Dương Thiên điều chỉnh tình hình một chút, đặt Hà Tuyết Nguyệt nằm trên một tảng băng lớn, tinh thần ý niệm trải ra ngoài, chìm vào trong ngụy giới của nàng. Vết thương trên ngực chẳng biết đã lành từ bao giờ, hô hấp đều đặn giống như đã hoàn toàn bình phục, nhưng nàng cũng không tỉnh lại, chẳng biết là có chuyện gì nữa.

Đúng lúc hắn tiếp cận ngụy giới thì Lam Loan lạnh lùng nói.

“Tiểu tử, không cần lo lắng, giải quyết chuyện của ngươi trước đi.”

Dương Thiên ngưng lại một lúc, hơi ngẩn người, nhưng hắn lập tức hiểu rõ ý vị trong đó, co rút lại tinh thần ý niệm của mình. Ban nãy chỉ lo lắng cứu người mà phải dẹp chuyện này sang một bên, nhưng hiện tại mới thấy không ổn.

Dương Thiên thu hồi ý niệm, tinh thần chìm vào trong linh hải. Ý niệm của hắn vừa động, Hỗn Độn Châu chói lọi như mặt trời chợt hóa thành một luồng ánh sáng, trực tiếp đâm thẳng vào Trấn Ngục Đài.

Trấn Ngục Đài cũng không chống lên lớp bảo vệ, mặc cho Hỗn Độn Châu thuật thế mà vào, oanh thẳng vào trên hắc khí của Bất Diệt Chi Tâm.

Oành!!!

Tiếng nổ kinh thiên vang lên, toàn bộ linh hải cũng chao đảo một cái, nhấc lên sóng khí cuồn cuộn.

Oanh! Oanh! Oanh!

Dương Thiên điều khiển Hỗ Độn Châu liên tục oanh tạc, bất chấp cả việc linh hải có khả năng bị phá hủy.

“Tiểu tử, có việc gì từ từ nói.”

Bất Diệt Chi Tâm cũng không thể nhịn được nữa đành phải lên tiếng, Hỗn Độn Châu đúng là có thể tổn thương được hắn, nhưng nếu là bình thường thì Dương Thiên có phá cả linh hải hắn cũng chẳng sợ. Nhưng vừa rồi hắn đã hao tổn quá nhiều, nhất là một quyền cuối cùng gần như dùng hết toàn bộ ma khí, cho nên hắn không muốn phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.

Dương Thiên cũng không thèm để ý, ý niệm vẫn điên cuồng điều khiển Hỗn Độn Châu oanh tạc vào Bất Diệt Chi Tâm.

“Tiểu tử, mau ngừng tay.”

Bất Diệt Chi Tâm gầm lên một tiếng, ma khí chống lên một cái vòng bảo hộ, ngăn cản Hỗn Độn Châu oanh tạc, nhưng ma khí giống như một cái màng bong bóng, dễ dàng bị Hỗn Độn Châu đánh nát, sau đó đánh thẳng vào Bất Diệt Chi Tâm.

Dương Thiên không ngừng tay chút nào, liên tục oanh tạc, một hồi mới mở miệng lạnh lùng nói.

“Ngươi giở trò gì trên cơ thể ta?”

Bất Diệt Chi Tâm không ngừng chống lên vòng bảo hộ, miệng hừ lạnh nói.

“Ta nói không làm gì thì ngươi có tin không?”

Dươnng Thiên ánh mắt trợn lên một cái, cường độ công kích lại tăng lên mấy lần.

“Vậy tại sao ngươi có thể khống chế chuyển động cơ thể ta?”

Bất Diệt Chi Tâm hừ hừ nói.

“Ngươi có nhầm lẫn gì không vậy, đó là thân thể do ma khí của ta hóa thành, chứ đâu phải thân thể của ngươi.”

Dương Thiên hừ lạnh, cường độ công kích lại tăng thêm một chút, tinh thần hồn lực tiêu hao nhanh chóng, gần như tiếp cận cực hạn của hắn vậy. Một hồi rất lâu, Bất Diệt Chi Tâm mới chậm rãi nói.

“Hắc khí vốn là ta diễn sinh ra, đương nhiên là ta có thể điều khiển rồi.”

“Vậy là ngươi đã có dự mưu từ trước?”

Bất Diệt Chi Tâm im lặng, hắn có thể nói gì cơ chứ, chẳng lẽ thừa nhận là mình đã dự mưu à. Mà chối bỏ thì cũng không có cách nào chối bỏ được, đành phải im lặng một hồi, chống chịu Hỗn Độn Châu oanh tạc.

Dương Thiên oanh tạc đến khi tinh thần ý niệm hơi mệt mỏi mới ngưng lại, nghi hoặc hỏi.

“Tên kia đã bị ngươi đánh chết rồi sao?”

Bất Diệt Chi Tâm không muốn trả lời, nhưng thấy Dương Thiên dùng Hỗn Độn Châu uy hiếp thì hừ lạnh nói.

“Đích xác là đã bị ta giết chết rồi, nhưng hắn sẽ phục sinh thôi.”

Dương Thiên chau mày, không hiểu Bất Diệt Chi Tâm có ý gì. Chết rồi còn có thể phục sinh hay sao chứ. Bất Diệt Chi Tâm nghĩ nghĩ một chút lại trực tiếp lên tiếng.

“Ta hiêu hao rất nhiều có lẽ sẽ ngủ say một thời gian.”

Nói xong cũng chìm vào trong Trấn Ngục Đài, mặc kệ cho dây xích lôi điện bao bọc cơ thể.

Dương Thiên hừ lạnh một cái, không tiếp tục công kích nữa, bởi vì còn công kích nữa có khi Bất Diệt Chi Tâm sẽ thoát khỏi trói buộc mất.

Dù cho Bất Diệt Chi Tâm khẳng định là không điều khiển cơ thể hắn, nhưng Dương Thiên cũng chẳng dám lơ là, tách lấy một phần hỗn độn khí gột rửa thân thể một lần, điều tra tường tận từng ngóc ngách của cơ thể.

Hỗn độn khí theo huyền mạch, lần lượt lướt qua mười đường kinh mạch, dựa theo pháp môn vận chuyển của Lưỡng Nghi Tâm Kinh đi đến từng ngõ ngách một, những sợi ma khí còn xót lại trên cơ thể lần lượt bị đánh tan.

Dương Thiên kiên nhẫn vận chuyển hơn một nghìn lần, sau khi xác định không bỏ xót ngóc ngách nào, mới chậm rãi thu công, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Để Dương Thiên không ngờ đến là thân thể của hắn bất chi bất giác đã đột phá đến lục biến kỳ, thậm chí rèn luyện đến đỉnh phong. Mặc dù bản thân đánh vỡ cực hạn, theo lý thuyết thì thân thể có khả năng mạnh lên vô hạn. Nhưng sự thật không phải vậy, thân thể cũng chỉ có bằng đó, ẩn chứa sức mạnh thì cũng chỉ đến như thế mà thôi.

Nếu coi thân thể là một cái bình chứa lớn khoảng mười lít, nhưng chất liệu rất yếu đuối, ban đầu chỉ có thể chưa được một lít, nếu như cố nhồi nhét nhiều hơn thì chiếc bình sẽ bị vỡ. Mỗi lần đột phá là một lần cường hóa cùng sửa chữa, làm cho chất liệu của chiếc bình kiên cố hơn. Nhưng từ đầu chí cuối, chiếc bình không hề lớn thêm một chút nào, cho nên nó vẫn sẽ có hạn mức cao nhất.

Việc thân thể có cực hạn ở mỗi tiểu cảnh giới giống như đục một chiếc lỗ trên bình nước, ngăn cho việc đổ quá nhiều nước mà khiến cho bình bị vỡ vậy. Dương Thiên đánh vỡ thân thể cực hạn giống như phục hồi các lỗ thủng trước thời hạn, khiến cho hắn có thể đổ cả mười lít nước vào cùng lúc vậy.

Nhưng Dương Thiên cũng chưa từng dám đổ cả vào một lần như thế, thậm chí còn chủ động hạ xuống việc tích cóp lực lượng mà tìm cách đột phá, cường hóa vỏ bình. Mỗi một lần tận hưởng thiên linh hoa kết, sức cường hóa so với thông thường mạnh hơn nhiều, nên thân thể của Dương Thiên mới có thể phát ra lực lượng vượt trội như thế.

Cho nên, cơ thể rèn luyện đến mức độ cuối cùng thì cũng chỉ có thể đổ mười lít nước là hết rồi, bình chứa không chứa nổi nữa, nếu muốn lực lượng tiến thêm một bước thì phải thay đổi thứ ở trong bình.

Từ nước đổi thành thủy ngân, từ huyền khí đổi thành chân khí.

Nếu tìm cách mở rộng chiếc bình thì cũng được thôi, nhưng công sức bỏ ra sẽ lớn hơn rất nhiều mà thành quả chẳng bù lại nổi, chẳng ai mà lại đi làm việc đó cả, trừ khi không thể tiến thêm phía trước được nữa.

Cửu tử nhất sinh mới có thể mở rộng sức chứa của cơ thể lên gấp đôi, nhưng kẻ khác chuyển từ huyền khí sang dùng chân khí lại mạnh gấp mười. Tại sao lại phải tốn công sức làm chuyện vô bổ ấy chứ.

Dương Thiên nhận ra được bản thân mình đã đi đến đầu cuối của huyền biến cảnh, tâm tính cũng không có vui sướng, trái lại ngưng trọng hơn rất nhiều.

Bản thân hắn đột phá khác với người khác, bởi vì hắn mở ra giới hạn của thân thể, mỗi lần đột phá đều không thể kích thích tế bào lột xác được một cách bình thường được. Thời gian nghiên cứu không có nhiều, dưới sự giúp đỡ của Lê Tĩnh cũng chưa thể nghiên cứu ra được loại dược dịch có thể giúp hắn đột phá được.

Thế mà chỉ tiếp cận ma khí một lần đã làm cho tế bào thuế biến, rắn chắc dị thường, một lần chạy thẳng đến lục biến kỳ đỉnh phong. Mặc dù tế bào vẫn là của hắn, nhưng rõ ràng là đã có sự biến đổi rất nhỏ, khác với người bình thường.

Biết là bất thường nên Dương Thiên mới cảm thấy nặng nề trong lòng, bởi vì hắn không thể nhìn ra bất thường ở đâu, không biết ảnh hưởng về sau thế nào. Sử dụng Hỗn Độn Châu dò xét cả nghìn lần vẫn không có tác dụng gì. Chẳng qua tạm thời không có tác hại gì nên Dương Thiên mới ngừng lại việc dò xét thôi.

Dương Thiên chậm rãi mở mắt ra, đã thấy Hà Tuyết Nguyệt ngồi xếp bằng trên một khối băng, ánh mắt nhắm nghìn, một luồng khí thế kinh người bộc phát ra xung quanh, dẫn động thiên địa huyền khí cộng minh.

Khí thế của nàng càng ngày càng lên cao, nhanh chóng vượt xa thất biến kỳ. Trên thân thể nàng bộc phát ra năm loại ánh sáng khác biệt tất cả đều là màu lam, nhưng sắc thái khác biệt lạ thường, Dương Thiên có một hai loại mà Dương Thiên không thể gọi được tên màu thậm chí còn rất giống nhau, nhưng Dương Thiên có thể chắc chắn là chúng khác nhau.

Giống như điều này đã được ấn định sẵn ở trên linh hồn của hắn, khi tiếp nhận màu này là hắn chắc chắn nó khác biệt với bốn màu còn lại, nói chung là một cảm giác rất kỳ lạ.

Ánh sáng năm màu giống như từng tia sáng, bay vọt lên trên trời, năm loại không ngừng đan xen giống như cả năm muốn hợp thành một. Tốc độ vươn lên của ánh sáng cũng không phải rất nhanh, dù ban đầu Dương Thiên không thể nhìn rõ thì sau đó hắn đã có thể bắt kịp.

Một cỗ thông tin mà Dương Thiên đọc được trước đây chợt hiện ra trong đầu của hắn, Dương Thiên ánh mắt hơi đổi, lập tức biết Hà Tuyết Nguyệt đang làm gì ở đây rồi.

Nàng đang đột phá Huyền Chân Cảnh.

Đương nhiên người bình thường đột phá cũng sẽ không dẫn động dị tượng kinh người thế này được, cùng lắm thì chân ý ngoại phóng, ảnh hưởng đến huyền khí mấy nghìn mét quanh người thôi.

Nhưng thế hệ nào cũng có những thiên kiêu tuyệt đỉnh, vượt xa người bình thường, không thể dùng lẽ thường để đánh giá. Dị tượng khi đột phá cũng là một loại biểu hiện.

Ví dụ như Dương Thiên đánh vỡ cực hạn, hình thành thiên linh hoa kết cũng coi là một loại dị tượng, nhưng đây chỉ là dị tượng thường thấy nhất, cũng là loại yếu nhất. Đương nhiên dị tượng càng mạnh thì phản ánh người đột phá càng yêu nghiệt, nhưng Dương Thiên thì khác biệt.

Phải biết khi đột phá mà sinh ra dị tượng thì phải giống như Hà Tuyết Nguyệt bây giờ, đột phá đại cảnh giới, chứ không phải tiểu cảnh giới như Dương Thiên. Cho nên dùng dị tượng thiên linh hoa kết đến đánh giá hắn là không quá phù hợp. Ít nhất cũng phải chờ đợi đến lúc hắn đột phá Huyền Chân Cảnh mới biết được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play