Ban đầu khi Hồng Bá Ngạo vừa tới là Dương Thiên đã sử dụng Ma Ảnh Phân Thân trốn đi rồi, lời nói thì luôn truyền ra vang vọng bốn phía nên không có ai có thể phát hiện dị thường cả.
Ma Ảnh Phân Thân cũng bị vồ nát ngay khi Bạch Kim Bá Diễm Hổ ra tay, nhưng Dương Thiên lại nhanh chóng tạo ra phân thân mới núp trên tầng ba, sau đó dùng ảnh hóa trốn đến phía sau của Hồng Bá Ngạo.
Vốn muốn dạy cho tên này một bài học nhưng đúng lúc Hồng Nguyệt Dao trở về, lại chứng kiến thái độ giữa hai người, Dương Thiên cảm thấy chuyện này dây dưa rất sâu cho nên lập tức chuyển biến kế hoạch, hù dọa hắn một phen.
Đầu tiên là đi ra bộc lộ sát khí đứng ở phía sau, sau đó lại hóa đổi vị trí với phân thân đi đến tầm ba, đem cung tên lấy ra, lắp lên Đại Bái Thanh Đồng Tiễn khóa chặt Hồng Bá Ngạo, nếu như Hồng Nguyệt Dao nói có thể giết thì khả năng cao là Hồng Bá Ngạo đã không còn tồn tại nữa rồi.
Cả hai cách nhau chưa đến năm mươi mét, trường cung trong tay của Dương Thiên chính là huyền binh cấp năm, lại thêm đại bái thanh đồng tiễn, tổ hợp lại cũng đủ bắn giết huyền chân cảnh rồi. Chưa kể đến Hồng Bá Ngạo cũng không phải là người nổi bật trong huyền chân cảnh cho nên xác suất hắn ra đi là chín mươi phần trăm.
Nhưng không thể bắn giết cho nên Dương Thiên lại thay đổi kế sách chạy xuống tầng một, chờ đợi một cơ hội ra tay chấn nhiếp Hồng Bá Ngạo, và người xấu số kia chẳng ai khác chính là hai tên hộ vệ.
Toàn bộ quá trình, tình thần lẫn cơ thể của Dương Thiên đều bị kéo căng hết sức cho nên hắn có chút mệt mỏi, nếu như mục tiêu là giết Hồng Bá Ngạo thì có khi Dương Thiên chẳng mệt đến thế này đâu.
Nhưng mà giết Hồng Bá Ngạo thì sẽ kéo đến thế lực phía sau hắn, hết sức rắc rồi nên được thế này đã là một bước đi vô cùng hoàn mĩ rồi. Dương Thiên đứng thẳng dậy, lấy ra một bình Vãng Sinh Tửu nói.
“Dao tỉ nói đùa, sau này ta còn phải nhờ cao thủ Huyền Chân Cảnh bảo bọc rồi.”
Hồng Nguyệt Dao cười khanh khách mị sắc động lòng người. Đương nhiên đây không phải là do nàng cố ý làm như thế, bản thân nàng thiên sinh đã mang theo loại khí chất mị hơặc như thế rồi, đây cũng là lý do đẩy nàng vào hoàn cảnh như thế này đây.
Hồng Nguyệt Dao nắm lấy bình Vãng Sinh Tửu, ý cười không giảm nói.
“Tiểu đệ đệ có lẽ còn không biết. Lê Tĩnh đã cải tiến Vãng Sinh Tửu thêm mấy phiên bản nữa rồi, so với trước kia càng ngon càng thêm mê say nữa kìa.”
Dương Thiên như cười mà không phải cười nói.
“Dao tỷ không nếm thử một chút mà đã đánh giá rồi sao, đây cũng là tâm ý của ta mà.”
“Tâm của đệ thì ta sẽ không từ chối.”
Hồng Nguyệt Dao tễ mi lộng nhãn nói, sau đó thành thục khui bình, ngửa cổ uống vào một ngụm lớn. Mặc dù mấy tháng nay nàng đều uống Vãng Sinh Tửu nhưng loại rượu này cực độ thần kỳ, mỗi lần uống đều có hương vị khác nhau cho nên nàng sẽ không bao giờ chê bai nó đâu.
Chẳng qua rượu vào trong miệng liền cảm nhận được một cỗ ngọt mát như ôn tuyền, cơ thể bất giác nóng ấm lên, cả hai cùng kết hợp khiến cho người ta thư sướng khó tả, đồng thời tinh thần thoáng cái thất thủ, Hồng Nguyệt Dao đứng tại nguyên chỗ, lâm vào chiều sâu mộng cảnh.
Mười giây sau cơ thể nàng mới khẽ giật giật một cái, linh hồn trở về xác nhưng trong ánh mắt thì ánh lên một cỗ mông lung say đắm. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Oanh!!!
Khí thế của Hồng Nguyệt Dao bùng nổ, mị hoặc bắn ra bốn phía kèm theo một cỗ nóng nảy bá đạo, khiến cho máu của người khác không tự chủ được cuộn trào lên. Huyền linh chậm rãi ngưng tụ ra ở phía sau này, toàn thân huyền linh bốc lên u hồng hỏa diễm, giống như một xoáy nước sâu hút lấy linh hồn người khác.
“Rượu ngon!”
Hồng Nguyệt Dao cười lên một tiếng, khí thế xoay tròn rồi thu hồi lại, giống như gió xuân khẽ thoảng, mọi thứ tiêu tán nhanh chóng, chỉ để lại một cảm giác thư giãn nhưng chưa thoải mái đến tận cùng.
Nói thật thì Vãng Sinh Tửu không hề có vị, nó trực chỉ vào tinh thần của người uống, cho nên trong cảm quan của họ sẽ được “kích” vào một thông tin rằng nó ngon, họ nghĩ rằng Vãng Sinh Tửu có vị rượu ngon thế nào thì sẽ ngon như thế ấy. Đương nhiên Vãng Sinh Tửu để càng lâu thì “độ” của nó càng cao, cho nên những người mê rượu hàng đầu mà uống Vãng Sinh Tửu vừa ủ chế hoàn thành sẽ cảm thấy nó “hơi nhạt”, không phải là một loại rượu nặng, nhưng chắc chắn sẽ thấy ngon.
Quả thật là một loại đồ uống thần kỳ, không màu không mùi không vị nhưng lại có thể khiến người ta thấy ngon.
Hồng Nguyệt Dao vừa đột phá Huyền Chân Cảnh nhất trọng chưa lâu, nhưng bởi vì hệ tu luyện của nàng cho nên Vãng Sinh Tửu có thể trợ giúp nàng vững chắc được cảnh giới, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên mà Dương Thiên trông thấy hình thái chiến đấu của Xuân Mộng Hồ Điều, không ngờ lại bốc lên u hồng hỏa diễm, quả thật là một người chơi hệ tinh thần khó lường.
Ba mươi tuổi huyền chân cảnh nhất trọng, thiên phú của nàng không phải tuyệt thế thiên tài nhưng cũng không tách được hai chữ “thiên tài” đâu. Thiên Nam Học viện quy tụ toàn bộ thiên tài của quốc gia, nhưng ngoại trừ Phong Vân Bảng ra thì hiếm có ai có thể đột phá huyền chân cảnh trước ba mươi tuổi lắm.
“Tiểu đệ đệ, rượu này ủ chế có chút lâu năm chứ?”
Dương Thiên bật cười, chậm rãi kể lại một chút gặp gỡ của mình ở Trầm Hương Cốc, đương nhiên quá trình này giản lược đi nhiều điều, chẳng qua nói về hợp tác của Trầm Mộng Thư cùng với hắn mà thôi.
“Vậy nên đệ muốn bán ra đại lượng Vãng Sinh Tửu?”
Dương Thiên gật đầu, lại lắc đầu nói.
“Không hẳn là bán ra, ta muốn ở bên trong mỗi một chi nhánh của Hoa Hồng Thương Hội mở ra Vãng Sinh Trì. Có điều tình hình của tỷ có vẻ không tốt nhỉ.”
Hồng Nguyệt Dao thở dài u oán nói.
“Sinh ra trong thế gia phải gánh vác rất nhiều trọng trách, hơn nữa ta là thân nữ nhi ngay từ trước khi sinh ra đã bị định ước hôn phối, trở thành một quân cờ liên minh giữa các gia tộc với nhau. Nếu không phải mẹ ta nhất mực bảo về đồng thời thiên phú của ta không tầm thường thì có lẽ mười năm trước cũng đã xuất giá tòng phu rồi.
Hơn nữa năm đó Lý gia biến chuyển xoay vần, địa vị tụt xuống không ít mới khiến cho gia tộc tạm thời bỏ qua ta, nhưng những năm nay áp lực từ gia tộc ngày càng lớn, đã bắt đầu có động thái cưỡng ép ta rồi.”
Dương Thiên gật đầu đồng tình, hoàn cảnh này hắn hiểu rõ, bởi vì Dương gia cũng là một thế gia trong mắt người đời mà. Chẳng nói đâu xa, Nguyễn Dương chính là kết quả của cuộc hôn phối bang giao này đấy, mặc dù cha mẹ hắn từng thật lòng yêu thương nhau.
Ngẫm nghĩ một lát liền hỏi.
“Không phải là tỷ bị triệt hạ hết thế lực trong thương hội rồi chứ?”
Hồng Nguyệt Dao lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, ngón trỏ thuôn mượt điêm vào trên trán của Dương Thiên hơi ấn về phía sau nói.
“Ngươi cũng quá coi thường ta chứ, mặc dù thế lực của ta không lớn, nhưng không phải nói triệt là triệt đâu. Chẳng qua bị phân tán đi rất nhiều nơi trên khắp cả đại vực, trong nhất thời cũng không làm được việc gì đáng kể cả.”
Ngay lúc này một cánh cửa nhỏ mở ra, mùi thuốc xông thẳng ra ngoài, ngào ngạt hết tất cả dược phòng, theo sau là một bóng người dỏng dỏng bước ra, khẽ vươn vai một cái phát ra những tiếng lạch cạch từ xương cốt.
“Công tử?”
×— QUẢNG CÁO —
Thiếu niên trông thấy hai người thì hơi giật cả mình, sau khi định thần lại thì không khỏi vui mừng hô lên.
“Lê Tĩnh?”
Dương Thiên nghiêng người nhìn tới, quả nhiên là Lê Tĩnh, hơn nữa bộ dáng của hắn lại thành thục không it, khuôn mặt có vẻ anh tuấn thêm một chút, đồng thời cơ thể thấm đẫm mùi thảo dược, hiển nhiên là biểu hiện của việc đắm chìm trong dược đạo quanh năm.
Cảnh giới của Lê Tĩnh không sai, đột phá ngũ biến kỳ rồi, tốc độ tu luyện cũng được tính là thiên tài. Đáng tiếc toàn bộ cảnh giới đều dùng dược dịch đắp lên cho nên chiến lực cũng không cao siêu đi nơi nào, có lẽ cũng chỉ mạnh hơn người bình thường mà thôi.
Chào hỏi thoáng qua một chút, Dương Thiên bàn giao cho Lê Tĩnh phương hướng cải tiến Vãng Sinh Tửu để cho hắn nghiên cứu thử một chút. Tạm thời cũng không vội để hắn đi qua chỗ của Trầm Mộng Thư, đợi thu xếp được vấn đề thương hội đã mới có thể bán ra hàng.
Vấn đề của Hồng Nguyệt Dao không thể nói là nhỏ được, thậm chí là chủ chốt đến lượng tài nguyên hắn có thể thu vào. Dương Thiên hiện tại sức đơn lực bạc, cũng chỉ có duy nhất con đường kinh thương của Hồng Nguyệt Dao cho nên không thể tìm cửa giải thoát ở chỗ khác được.
Nếu hắn đứng ra độc lập rồi gây dựng từ đầu thì kiểu gì cũng bị các thế lực khác đến cửa chèn ép ngay. Còn việc hợp tác với người khác của Hoa Hồng Thương Hội thì Dương Thiên không quá tin tưởng được thế lực khổng lồ này sẽ không tính chuyện nuốt sống hắn đâu.
Vừa rồi Dương Thiên có hỏi đến thế lực của nàng ở trong thương hội không phải là bắn tên không đích, hắn đã có mấy kế hoạch giải quyết rồi, chẳng qua không có phương hướng tối ưu mà thôi. Đột nhiên Hồng Nguyệt Dao lại mỉm cười lên tiếng trước.
“Tiểu đệ đệ không phải là loại người quan tâm danh tiếng, cho nên xuất bán Vãng Sinh Tửu đương nhiên không phải để vang danh thiên hạ. Hơn nữa ta cũng thấy đệ không phải loại lòng mang thiên hạ, bán ra Vãng Sinh Tửu trợ giúp huyền giả trong thiên hạ chứ? Không lẽ có mục đích gì sao?”
Dương Thiên bật cười nói.
“Dao tỷ thật biết nói đùa, buôn bán đương nhiên là muốn kiếm tiền rồi.”
Hồng Nguyệt Dao gật gù nở một nụ cười thần bí nói.
“Vậy tiểu đệ đệ có biết kinh doanh lĩnh vực nào là có thể kiếm tiền nhất không?”
Dương Thiên hơi suy nghĩ thoáng qua liền lập tức đáp.
“Tình báo?”
...
p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.
Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.