn không được, phụt một tiếng bật cười.
Mạc Chỉ Lan cuống quít chạy xuống bậc thang, muốn đem người từ trên mặt đất nâng dậy, thế nhưng hai chân lại không có chút sức lực, một thiếu nữ trói gà không chặt muốn nâng một thiên kim tiểu thư lên chung quy vẫn là quá mức phiền toái.
Sau vài lần nâng lên lại ngã xuống, Lâm Tương nghe được bên cạnh không ngừng truyền đến thanh âm cười nhạo, hận không thể lập tức hôn mê qua đi.
Nàng không cần xem cũng biết bộ dáng hiện tại có bao nhiêu buồn cười, một thân anh thảo sắc váy đã nhuộm thành bộ dạng lộn xộn, búi tóc tán loạn ướt róc rách chảy trên mặt, thật là so với con hát còn buồn cười hơn!
Mạc Chỉ Lan cả người có chút phát run, chạy nhanh tới bên bọn nha hoàn đã thực sự phát ngốc hô to: "Thất thần làm gì! Còn không mau tới đem đại tiểu thư nâng dậy!"
Lâm Tương thật sự là không còn mặt mũi đối diện mọi người, trong nháy mắt ngồi trên xe lăn cả người sụp xuống, vô lực ra mặt.
Tuy rằng hết thảy đều là Lâm Tương phân phó, nhưng Mạc Chỉ Lan căn bản không nghĩ tới sẽ biến thành cục diện hiện tại, Lâm Tương chính là đầu trái tim Lâm Tu Duệ, nếu là có nửa điểm sơ xuất, chính mình căn bản vô phương giải thích!
Thấy Lâm Tương đã ngất, nàng lập tức buột miệng thốt ra: "Cố Hoài Du! Ngươi vì sao phải cố ý đẩy ta!"
Tầm mắt mọi người đều chuyển tới trên người Cố Hoài Du, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Chỉ Lan, trong mắt tràn đầy ủy khuất: "Mạc tiểu thư, ta cùng ngươi không oán không thù, chính ngươi gây ra họa, vì sao phải cắn bằng được trên người ta?"
"Ta...... Cái gì kêu ta gây ra họa! Ta rõ ràng...... Rõ ràng chính là bị ngươi cố ý đụng phải!" Mạc Chỉ Lan sắc mặt trắng bệch khẩn trương nói.
Hai người bên nào cũng cho là mình phải, tầm mắt mọi người trong viện đảo quanh trên người bọn họ, bọn họ vốn là tới xem náo nhiệt, không nghĩ tới, tranh còn chưa thấy lại nháo đến cực kỳ náo nhiệt!
"Lời này ta còn muốn hỏi Mạc tiểu thư." Cố Hoài Du cúi đầu, chậm rãi nói: "Mọi người đều thấy, nha hoàn là sau khi ta đi ngang qua mới ngã xuống đất, chưa chắc ta đã có ba đầu sáu tay, có thể sau khi đi qua một bên xong còn có thể từ phía sau đẩy ngươi?"
"Ngươi!" Mạc Chỉ Lan lòng nóng như lửa đốt, nếu như hôm nay nàng không giải quyết ổn thỏa chuyện này, đợi Lâm Tương tỉnh lại, bản thân đến trái cây còn không có mà ăn.
"Ngươi nói bậy! Rõ ràng chính là ngươi thời điểm đi qua ta liền duỗi tay đẩy ta!" Nàng nhìn về phía nha hoàn đã quỳ rạp dưới đất, mở miệng nói: "Ngươi cách gần nhất, ngươi nói đi! Mãn phủ thượng hạ đều biết, ta cùng với Tương Nhi ngày thường xưa nay giao hảo, ta có cái gì lý do phải làm động tác này?"
Tiểu nha hoàn đầu óc có chút phát ngốc, nàng không có bị ai đẩy, mà là ở trước mắt bao người bỗng nhiên bị Mạc Chỉ Lan đảo tới đâm về phía trước, nhưng nàng cũng không ngã xuống làm đầu sỏ gây tội, trong nháy mắt lúc nàng sắp ổn định, liền cảm thấy hai đầu gối gập xuống giống như bị châm đâm, ngay sau đó một cỗ cự lực đánh úp lại, chờ đến khi hoàn hồn, đã thành cục diện như vậy.
"Nô tỳ...... Nô tỳ không biết! Nô tỳ chỉ thấy Mạc tiểu thư bỗng nhiên đổ lại đây!" Tiểu nha hoàn dưới ánh nhìn soi xét của mọi người, trên mặt mồ hôi lạnh ròng ròng: "Cho nên...... Cho nên......"
"Cho nên, vì sợ trách tội, chỉ có thể đem việc này đổ đến trên đầu ta." Cố Hoài Du chậm rãi đi xuống bậc thang, nhìn kỹ Lâm Tương đang nhắm chặt mắt lại, lông mi khẽ run, hiển nhiên là không có thật sự ngất xỉu đi.
Nàng lấy khăn mang bên người ra, nhẹ nhàng thay Lâm Tương chà lau vệt bẩn trên mặt, lại vì nhan sắc đã quá thảm, ngược lại đem sắc thái của nàng ta bôi thành một đoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT