Thần Quang Đại Độn chính là một huyền linh thuật cực kỳ mạnh mẽ, tác dụng của nó chỉ có một, chính là chạy trốn. Dương Thiên chưa bao giờ tận mắt trông thấy huyền linh thuật này trước đây mà chỉ thông qua sách vở ghi lại, không ngoa khi nói rằng huyền linh thuật này là một kỹ năng...trong truyền thuyết

Người sử dụng Thần Quang Đại Độn có thể hóa thân thần quang, chớp mắt vượt qua khoảng cách ba vạn dặm. Phải biết Vân Lan Vương Triều từ chí bắc đến chí nam cũng chỉ có ba vạn dặm mà thôi, mà một cái chớt mắt liền vượt qua khoảng cách này, đủ hiểu huyền linh thuật này nghịch thiên cỡ nào.

Nhưng mà theo Dương Thiên được biết thì ba vạn dặm là khoảng cách cực hạn, tức là hạn mức cao nhất của Thần Quang Đại Độn là ba vạn dặm chứ không phải vừa mới thức tỉnh liền có thể đi xa ba vạn dặm.

Mặc dù là vậy nhưng nhìn phương hướng mà Lâm Quyết bỏ chạy thì tìm hắn cũng tương đối khó khăn rồi. Thần Quang Đại Độn khi phát động thì bắn ra thần quang lóa mắt nhưng đến khi gần đáp xuống thì vô ảnh vô hình, chỉ khi chạm đất mới lộ ra hình dáng chứ không có kẻ nào mà lần theo đuôi nó được, cho dù chỉ đi ra ngoài mấy nghìn dặm cũng không phải Dương Thiên có thể tìm được.

Loại Linh Thuật Châu này phải cực kỳ quý hiếm mới phải, thế mà Lâm Quyết lại có, quả thật ngoài sức tưởng tượng. Dương Thiên nghĩ nghĩ vẫn lục soát Lâm Chính Vương một phen, nhưng cũng không kiếm ra được Thần Quang Đại Độn, điều này làm Dương Thiên cực kỳ khó hiểu.

Lão tổ chủ chốt như thế mà không có nhưng thân làm con trai lại có? Đây là có ý gì?

Nhưng Dương Thiên cũng không quá xoắn xuýt chỗ này, chỉnh đốn lại một lượt Hồng Nhật cùng Tinh Võng sau đó rút lui ngay lập tức, bởi vì đại trận vừa mới bị đục ra một lỗ rồi, hiện tại đang không ngừng sụp đổ. Mà Thần Quang Đại Độn kia cũng sẽ thu hút ánh mắt của mọi người trong thành ngay, hiện tại mà không đi thì không kịp.

Đương nhiên kho tài béo bở của Lâm gia cũng không thể tiện nghi người ngoài. Dương Thiên vừa rời đi vừa đánh động Tinh Võng, khôi phục lại khả năng truyền tin đồng thời âm thầm ra lệnh cho Lưu Ngân Thương Hội thâu tóm khu vực này, nhanh chóng hành động cắn nuốt gia sản cùng phái người tìm tòi.

Đồng thời còn công bố ra một tin tức nữa, đánh dấu lưu truyền trong Tinh Võng.

“Lâm Chính Vương phản bội Tinh Võng, tội đáng muôn chết!”



Bàn gia.

“Hoàng Khắc, ngươi quá coi thường người khác rồi.”

Bàn Viêm ôm ngực loạng choạng rút lui, Bàn Tiến Khuyết ở bên cạnh đỡ lấy lão tổ, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Hoàng Khắc. Hơn một giờ trước Hoàng Khắc dẫn người hùng hổ tiến đến, mong muốn Bàn gia phối hợp tìm một vật.

Đương nhiên Bàn gia cũng tươi đối phối hợp, dù sao người ta là quan lớn, tu vi lại cao, vẫn ép bọn họ một đầu. Không ngờ tới Hoàng Khắc còn muốn lục soát cả bảo khố của bọn hắn, đây rõ ràng là xâm nhập tư nhân một cách bất hợp pháp. Bàn gia làm sao có thể cam chịu hạ thể diện như thế được.

Cũng may khi tình thế đang cấp bách, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, cỗ khí tức nóng rực bao phủ cả ngoại viện của Bàn gia. Mọi người chỉ thấy cơ thể nóng ran, làn da giống như bị nướng qua rồi lấy dao cắt chém, khó chịu vô cùng.

Hoàng Khắc đánh giá một chút rồi hướng mặt đất đào xuống, động chạm đến nền móng của đại trận cũng không ngừng tay. Mặc dù vụ nổ khiến đại trận nhận tổn hại nhẹ nhưng không khó phục hồi, nay lại đào lên thì có nguy cơ bị hỏng nặng hơn nên Bàn Viêm lập tức ngăn cản.

Hoàng Khắc càng bá đạo hơn, đánh mấy chiêu liền đem Bàn Viêm trấn áp xuống, sau cùng đào ra được một hộp gỗ bên trong có chín giọt nước đỏ hồng thơm phức.

Đúng là Sa Lệ Liên Tử.

Hoàng Khắc tìm được đồ vật mình muốn, để lại một câu “sẽ chịu trách nhiệm bồi thường” toan rời đi. Nhưng Bàn Viêm nào chịu nuốt trôi cục tức này. Bảo vật trong vườn nhà mình bị cướp đã đành, đại trận còn bị phá, nếu để Hoàng Khắc rời đi thì Bàn gia còn mặt mũi nào lăn lộn ở Nam An Thành nữa.

Lão lại động thủ một lần nữa, mượn đại trận mà giằng co với Hoàng Khắc. Hoàng Khắc lại để một vị thống lĩnh mang Sa Lệ Liên Tử đem về trước, một mình trấn áp Bàn gia, sau có Lý gia chạy tới trợ giúp cũng bị vị thành chủ này trấn áp luôn một thể. Cuối cùng phải đến Dương gia tham dự giảng hòa thì mới không có trận đánh lớn bùng nổ.

Nhưng vừa rồi đang đàm phán đến điều mấu chốt thì Hoàng Khắc đột nhiên đứng dậy muốn bỏ đi, Bàn Viêm không chịu liền ngăn cản, mong muốn Hoàng Khắc phải thỏa thuận cho xong, dù sao...lão mãi mới tranh thủ được nhiều lợi ích như thế. Nếu để Sa Lệ Liên Tử bị phục dụng hết rồi Hoàng Khắc lật lọng thì có mà thua thiệt chết.

Cho nên Bàn Viêm mới có tình cảnh hiện tại, Bàn Viêm bị đánh bay xuống, ánh mắt phẫn nộ nhìn Hoàng Khắc, sau đó lại nhìn về phía Dương Chấn Sơn.

Dương Chấn Sơn cũng như nhận ra việc gì, lập tức lên tiếng.

“Bàn gia chủ chớ vội, Lâm gia xảy ra chuyện rồi!”

Bàn Viêm hậm hực nhưng cũng không phải kẻ bị tức giận làm mờ mắt. Hắn trông như bị thương nhưng chỉ là thương nhẹ thôi chứ không đến mức thổ huyết, chỉ diễn vai người yếu chiến lấy công lý mà thôi, nghe đến Lâm gia xảy ra chuyện thì liền biết bên nào nhẹ bên nào nặng, rào đón mà nói.

“Lâm gia xảy ra chuyện gì mà hơn được Bàn gia ta vậy? Chẳng lẽ bị diệt môn không bằng!”

Hoàng Khắc hơi liếc Bàn Viêm một cái, giọng nói âm trầm cực độ. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

“Quả đúng là bị diệt môn đấy.”

“Cái gì?”

Bàm Viêm cùng Lý gia lão tổ cũng triệt để không bình tĩnh được. Ở trong Nam An Thành này mà một thế gia trung lưu bị diệt môn một cách không gây tiếng động, đến khi xong xuôi rồi mới bị để ý đến thì quá không thể tưởng tượng nổi.

Ai có khả năng đấy?

Mà ai có động cơ động vào Lâm gia?

Lâm gia tương đối độc lập, đất đai rộng thật nhưng nằm ở nơi hẻo lánh, không giao hảo với ai cả, thực lực cũng thuộc tầm trung đẳng chếch lên nên chẳng có lý do gì mà động thủ với Lâm gia ý chứ nói gì diệt môn. Mà ai có năng lực làm việc ấy khi mà mấy đại cao thủ huyền phủ cảnh còn ở đây.

Nghĩ đến đây con ngươi của Bàn Viêm không khỏi co rụt lại. “Ở đây”, đúng vậy. Chính là đang “ở đây”. Chọc ra một việc rồi để huyền phủ cảnh quan tâm đến nơi này xong rồi diệt đi Lâm gia, quả nhiên là không tầm thường.

Không phải kế sách không tầm thường mà là tính toán không tầm thường. Cái khó của việc để các dại thế lực tập trung vào đây trước hết phải nắm rõ được Hoàng Khắc sẽ không quản giá nào mà phải đạt được đồ vật trong Bàn gia, đồng thời Bàn gia phải có năng lực để “đàm phán” cùng Hoàng Khắc.

Tự nhiên bị người khác tính toán một vố thế này, Bàn Viêm không khỏi vừa giận vừa sợ. Nhưng mà...lão nghĩ kỹ lại thì vẫn phải đòi lợi ích về mình mới được, bèn nhanh miệng nói ra.

“Đúng là chuyện lớn rồi. Vậy thì Bàn gia ta tạm lui một bước, thỏa thuận như vậy là được rồi, không cần điều cuối cùng kia nữa. Hiện tại chúng ta mau qua Lâm gia thôi.”

Hoàng Khắc lườm lão già này một cái, không nói gì mà lập tức phóng ra nguyên khí chạy thẳng đến Lâm gia. Bàn Viêm vừa nói là chấp nhận hết mức này rõ ràng đã gài một phen, bắt ép bản thỏa thuận có hiệu lực, sau đó lợi dụng thời gian cấp bách mà thúc giục đến Lâm gia.

Nếu Hoàng Khắc cò kè nữa thì hình tượng thành chủ này coi như bỏ, không quản thế gia diệt vong mà cứ nhăm nhăm chuyện tư dẫn đến kết cục thảm liệt. Cho nên Hoàng Khắc chỉ có thể chấp nhận điều khoản, ngoại trừ điều cuối cùng ra thì mọi thứ khác phải chấp nhận hết. Trong khi vừa rồi còn đang tranh cãi ba điều cuối, đúng là lão cáo già mà.

Mọi người ở đây cũng đều hiểu nhưng họ chủ yếu “đến xem trò vui” cho nên chẳng có ai bất mãn hay lên tiếng hộ Hoàng Khắc. Tất cả nhăm nhăm chạy đến Lâm gia, xem xem rốt cục..bị kẻ nào diệt tộc.



Hồng Nhật cùng Tinh Võng lặng yên không một tiếng động rút lui, lần này thương vong khá nhiều nhưng không có trọng thương, đa phần đều là vết thương nhẹ mà thôi. Số người bị thương chủ yếu là người của Tinh Võng, dù sao Hồng Nhật cũng là sát thủ lành nghề, áp sát chuyên nghiệp hơn nên sẽ không có ngoài ý muốn.

Mỗi người đều tự mình hoạt động độc lập cho nên sau khi rời khỏi Lâm gia đều tự mình chạy đi một ngả, mấy lần che giấu tung tích mới trở về. Gia nhập Tinh Võng ban đầu đã được đảm bảo về tư mật của bản thân, gần như sẽ không ai biết được thân phận của nhau cho nên bọn họ tự phải đảm bảo an toàn cho mình rồi.

Dương Thiên cũng đã nói rõ ràng, phản bội Tinh Võng thì chạy đến chân trời góc bể cũng sẽ bị đào ra, Lâm gia chính là ví dụ. Còn nếu như tuân thủ quy tắc thì thân phận của mỗi cá nhân đều không có ai biết được. Tinh chủ cũng không có quyền tra xét.

Cho nên lần hành động này vừa mang tính chấn nhiếp, mà cũng vừa mang tính đảm bảo.

Dương Thiên cũng tách đội, vừa ra khỏi Lâm gia là đã biến mất vô ảnh vô tung. Hắn còn không quên để lại một món lễ vật nhỏ cho những kẻ đến Lâm gia xem náo nhiệt nữa cho nên kế hoạch tiếp theo hẳn là không có vấn đề gì.

Dương Thiên ẩn mình trong hắc khí, tiện tay thay một bộ đồ mới, cũng không buông xuống mặt nạ mà chạy thẳng về hướng đông, sau đó nửa đường mới chạy lên hướng Bắc, mặc dù đi đường vòng nhưng cũng tránh đi đám người thành chủ kia.

Thẳng hướng Hoa Quế Phường mà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play