Rầm!

Chiếc bàn gỗ bày biện giữa gian phòng bị đập vỡ tan, thiếu niên thân mặc trường bào màu tím, tay phải còn bóp chặt lấy một tờ giấy, gân xanh nổi lên rõ rệt, cơn tức giận bị biểu lộ ra rõ mồn một không che giấu chút nào.

“Không phải là có Yêu Vương chiến đấu sao? Làm sao hắn vẫn trở lại được?”

Thiếu niên hét lớn, trong sự giận dữ đó còn mang theo một nỗi không cam lòng len lói, thậm chí tức giận chỉ để che giấu đi sự không cam lòng cùng sợ hãi này mà thôi.

Bên cạnh thiếu niên là mộ thiếu niên khác, tuổi tác cũng có chút tương tự, tu vi thì yếu hơn hẳn, chỉ có nhất biến kỳ mà thôi. Đây đúng là người hầu của thiếu niên áo tím này, lúc này tên người hầu cũng không tự chủ run lên một chút.

Phận làm người hầu, chủ nhân tính khí tốt thì cuộc sống còn ổn định, nếu như tính khí không tốt, vậy thì mạng sống như treo trên sợi chỉ mảnh, chẳng biết tiếp sau sẽ như thế nào.

Nhìn bộ dạng của tên người hầu này cũng đủ thấy tính tình của thiếu niên áo tím không được tốt lắm rồi.

“A Phúc, thu dọn một chút.”

Thiếu niên áo tím đột nhiên đứng dậy bước nhanh ra ngoài cửa, tiện phân phó một câu, sau đó thân hình khuất dần sau cửa lớn.

A Phúc nhìn theo bóng lưng của thiếu niên khẽ thở phào một cái, lặng lẽ đến thu dọng đống đồ đạc đổ nát, nhưng ngoài ý muốn của A Phúc là thứ kia hắn không thấy.

Ánh mắt của A Phúc nhìn ra phía cửa lớn, trong nội tâm như có điều suy nghĩ hướng đi của chủ nhân.

...

Dương Tiềm Ngạn bàn giao cho Dương Thiên không ít chuyện, nhất là chuyện vụ nổ một tuần trước, Dương Tiềm Ngạn rất lo lắng Dương Thiên xảy ra chuyện.

Ngoài ra thì yêu thú giống như bị tổn thương nặng trong vụ nổ đó, đã rút sâu vào dãy Trường Sơn, nhưng ai cũng biết đây chỉ là tình huống tạm thời mà thôi, lần tới thú triều bộc phát hẳn là cuồng bạo hơn lần này rất nhiều.

Cho đến khi Dương Tiềm Ngạn rời đi, Dương Thiên cũng đưa tới tận cửa, cũng không quên cảm tạ.

“Ngạn tỉ nhọc tâm rồi, ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu.”

Khóe môi của Dương Tiềm Ngạn vẫn vẽ vên một nụ cười nhẹ nói.

“Có câu nói này của ngươi, ta cũng yên lòng rồi.”

Nói rồi nàng rời đi, cũng không còn nhiều lời gì, dù sao mọi chuyện cũng nói xong rồi. Bóng hình của nàng khuất dần vào trong trời chiều, ánh nắng đã tắt nhưng khung cảnh còn rất sáng, không thể cản trở được Dương Thiên nìn nàng khuất dần ra xa.

“Người bên cạnh ngươi rất thú vị.”

Một tiếng nói vang lên làm Dương Thiên nhíu chặt lông mày, xoay người đóng cửa lại. Trong linh hải vang lên tiếng hừ lạnh.

“Ngươi có ý gì?”

Bất Diệt Chi Tâm không có chút động đậy nào nhưng vẫn có tiếng nói vang lên.

“Chính là ý đó, một kẻ mang thiên hỏa Mạn Tâm Hỏa, một kẻ mang Âm Dương Nghịch Giao thể, có thể không thú vị sao? So sánh với họ, ngươi lại tầm thường không chịu được.”

Thanh âm của Bất Diệt Chi Tâm có chút âm dương quái khí, đến sau cùng còn hơi lộ ra chút khinh bỉ. Thân thể của Dương Thiên cực kỳ tốt, linh hải cũng vô cùng đặc biệt, nhưng theo Bất Diệt Chi Tâm thì đây chẳng thế so sánh với tiểu Kỳ cùng Dương Tiềm Ngạn được.

Dương Thiên chẳng thèm để tâm tới ngữ khí khinh bỉ của Bất Diệt Chi Tâm, trong lòng lại không ngừng lẩm nhẩm.

Thiên hỏa?

Mạn Tâm Hỏa?

Âm Dương Nghịch Giao thể?

Thiên hỏa là một cách gọi khác của huyền hỏa, dù sao cũng là thiên địa thai nghén, gọi là thiên hỏa cũng hợp lý.

Nhưng trong ký ức của Dương Thiên, huyền hỏa hình như không có loại nào tên là Mạn Tâm Hỏa thì phải. Thứ đặc thù như huyền hỏa, hẳn là không có nhiều, cũng chỉ có mấy cái tên như vậy thôi, sao lúc này lại mọc ra một cái tên vô cùng khác lạ như thế.

Thể chất của Dương Tiềm Ngạn cũng rất đặc biệt, Dương Thiên từng cho rằng đây mang thuộc tính âm dương, nhưng thế giới này âm dương cũng chưa thành hình, không tồn tại khái niệm âm dương cũng như ngũ hành tương sinh tương khắc. Hiện tại lại từ lời nói của kẻ khác nghe đến hai chữa âm dương, làm Dương Thiên quan tâm không thôi, phải chăng lý luận về âm dương đã tồn tại từ lâu, chỉ là hắn chưa hề biết đến thôi.

Dương Thiên suy nghĩ loạn chuyển, rất nhanh liền tỏ ra vẻ không hiểu để hỏi Bất Diệt Chi Tâm.

“Thiên hỏa? Ý ngươi chính là huyền hỏa sao? Nhưng huyền hỏa cũng không có Mạn Tâm Hỏa, đây là loại hỏa diễm gì?”

Bất Diệt Chi Tâm hơi đắc ý một chút, hắn bị nhốt mấy vạn năm, cùng Thư Sách đánh mắng mấy nghìn năm, còn chưa từng tiếp nhận qua cảm giác này, trong lòng có chút vui vẻ. Hơn nữa hắn cố ý lên tiếng, cũng mang mục đích riêng của mình. Dương Thiên hiếu kỳ thì hắn lại càng cao hứng, không nhanh không chậm giải đáp, ngữ khí còn mang theo mười phần học thức uyên bác.

“Thiên hỏa hay huyền hỏa chỉ là một cách gọi mà thôi, đây là sản phẩm của thiên địa diễn hóa mà sinh ra, hữu hình vô tướng, phần hình mang theo quy tắc nồng nặc làm uy lực của nó cũng vô cùng bá đạo.

Mạn Tâm Hỏa chính là một chi nhánh khác của Luân Hồi Thiên Hỏa, xét về uy lực thì Luân Hồi Thiên Hỏa càng hơn một bậc, nhưng Mạn Tâm Hỏa lại có diệu dụng cực kỳ lợi hại, đó là...”

Đoàng!

Một tiếng sét đánh ngang tai làm tinh thần của Dương Thiên chấn động, ý thức đang chìm trong linh hải cũng bị cưỡng ép kéo về ngoại giới. Chẳng biết tại sao Dương Thiên lại cảm thấy ai đó đang đưa lưỡi đao hướng về phía mình, nhăm nhăm muốn chém xuống một kiếm.

Đồng thời ở ngoại giới mây đen che phủ toàn bộ bầu trời phía trên Vương Đô, lôi minh gào thét cuồn cuộn, giống như từng con lôi xà du tẩu, sẵn sàng hạ xuống bất cứ lúc nào.

“Chuyện gì?”

Dương Thiên nghi hoặc, hắn lập tức nghĩ đến nội dung mà mình đang nghe, phải chăng đã dẫn đến tầng lớp bí mật nào đó mà hắn không được phép biết sao? Giống như ngày hắn suy tính quy luật khởi nguyên cũng có một cỗ vĩ lực bá đạo nghiềm ép xuống, chắc hẳn không phải là trùng hợp.

Quả nhiên thanh âm của Bất Diệt Chi Tâm lại vang lên giải thích, nhưng nguyên nhân cũng không hoàn toàn như Dương Thiên dự đoán.

“Tiểu tử, ngươi nên thả ta ra nhanh lên đi. Trên người ngươi để lộ khí tức của ta, đã bị Thiên Đạo chú ý đến rồi, nếu như bị mấy tên kia biết được...ha ha ha...”

Điệu cười của Bất Diệt Chi Tâm truyền vào tai của Dương Thiên, không hiểu sao lại làm Dương Thiên cảm thấy điệu cười này dần trở nên thiếu đạo đức.

Thả hắn ra là chuyện không thể nào.

Một ngày Bật Diệt Chi Tâm khôi phục, Dương Thiên không tin là mình có thể sống tiếp được, thậm chí rút hồn luyện phách mấy cái chuyện này chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Ý thức của Dương Thiên lại đi vào linh hải, lần này Hỗn Độn Châu tự nhiên chấn động một cái, cả linh hải cũng chao đảo theo. Tiếp đó một chuyện cực kỳ kỳ lạ đã phát sinh.

Dương Thiên chỉ thấy bốn vách linh hải của mình đột nhiên không thấy gì nữa, bị một màn sương mù bao phủ, Dương Thiên có thể nhìn xuyên qua làn sương mù này, nhưng chỉ trông thấy vô tận tinh không, không thấy điểm cuối ở đâu cả.

Lắc lắc đầu một cái, Dương Thiên nhìn lại một lần nữa, lại thấy vách của linh hải bị bao phủ bởi sương mù, vô tận tinh không đã biến mất không thấy bóng dáng. Nhưng Dương Thiên hơi nhìn chăm chú vào trong vách linh hải một cái đã thấy cảnh tượng lại kéo thành vô tận tinh không. Hơn nữa xa vút tầm mắt không thể quan sát.

Ở phần cuối của tinh không chẳng biết có thứ gì đang thu hút lấy ánh nhìn của Dương Thiên, nhưng tinh thần không thể nào mà thôi tập trung được. Đột nhiên bàn chân của Dương Thiên như bị trượt một cái, thân hình như bị rơi xuống vách núi, Dương Thiên mới tỉnh lại ở ngoại giới, mồ hôi lạnh chảy ướt hết sống lưng.

Thật nguy hiểm, chút nữa đã bị mê thấy trong tinh không rồi. Tinh thần cứ đắm chìm trong đó, thì thân thể này chẳng khác nào một cái xác không hồn cả, qua chút thời gian là sẽ tử vong mất.

Dương Thiên quay trở lại linh hải, không dám nhìn về phía xa nữa, hắn biết linh hải của mình biết hóa khác thường nhưng cũng chưa dám đi điều tra. Lúc này Bất Diệt Chi Tâm lại hóa thành một con mắt, con mắt nhắm nghiền trông rất ghê rợn, nhưng vẫn bị bao bọc kín trong lôi phạt, ánh mắt chưa từng được mở ra. Nó nhấp nháy nói.

“Xếp chồng, phong tỏa, mê loạn...tiểu tử, thủ đoạn của ngươi cũng lợi hại đấy.”

Dương Thiên im lặng, Bất Diệt Chi Tâm không mù, sao lại không biết đây là thủ đoạn của Hỗn Độn Châu được. Thật sự thì Dương Thiên đang hết sức mờ mịt, không thể nào hiểu rõ đây là thủ đoạn gì, cho nên hắn cũng không biết được công lao này cũng thuộc về linh hải của hắn.

Bất Diệt Chi Tâm cũng không giải thích mà lại chuyển một chủ đề khác, nói.

“Thật ra quan hệ của chúng ta cũng không cần phải gay gắt như vậy. Ngươi đâu cần phải giam giữ ta làm gì?”

Dương Thiên từ chối cho ý kiến, Thư Sách đã nhắc nhở hắn, Bất Diệt Chi Tâm mang mục tiêu là hủy diệt thế giới, là toàn thế giới công địch. Tổ chim bị phá, có quả trứng nào được yên ổn. Dương Thiên không muốn chết, cho nên hắn không thể thả Bất Diệt Chi Tâm ra ngoài được.

Như nhìn ra được tâm tư của Dương Thiên, Bất Diệt Chi Tâm lại nói.

“Không phải ngươi tin lời tên Thư Sách kia đấy chứ? Hắn có hiểu cái gì về ta đâu, chẳng qua bị ta hố một cái liền ghi hận trong lòng mà thôi... Hay ngươi sợ thả ta ra ngoài rồi ta sẽ gây bất lợi cho ngươi?”

Dương Thiên híp híp mắt nói.

“Ngươi muốn thương lượng thì cũng nên lấy ra thành ý chứ.”

Bất Diệt Chi Tâm giống như há miệng bị mắc quai, lời nói hơi ngừng lại một chút rồi nói.

“Ngươi muốn cái gì?”

Dương Thiên sắc mặt không đổi nói.

“Chúng ta cũng nên nói xong chuyện vừa rồi.”

Bất Diệt Chi Tâm mặc dù biểu lộ ra bất ngờ cùng ngoài ý muốn, nhưng thực tế trong nội tâm đại định, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn, chỉ là thể hiện ra bất ngờ để cho Dương Thiên nhìn một chút thôi.

Trầm ngâm một hồi, Bất Diệt Chi Tâm nói.

“Ta nói ra rồi, ngươi sẽ thả ta ra ngoài chứ?”

Dương Thiên lắc đầu.

“Đấy chỉ là thành ý đển bàn bạc mà thôi.”

Bất Diệt Chi Tâm hóa về hình dáng ban đầu, hừ một cái nói.

“Tin tức cũng không có gì bí mật, nhưng lấy đẳng cấp của ngươi thì con lâu mới tiếp xúc được.”

“Không muốn thì thôi.”

Dương Thiên không muốn nghe Bất Diệt Chi Tâm lải nhải, liền muốn quay ngược ra ngoài, Bất Diệt Chi Tâm cũng rất thức thời, nhanh chóng lên tiếng. Chấp nhận thỏa hiệp với Dương Thiên, bắt đầu nói về Mạn Tâm Thiên Hỏa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play