Đây đây:))) hai người cuối cùng cũng gặp nhau rồi nha:))) chỉ là hơi... tí thoi ;)

————————-

Cố Hoài Du được Lục Chi cùng Hồng Ngọc đưa trở về Đường Lê viện, vừa vào cửa phủ Hồng Ngọc đã nghẹn hồi lâu cau mày nói: "Mới vừa rồi tên biểu thiếu gia kia thật là ghê tởm!"

"Đúng rồi!" Lục Chi phụ họa nói: "Tròng mắt đều rơi xuống trên người tiểu thư a! Nếu hắn dám lại lần nữa làm thế, ta nhất định sẽ đem tròng mắt hắn đào ra!"

"Còn nói tiểu thư đã nhiều năm chịu khổ! Nói giống như hắn cùng tiểu thư thân thuộc lắm ý." Hồng Ngọc bĩu môi, xì một tiếng khinh miệt: "Đây còn không phải muốn hủy danh dự của tiểu thư sao! Thật là toàn họ tâm thuật bất chính."

Nói xong mới phát giác bản thân giống như đem cả Vương phi cũng mắng đến, Hồng Ngọc lập tức che miệng, "Tiểu thư thứ tội."

Cố Hoài Du kéo kéo khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Không ngại!"

Tròng mắt này của hắn, sợ rằng sớm hay muộn cũng là muốn bị đào ra! Kiếp trước, nàng còn không phải bị hai huynh muội này huỷ hoại danh dự sao.

Trương Dịch Thành người này, trên mặt thoạt nhìn quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, kỳ thật bên trong lén lút là cái loại chay mặn cũng không ngán. Ngày thường ngụy trang cực tốt, văn võ tuy không quá xuất sắc, nhưng ỷ vào bề ngoài đẹp đẽ, vẫn là khiến không ít nữ tử khuynh tâm.

Trương gia thấy đi con đường làm quan vô vọng, liền đem toàn bộ tâm tư phóng tới trên người Trương Nghi Lâm, đối với đứa con trai này thật ra sơ sẩy không ít, nhưng Trương gia cũng chỉ có độc đinh là hắn, đươnng nhiên phải trông cậy vào để về sau còn có thể kéo dài hương khói, vì vậy cũng đơn giản bồi thường cho hắn.

Trương Dịch Thành trong lòng khó chịu, hồng lâu, sở quán liền thành địa phương để hắn. Hắn cũng có suy nghĩ muốn bám víu vào quan hệ cùng vương phủ, thế nhưng trong nhà sớm đã nghĩ đến chuyện này, muốn đem Trương Nghi Lâm đưa đến vương phủ trước, mà bản thân hắn còn không được Lâm Tương để mắt đến. Thẳng đến khi Cố Hoài Du xuất hiện, làm cho hắn thấy được hy vọng.

Trương thị bị lão phu nhân nhắc nhở, động tác rất nhanh, Cố Hoài Du vừa mới trở về phòng không bao lâu, nha hoàn liền đưa bạc đến Đường Lê viện, nói rõ ý đồ đến.

Cố Hoài Du ánh mắt lóe lóe, "Ngươi về hồi bẩm mẫu thân, không cần an bài chưởng quầy Tiên Vũ các lại đây, ta muốn tự đi một chuyến."

Dân chúng Đại Chu tương đối cởi mở, không giống tiền triều, không cho nữ tử đọc sách viết chữ, ra ngoài cửa lớn, không theo khuôn phép, lên phố chọn y tuyển sức là chuyện thường thấy, Trương thị cũng không muốn quản nhiều, phất phất tay liền đồng ý.

Từ vương phủ ra tới nơi, mặt trời đã chói lọi mà chiếu vào đỉnh đầu, Lục Chi cùng Hồng Ngọc đi theo phía sau Cố Hoài Du, mắt nhìn thấy sắp tới tới Tiên Vũ các, nàng lại bước chân đi tiếp, xoay người hướng phương hướng khác mà đi đến.

Hồng Ngọc khó hiểu mở miệng: "Tiểu thư, ngài có phải đi nhầm hay không?"

"Không có."

"Nhưng Tiên Vũ các rõ ràng là ở con đường phía sau mà......"

Cố Hoài Du mắt nhìn phía nam, "Đi thanh y hẻm trước."

"Thanh y hẻm?" Hồng Ngọc có chút không hiểu rõ lắm: "Đó là nơi nào?"

Lục Chi ở phía sau lặng lẽ kéo kéo góc áo Hồng Ngọc, nàng trong lòng tuy cũng tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Cố Hoài Du không trả lời, kỳ thật nàng hôm nay muốn ra cửa, đều không phải là muốn đi dạo đường phố phồn hoa bên ngoài, mà là muốn nhìn lại cái hẻm nhỏ sau phố cái kia.

Tối hôm qua nàng mơ thấy Nhị Cẩu Tử, trong lòng có chút hoài niệm. Tính ra, hơn nửa đời trước, bản thân cũng chưa từng có năm nào đi qua nơi đó.

Thanh y hẻm cũng không phải cái nơi náo nhiệt, nơi này phần lớn là nhà của quản sự đại quan hoặc quý nhân gia. Nhà trong hẻm cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ là nhà ngói ba gian, trước cửa có một tiểu viện. Bởi vì ban ngày đều đi làm việc, cho nên cửa lớn mọi nhà đóng chặt, thoạt nhìn có chút thanh tĩnh cô tịch.

Hồng Ngọc không rõ nguyên do, tiểu thư là như thế nào tìm đến cái địa phương này? Nhưng thấy bộ dáng tâm tình nàng không tốt lắm, lại dừng lại câu hỏi của mình.

Ngõ nhỏ yên lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, vì lẽ đó nên thanh âm giày thêu đạp lên trên đường đá xanh đặc biệt rõ ràng.

Khoảng cách càng ngày càng gần, Cố Hoài Du tuy đối Cố thị không chút cảm tình, nhưng sau một kiếp trở lại nơi này cảm giác vẫn làm nàng có chút cảm xúc.

Cổng lớn Cố thị vẫn còn treo hai ngọn đèn lồng màu đỏ, gió thổi qua, tua phía dưới theo đó lung lay, hoa lê trong viện từ đầu tường dò xét ra tới, rào rạt rơi xuống đầy đất.

Hết thảy đều là quang cảnh năm xưa, chỉ là cảnh còn người mất, cố nhân đã không còn ở.

Nàng không muốn đẩy cửa đi vào, ngược lại từ trước cửa vòng tới phía sau, mới vừa vừa chuyển quá chỗ ngoặt, liền thoáng nhìn thấy phía tường thấp loang lổ có một cái bóng dài.

Lục Chi thân hình chợt phản ứng, kéo dài nửa bước đi tới che ở phía trước người Cố Hoài Du, đang xem xem đối phương là người phương nào sau, lại yên lặng lui xuống dưới.

Người nọ từ trên cây ngắt xuống một nhánh thiển bạch hoa lê, niết ở trong tay thưởng thức, trên người áo gấm thêu đường vân vàng cùng bạch trà bị gió thổi lay động, vạt áo bồng bềnh như trích tiên.

Nhận thấy được phía sau có người tới gần, hắn đột nhiên xoay người, hô hấp hơi hỗn loạn, nhánh hoa lê trong tay kia rơi xuống, tiếp đất tan thành mảnh nhỏ.

Bốn mắt nhìn nhau, tuy nàng đứng ngược sáng nhưng mặt mày vẫn lộ vẻ quyến rũ, bộ trâm ngọc bên mái tóc lấp lánh dưới ánh sáng nhạt.

Tống Thời Cẩn khẩn trương mà chỉnh chỉnh giọng nói, tim đập đến lợi hại.

"Tống đại nhân." Cố Hoài Du khom người, đối với hắn khuôn mặt xa cách nói.

Hắn vóc dáng rất cao, tóc dài đen nhánh như thác nước chỉ dùng một trâm chi ngọc búi nửa trên đỉnh đầu, mắt phượng dài hẹp trong giây lát hiện lên vẻ mất mát.

"Nguyên lai là Cố tiểu thư." Thanh âm hắn rất êm tai, trầm thấp dễ nghe, không như ngày ấy cùng Lâm Lương Tài nói chuyện, giọng nói rất không chút để ý.

Chỉ là, nói xong hắn liền nhăn mày, điều hắn rõ ràng muốn nói chính là, nàng đã trở lại!

Nào biết, lời nói đến bên miệng lại thành như vậy.

Dưới tay áo tay hắn nắm lại đến khẩn trương, hắn sợ hãi! Nhưng lại không rõ trong lòng hắn đang sợ cái gì.

Hết thảy bi kịch còn chưa phát sinh, hắn rõ ràng có năng lực để bảo toàn cho nàng cuộc đời này vô ưu. Thật ra có vài lời muốn nói, nhưng vẫn là nói không nên lời, nàng còn nhớ rõ ta không? Cũng có lẽ, ta làm Cố Hoài Du nàng thất vọng rồi, chung quy do ta không có thể làm người tốt?

Môi đỏ như hoa của nàng khép mở, thanh như khánh ngọc: "Tống đại nhân như thế nào lại ở đây?"

Tống Thời Cẩn giật mình, nhất thời cứng họng.

Vừa vặn Mạc Anh từ đầu hẻm chạy tới, khi nhìn rõ chủ tớ Cố Hoài Du thì sửng sốt một chút, sau đó hướng về Tống Thời Cẩn chắp tay: "Chủ thượng, những thứ trang sức cùng vật liệu may mặc ngài muốn, Tiểu Cửu đã sai người đưa đến bên trong phủ."

"Tới tra án tử." Hắn cơ hồ đồng thời nói.

Mạc Anh gãi gãi cái ót, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân, nơi này có án tử sao?"

Tống Thời Cẩn nhắm mắt, rồi lại hướng Mạc Anh liếc mắt một cái.

Mạc Anh vội ngậm miệng lại, hắn cảm thấy chủ tử nhà mình gần nhất rất kỳ quái, ngày thường thấy phiền nhất là những thiên kim tiểu thư, đến nha hoàn bên người còn không có, hiện nay bên trong phủ trừ bỏ thô sử nha hoàn, cơ hồ toàn nam nhân a.

Vậy mà mấy ngày gần đây không biết tại sao thay đổi, son phấn Triều Dung lâu, trang sức Tiên Vũ các, cùng cẩm y hoa phục, căn bản toàn những đồ vật nam tử không dùng được lại lệnh Cô Cửu tất cả đều đưa tới, còn xem như bảo bối cất ở trong phòng, không cho người khác xem.

Bây giờ lại nghe hắn nói muốn đến tra án, chẳng phải đây là công việc của Đại Lý Tự sao?

Chẳng lẽ là chủ tử bị quỷ mê tâm hồn?

Nghĩ đến đây, Mạc Anh run lên, nhất thời cảm thấy chung quanh lạnh lên, ngay sau đó nhìn thoáng qua Tống Thời Cẩn, lúc này mới định lại tâm thần. Đại nhân nhà hắn sinh ra không được tốt, nhưng năng lực lại phi người hiếm ai có thể so, lại đối với Hoàng Thượng có ân lớn cứu mạng.

Dựa vào thủ đoạn thâm trầm mà một đường đi lên như diều gặp gió, trên mặt làm nịnh thần, chuyên thay Hoàng Thượng thu thập những quý nhân đại quan có dị tâm. Trên tay có thể nói là dính đầy máu tươi, liền quỷ thần đều sợ.

Thanh y hẻm vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng, lớn nhất án tử sợ sẽ là Cố thị diệt môn, kết quả Vinh Xương vương phủ xử lý mọi thứ cẩn thận, Cố Hoài Du có chút cảm thấy hứng thú, hỏi: "Án tử nhà ai?"

Tống Thời Cẩn ấn đường giật giật, không có trả lời.

Cố Hoài Du trong lòng lộp bộp một tiếng, khom người nói: "Đại nhân chớ trách, là ta lỗ mãng."

Tống Thời Cẩn định đưa tay đến: "Ngươi......"

"Đại nhân!" Từ ngói đen trên nóc nhà nhảy xuống một thân ảnh mặc toàn y phục màu đen.

Hắn nặng nề thở dài, nhìn về phía hắc y nhân: "Chuyện gì?"

"Này......" Hắc y nhân nhìn mắt chung quanh, tầm mắt rơi xuống trên người mấy người Cố Hoài Du.

"Không sao, ngươi tiếp tục nói."

"Chứng cứ đã tới tay! Chủ tử mệnh ngài lập tức hành động."

"Đã biết." Tống Thời Cẩn ẩn ẩn bực bội.

"Thuộc hạ cáo lui!"

Được đáp lời, bóng đen giống như quỷ mị kia nhún người nhảy lên tường rồi lên nóc nhà, chỉ lúc sau liền không thấy.

Gió xuân chợt nổi, hoa lê rụng xuống, lạc mất mấy cánh hoa trắng tuyết lên đâu, Tống Thời Cẩn kiềm chế xúc động muốn tiến lên đem mấy cánh hoa trên đầu nàng xuống, trầm giọng nói: "Ta còn có chuyện quan trọng bên người, liền đi trước một bước."

Mạc Anh sau khi nghe xong, đột nhiên tỉnh ngộ.

Chủ tử đang nuối tiếc!

Khó trách ngày ấy sau khi gặp kiệu của Cố tiểu thư xong, trở về liền kỳ quái lên. Nguyên lai là coi trọng cô nương nhà người ta! Hắn lại trộm nghiêng đầu một lần nữa đánh giá Cố Hoài Du, ngầm tấm tắc hai tiếng, cô nương này thực sự làm người khác liếc mắt một cái liền khó quên a.

"Mạc Anh!"

Mạc Anh sau lưng chợt lạnh, cả người ngẩn ra, đột nhiên thu hồi tầm mắt.

Nhìn một cái cũng không được sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play