Vừa rồi cả hai đã thuấn phát huyền linh thuật, đây cũng là một trong những điểm mạnh của huyền phủ cảnh, không cần mượn nhờ huyền linh cũng có thể thi triển huyền linh thuật, thậm chí không cần thời gian chờ mà thành hình ngay lập tức.

Mặc dù thời gian chờ khi thi triển huyền linh thuạt rất ngắn nhưng khi so sánh giữa hai bên sẽ lộ rõ sự chênh lệch, huyền chân cảnh chưa kịp phóng thích huyền linh thuật thì huyền linh thuật của huyền phủ cảnh đã bay đến rồi.

Ở trong một trận chiến thì tích tắc cũng đủ quyết định sống còn rồi.

...

Một võ đài khác, Bàn Đao cùng Phương Duyên có vẻ cân bằng hơn nhiều, cả hai ăn miếng trả miến không ai chịu nhường ai, quần áo trên cơ thể cũng bắt đầu có vết rách. Cả hai đều là huyền phủ cảnh nhị trọng cho nên không có ưu thế quá lớn, trừ khi một trong hai bên nhận thua thì mới có thể kết thúc được, nếu không, trận chiến này còn dài chán.

Huyền phủ cảnh một khi đã giao chiến, đánh mấy ngày mấy đêm đều là chuyện bình thường, dù sao chân nguyên của bọn họ cũng dạt dào như biển, muốn khô cạn cũng khó khăn.

“Hải dương đang thay đổi.”

Man Chủ đột nhiên quay mặt về phía biển, ánh mắt hơi cau lại. Trong lòng lão nổi lên một cỗ dự cảm bất thường. Đại hội võ lâm mọi lần cứ chia ra đấu loại trực tiếp chứ không đấu vòng tròn như thế này. Cho dù Thanh Vân Tông nói rằng muốn chọn ra một vị minh chủ toàn trí toàn tài thì cũng không quá hợp lý, Man Chủ cảm thấy mùi âm mưu lan tràn. Cho nên lần biển động khác thường này...phải chăng cũng là do Thanh Vân Tông gây nên.

Man Chủ không e sợ ngũ đại môn phái nhưng nếu bị người khác tính toán thì lại khác. Tuy nói đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu đều là trò hề nhưng không có nghĩa có thể lỗ mãng hành sự được, âm mưu không có tác dụng đó là do trí lực chưa đủ để bố cục thiên hạ mà thôi.

Huyền phủ cảnh chung quy lại cũng chỉ là người, mà sức người thì có hạn, cho nên Man Chủ sẽ không chủ quan đâu.

Ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy, rời khỏi phòng ở của mình. Đến khi ra đến cửa đã bước ra mười mấy bước, mỗi một bước thì thân hình lại xảy ra một chút biến hóa, đến khi bước ra ngoài cửa thì đã hóa thành một thanh niên to cao đẹp trai, thân hình khoảng một mét chín mươi, so với hình dạng ban nãy thì trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều.

...

“Thiếu chủ, biển động có vẻ không được bình thường cho lắm.”

Lão giả cung kính hồi báo, mà người được lão hồi báo là một thanh niên tướng mạo phi phàm, khuôn mặt tuấn dật kèm theo một vẻ cuồng bạo khó thuần. Thanh niên dùng ánh mắt nhìn lên võ đài nhưng trong đầu nghĩ gì thì không ai biết. Một hồi lâu sau hắn khẽ nói.

“Là thủ đoạn của Thanh Vân Tông sao?”

Lão giả lắc đầu nói.

“Không phải, đám người kia cũng đang nháo nhác kiểm tra.”

Thanh niên gật đầu.

“Được rồi, chú ý quan sát bọn hắn.”

Ngẫm nghĩ một chút, thanh niên lại hỏi.

“Liên lạc được với Võ Quán rồi chứ?”

Lão giả lắc đầu.

“Không có ai đáp lại cả.”

Thanh niên nghe vậy hừ lạnh, không tiếp tục lên tiếng. Vết thương ở lồng ngực đã đóng vảy lại nhưng hắn không có ý định chữa trị. Món nợ này, hắn phải đích thân đòi lại mới được.

...

Thời gian trôi mau, mặt trời xuống núi đêm dần buông, ánh sao thưa thớt mặt trăng không hiện.

Mai Vạn Pháp cùng Huỳnh Đạo Nam vẫn liên tục ăn miến trả miếng, chưa có dấu hiệu xuống sức. Nhu Kình Bá Quyền của Huỳnh Đạo Nam là một môn công pháp cực kỳ lợi hại, cương nhu hòa hợp, bên trong có nguyên bộ chiến pháp quyền cước cùng phối hợp. Mặc dù không quá nổi danh trên đại vực nhưng ở khu vực Cửu Giang thì có tiếng tăm không nhỏ. Đây là công pháp gia truyền của Huỳnh gia, các đời trưởng môn của Cự Kình Bang.

Huỳnh gia chưa từng xuất hiện Vương Giả nhưng lúc nào cũng có huyền phủ cảnh, một cấp độ không quá mạnh nhưng đủ sức tự vệ và kéo dài truyền thừa của mình.

Lĩnh giáo được sự lợi hại của Nhu Kình Bá Quyền, Mai Vạn Pháp không khỏi khen ngợi.

“Nhu Kình Bá Quyền Quả nhiên lợi hại, lại có thể giúp Huỳnh trưởng môn đánh vỡ cực hạn, không yếu hơn huyền phủ cảnh tứ trọng, thật khiến người ta hâm mộ.”

Huỳnh Đạo Nam hai tay không ngừng vung vẩy đưa ra đưa vào, không chủ động tiến công mà chủ thủ thế nói.

“Mai phó tông chủ quá lời, ngươi cũng không phải huyền phủ cảnh tứ trọng thông thường.”

Cả hai cười lớn sau đó tiếp tục lao vào, mỗi một đòn chấn động như muốn lật đổ thương thiên, rung chuyển biển lớn, hết sức mạnh bạo.

Khác với những huyền phủ cảnh lực mạnh dai sức này, huyền chân cảnh đã đổi đến lượt thứ ba, điểm số cũng thay đổi liên tục rồi.

Mà Dương Thiên cũng tại đêm nay ra sân, đối thủ của hắn lại là người quen cũ.

Hổ Huyền Lĩnh

Hoàng Lâm.

Hoàng Lâm dẫn theo Thủy Nguyên Khung Hổ phía sau, chậm rãi bước lên võ đài, từ vẻ mặt của hắn không nhìn ra được biểu tình gì đặc biệt, đạm bạc một cách mờ nhạt.

Dương Thiên cũng không có thói quen nói nhiều, sau khi chào hỏi lập tức biến mất, tấn công Hoàng Lâm.

Hoàng Lâm giống như đã đề phòng chiêu này của Dương Thiên, lập tức thi triển huyền linh thuật, đốt cháy phạm vi quanh thân một trăm mét, đảm bảo Dương Thiên đi vào không bị thiêu chết cũng sẽ bại lộ tung tích.

Thủy Nguyên Khung Hổ đồng dạng quấn chặt lấy Hoàng Lâm, bảo bọc ba phía, tránh cho Dương Thiên có thể đánh lén. Thế cục bày ra không sai, đại đa số người đều sẽ làm như thế khi đối mặt Dương Thiên, đây cũng là phương án tối ưu mà họ có thể làm ra một cách nhanh chóng.

Nhưng Hoàng Lâm lại quên mất một phương vị, đó chính là từ trên không trung.

Dương Thiên hai cái đỏ rực, giống như lưu tinh lao thẳng từ trên bầu trời xuống, hai cánh chớp động sau đó chụm lại, hóa thành một mũi giáo dài, lấy tốc độ gấp hai lần vận tốc âm thanh đâm thẳng vào Hoàng Lâm.

Cứ việc Hoàng Lâm bị giật nảy cả mình nhưng Thủy Nguyên Khung Hổ phản ứng không chậm, móng vuốt giống như cột đình đập thẳng vào Dương Thiên, tinh chuẩn, hoàn mỹ, một đập trúng đích.

Thân hình của Dương Thiên vỡ ra như kính, tiêu tan như làn gió nhẹ khiến cho Hoàng Lâm hốt hoảng, trong lòng kêu lớn không ổn, nhưng lúc này một cỗ lực lượng cực lớn từ sau lưng hắn truyền đến, thân thể không chịu khống chế của bản thân, giống như một cái bao tải rách bay thẳng ra ngoài. Triệu Vô Cực hai mắt tối sầm, mất đi ý thức, trụy lạc từ độ cao một nghìn mét xuống mặt biển.

Chiến pháp: Trảm Quang.

Dương Thiên sau khi chém ra tám mươi mốt kiếm, hai cánh lại bọc lấy cơ thể, giống như một cái quả bóng dày đặc. Làm xong thì Thủy Nguyên Khung Hổ vừa vặn đập móng vuốt xuống tới, một đòn đánh Dương Thiên bay ra ngoài, nhưng cơ thể của nó cũng trở nên trong suốt đi đôi chút.

Thủy Nguyên Khung Hổ cũng không dám chậm trễ, lao thẳng ra ngoài võ đài, muốn tóm lại Hoàng Lâm, tránh cho việc hắn bị ngã chết.

Dương Thiên bị Thủy Nguyêtn Khung Hổ đập bay nhưng một chút thương tích cũng không có, lơ lửng tại trên không trung, ánh mắt hơi liếc về phía bầu trời. Giống như hiểu được ý nghĩ của Dương Thiên, trọng tài nhanh chóng thông báo.

“Bảng mười, cặp đấu thứ ba, số hai nghìn sáu trăm mười hai thắng.”

Dương Thiên bày ra thực lực làm người ta chấn kinh, sử dụng tốc độ nhanh nhất, phương thức lóa mắt nhất đánh bại Hoàng Lâm chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi khiến cho toàn bộ khán giả sôi trào hẳn lên.

Dương Thiên rời sân, chiến đấu vẫn còn tiếp tục. Vòng thi đấu liên tục không ngừng nghỉ nhưng mỗi người lại có khoảng cách nghỉ ngơi rất lâu. Rất ít cuộc đấu có thể kết thúc nhanh chóng như thế này.

Huyền chân cảnh thi đấu cũng nhanh, càng về sau thì diễn biến càng nhanh hơn, cho nên đến ngày thứ tám thì các bảng đấu bảy, tám, chín, mười đã kết thúc, chọn ra được người đứng đầu bảng.

Các bảng đấu còn lại vẫn còn tranh đấu kịch liệt, đến tận ngày thứ mười một mới ấn định được kết quả. Nếu như Dương Thiên ra sân chiến đấu cực kỳ lộng lẫy, tốc chiến tốc thắng, đôi cánh đỏ rực trên lưng chói lọi cả bảng đấu thứ mười thì ở bảng đấu đầu tiên, Man Chủ còn chưa từng ra sân lần nào.

Đơn giản là tất cả những người gặp hắn đều không lên đài mà trực tiếp nhận thua, thành ra “Hạo Nhật” trở thành người có danh tiếng lớn nhất khi kết thúc vòng đấu bảng. Danh sách vòng tiếp theo cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn.

Số một, Man Chủ Tiếu Vô Thiên

Số hai, Thanh Vân Tông Lệnh Thanh Lam

Số ba, Thư Kiếm Trang Trần Tuyển

Số bốn, Hổ Huyền Lĩnh Hoàng Bình Minh

Số năm, Thư Kiếm Trang Vương Bân

Số sáu, Cửu Tiên Sơn Lạc Minh Nguyệt

Số bảy, Huyết Đao Tông Lệnh Vô Cực

Số tám, Bệ Giang Phái Tần Uyển

Số chín, Vương Anh Tư

Số mười, Hạo Nhật.

Hầu hết đều là những người nổi danh của ngũ đại môn phái, ngoại trừ Hạo Nhật cùng Vương Anh Tư đều là hắc mã ra thì không ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Mà vòng tiếp theo, chính là bốc thăm đối đầu trực tiếp, khiến cho mọi người nhiệt huyết sôi trào.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play