Hình ảnh hết sức quỷ dị, không có ba động, không có âm thanh kinh khủng, không có hình ảnh chói lóa. Công kích của cả hai giống như bị một tên miệng rộng không ngừng cắn nuốt. Căn nuốt một cách chậm rãi và tham lam.

Đường kính của lỗ đen kia cũng theo sự cắn nuốt này mà mở rộng, từ cỡ bằng nắm đấm nhanh chóng có đường kính hơn một mét rồi mười mét. Không qua bao lâu nó đã lớn hơn trăm mét, hơn nữa nhìn xu thế này không hề có dấu hiệu dừng lại.

“Không!!!”

Đột nhiên Hương Phương hét thảm một tiếng, cơ thể nàng đột ngột vỡ tan thành một cơn mưa máu, sau đó từ huyết dịch của nàng kết lên một đồ án kỳ lạ, một hình ảnh quái dị xuất hiện, giống như không gian bị xếp chồng lên nhau, nhanh chóng hình thành một lỗ không gian trong không gian loạn lưu, nối về một nơi không rõ ràng.

Từ trong không gian kia truyền ra một lực hút to lớn, mặt hồ máu bị nó kéo thành một sợi mì đỏ dài, tham lam hút vào bên trong. Nước hồ máu chậm rãi rút đi, dần dần để lộ ra hình dáng thật của “đảo xương” mà đám Dương Thiên đang đứng. Thậm chí hòn đảo này còn hơi rung rung, giống như đang bị cái đường hầm kia hút đến vậy.

Vị trí của đường hầm kia tương đối xảo diệu, cách Dương Thiên không quá xa lại vừa tránh thoát khỏi ảnh hưởng của vụ va chạm hai tuyệt chiêu kia. Không biết đây có phải trò quỷ của Hương Phương hay là của Xương Cuồng nhưng Dương Thiên còn lâu mới để cho bọn chúng toại nguyện.

Nơi này ngoài hồ máu ra thì chỉ tồn tại có cái đảo xương này. Bóng mờ thì cứ không ngừng trùng lặp lại, giống như có một cái bóng khác ở nơi nào đó giáng lâm rồi hợp nhất với nó, khí tức cứ thế không ngừng mà dâng cao lên.

Nó cũng bị xung kích phá hủy mấy lần nhưng lần nào cũng ngưng tụ lại, giống như bất tử bất diệt, không ai làm gì nổi. Dưnog Thiên cũng hiểu được quá trình giáng lâm này khó mà có thể cắt đứt được, có lẽ chỉ có thu lấy Tâm Giới mới có thể dừng lại được thôi.

Dương Thiên không bết đường hầm kia có ý vị gì nhưng hắn không thể để âm mưu của kẻ địch diễn ra thuận lợi được. Hắn lấy ra Thiên Phương Văn Khối, tinh thần ý niệm cấp tốc câu thông bán vương binh, cụ hiện ra từng đợt huyền văn. Huyền văn lơ lửng lại trên không trung sau đó nhanh chóng kết thành một bức đồ án tinh mỹ.

“Phong!”

Dương Thiên quát một tiếng, ý niệm vừa động liền đem đồ án đánh về phía thông đạo kia, ý đồ muốn đem nó phong ấn lại. Đáng tiếc phong ấn cấp sáu của Dương Thiên không có nhiều tác dụng, thoáng cái liền bị thông đạo hút ngược vào trong, biến mất không thấy tung tích gì.

Dương Thiên hừ lạnh, tinh thần ý niệm cũng không thèm tiết kiệm, cấp tốc kết ra đồ án thứ hai, so với đồ án đầu tiên thì phức tạp hơn mấy chục lần, thời gian hao phí cũng lớn hơn đồ án trước gần bốn lần.

Phong ấn cấp bảy.

Phong!

Dương Thiên đánh ra đồ án đem toàn bộ lối vào của đường hầm không gian phong tỏa lại, giống như tại cửa vào dán lên một lớp màng nhện tinh mỹ. Đồ án không ngừng phát ra ánh sáng chói lọi, biểu thị việc không ngừng nhận đến công kích từ bên trong, cứ cái đà này thì không thể kiên trì được mười phút mất.

Dương Thiên lại đảo tay, trong vòng một phút liền vẽ ra hai đồ án phong ấn cấp sáu, đánh vài hai điểm trên đồ án cũ, hoàn mỹ trùng lặp vào nhau, khiến cho phong ấn đang ảm đạm kia đột nhiên vững chắc lại, toản ra quang huy rực rỡ.

Cầm cự nửa giờ không có vấn đề gì.

Dương Thiên trong lòng tính toán, đồng thời ánh mắt lại nhìn về phía trung tâm của cuộc chiến, khuôn mặt ngưng trọng thoáng cái biến thành hốt hoảng, trong lòng không khỏi chửi ầm lên, toàn bộ các thủ đoạn bảo mệnh đều hội tụ về trên người mình, đồng thời xách lên Lý Phi Nhi cấp tốc rút lui ra bên ngoài, mấy giây đã chạy ra đến gần mười dặm, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Oanh!!!

Choang!!!

Hai tiếng động gần như đồng thời vang lên, lấy chiêu thức va chạm kia làm trung tâm, một cỗ lực lượng vô biên lan rộng ra toàn bộ thế giới, hồ máu trong chớp mắt liền bốc hơi, khô khốc không còn một giọt.

Xung kích đi đến đâu, thế giới vỡ nát ra đến đón, yếu ớt như một quả bong bóng khổng lồ, dễ dàng liền bị xé tan tành. Dương Thiên cắn răng mà chạy nhưng tốc độ của hắn cũng không nhanh bằng song xung kích kia.

Dương Thiên chỉ cảm thấy một cỗ cự lực kinh khủng đập thẳng vào người mình, tốc độ trong chớp mắt tiêu thăng lên gần gấp ba lần mà vọt về phía biên giới của thế giới. Đồng thời lực cản nhỏ nhoi của không khí bất chợt trở nên kinh khủng hơn bao giờ hết, toàn bộ huyền khí, huyền văn hộ thể của Dương Thiên bị thổi xơ xác, thân thể giống như một cái bao tải rách thủng hàng trăm lỗ.

Song Đầu Bạch Hầu bị sóng xung kích tác động một cái, cơ thể vỡ ra tan tành, huyền văn bắn ra loạn xạ, chân linh xuýt nữa tiêu tán, cấp tốc trốn vào cơ thể của Dương Thiên. Trạng thái Ảnh Hóa cũng không ăn thua, bị gió mạnh thổi tan nát, cưỡng ép từ hắc ảnh biến ngược trở lại thành thân thể thông thường.

Đông!!!

Dương Thiên cảm thấy mình va phải một ngọn núi lớn, xương cốt vỡ nát sáu phần, đầu óc chấn động đến không thể phân biệt được phương hướng.

Dương Thiên sở dĩ hốt hoảng bỏ chạy như thế cũng là vì hắn nhìn thấy hư ảnh rừng trúc phía sau của Lục lão đột ngột sáng lên, kiếm trúc trong tay của Lục lão cũng theo đó tỏa ra ánh xanh rực rỡ, ánh xanh trực tiếp làm cho lỗ đen kia bao phủ bằng một loạt vết nứt sáng xanh cho nên Dương Thiên không nói hai lời mà quay người bỏ chạy.

Quả thật uy lực của hai đòn đánh va chạm đúng là không thể tưởng tượng nổi. Chạy ra ngoài mười dặm rồi mà còn bị ảnh hưởng lớn đến như thế.

Hư ảnh mà Dương Thiên trông thấy ở phía sau lưng của Lục lão được gọi là “Vực”. Nó không phải thực tế mà chỉ là hình chiếu mà thôi, hơn nữa không phải ai cũng có thể gọi ra hình chiếu như vậy được đâu. Chỉ có kẻ nào đã minh ngộ “đạo” của mình đến cực kỳ cao thâm mới được thôi.

Hình chiếu đó giống như với dị tượng khi đột phá huyền chân cảnh, hay nói đúng hơn chính là dị tượng đó, nhưng khác biệt ở chỗ là người ta đã làm chủ đạo của bản thân, tùy thời có thể gọi ra hình chiếu này rồi.

Trầm Chấn Y có thể lợi dụng dị tượng lúc đột phá để công địch cũng không quá mức khó hiểu khi mà hình chiếu này vốn có tác dụng trợ lực cho công kích mà. Cái khó hiểu ở đây chỉ là làm sao Trầm Chấn Y có thể khống chế được thôi, cứ như thể hắn đã minh ngộ rõ ràng được đại đạo của bản thân mình vậy.

Không biết qua bao lâu, Dương Thiên mơ hồ lấy lại được tầm nhìn. Tâm tình của hắn thật sự không tốt chút nào. Cơ thể thì trọng thương tan tành, xương cốt sai lệch tương đối nghiệm trọng, thậm chí là vỡ nát. Khó khăn lắm lấy mấy lọ chữa thương dược dịch ra uống hết, Dương Thiên mới có thể miễn cưỡng di chuyển được cơ thể.

Mặc dù xương cốt đã tàn tạ và đang chậm rãi khôi phục nhưng Dương Thiên không có ý định nằm yên mà Dưỡng Thương, xung quanh có nguy hiểm hay không còn chưa biết cho nên hắn sử dụng huyền khí chèo trống cơ thể, nhấc lên thân mình để di chuyển.

Mặc dù tình thế không khả quan nhưng Dương Thiên vẫn phát huy ra dược sức mạnh ngang ngửa với nhị biến kỳ, tinh thế còn không đến nỗi không thể cứu vãn. Dương Thiên chậm rãi đứng dậy quan sát xung quanh.

Trước mắt chỉ là một đống đổ nát thế lương, giống như một mặt guong bị đập nát ra thành trăm nghìn mảnh đang ghép lại với nhau vậy, ở giữa là một loạt những khe nứt đen kịt phát tán ra những luồng khí lăng liệt xoắt nát bất cứ thứ gì trên đường đi của nó.

Dương Thiên trông thấy Lý Phi Nhi đang nằm thoi thóp, nàng toàn thân rách rưới không một chỗ tốt, xương cốt nát vụn nhưng thần diệu là vẫn còn hô hấp yếu ớt, không đến mức mất mạng. Dương Thiên cho nàng sử dụng mấy liều thuốc chữa thương sau đó để nàng nằm lại ở đấy mà tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

Mạo hiểm vượt qua mấy chục khe nứt, đi vào một mảnh gương tương đối lành lạnh khác, Dương Thiên trông thấy được Linh Cửu. Tên này mặc dù đã tỉnh nhưng toàn thân còn không động đậy được, chỉ có thể nằm đó chờ chết. Dương Thiên đương nhiên cứu giúp hắn một cái, dù gì cũng là người của mình.

Nhân số đã đủ nhưng Dương Thiên cũng không có cách nào rời khỏi nơi này. Về phần Lục lão thì thôi, hắn không hơi đâu mà đi lo lắng cho cường giả cỡ đó đâu, thân mình còn lo chưa xong nữa là. Với lại Dương Thiên tin chắc Lục lão không có vấn đề gì. Dù sao thiệt hại thế này cũng là do lão tạo ra chứ ai.

Vừa mới mang được Linh Cửu về cạnh Lý Phi Nhi thì Dương Thiên chợt thấy một luồng sáng phá không bay tới, đầu nguồn của nó có lẽ đến từ khu vực trung tâm kia, tốc độ không nhanh không chậm hướng lao thẳng vào Dương Thiên.

Sắc mặt của Dương Thiên hoàn toàn không thể cao hứng được, thời gian này mà bay đến một vật thì rõ ràng không phải vật đơn giản, không biết có nguy hiểm hay là không.

Nhưng cũng chẳng có cách nào tránh né đi, Dương Thiên chỉ có thể toàn lực đề phòng, chuẩn bị ứng đối thôi. Không qua bao lâu, luồng sáng xuyên thẳng qua không gian, không nhìn những khí tức nguy hiểm từ trong khe hở kia, một đường thuận lợi đi đến gần Dương Thiên, chỉ còn cách một dặm thì nó đột ngột tăng tốc, nhanh đến không ngờ.

Khiến cho Dương Thiên chỉ có thể trừng lớn hai mắt nhìn nó đâm thẳng vào cơ thể của mình.

Không kịp phản kháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play