Mộc Miên Chi Tâm phát ra giọng nói lại đúng là giọng nói của Thư Sách. Dựa trên cách nói chuyện của cả hai có thể thấy rõ ràng việc cả hai đã quen thuộc từ lâu.

Hai nghìn năm trước, khi Mộc Miên Chi Tâm kích phát Trấn Ngục Đài đã hút luôn cảnh thần hồn của Thư Sách vào trong đó. Thư Sách cũng không thể chủ động thoát ra ngoài được, cứ như hắn đã hòa cùng một thể với Mộc Miên Chi Tâm vậy.

Tình hình lúc đó quá cấp bách, Thư Sách không có cách chống lại lực hút từ Mộc Miên Chi Tâm, lại lo lắng những chiếc xúc tu sẽ nuốt mất thân thể của hắn đành phải cô đọng lại một tia ý niệm ở trong thân thể.

Sợi ý niệm này được Mộc Miên Chi Tâm duy trì, cũng không lo bị phai mờ theo năm tháng. Lúc Đường Hào phá hủy sợi ý niệm này thì Thư Sách lại điều khiển được thân thể của mình.

Không phải là hồi trở lại thân thể mà chỉ khống chế được thân thể thôi, hoàn toàn không có cảm giác chút nào, giống như một người đứng ngoài cuộc và nhìn vào vậy.

Điều khiển thân thể tự bạo cũng chủ ý nhất thời. Trước đây thân thể không vào được, linh hồn của hắn lại không ra được, chẳng thà tự bạo gây thương tổn cho Bất Diệt Chi Tâm còn hơn.

Nhưng tự bạo như thế tên kia vẫn không chết, đúng là cầm tinh con gián, y như Bất Diệt Chi Tâm. Mà Bất Diệt Chi Tâm sau cùng vẫn chiếm được một chút lực lượng từ tên Đường Hào kia làm cho Thư Sách rất không thoải mái.

Hắn ở chỗ này hai nghìn năm không thể chủ động rời đi được, bởi vì Mộc Miên Chi Tâm liên kết với Trấn Ngục Đài, trừ khi hắn luyện hóa được Trấn Ngục Đài thì mới điều khiển tất cả rơi đi được. Mà Bất Diệt Chi Tâm ở cạnh nhìn chằm chằm, đương nhiên không để Thư Sách làm thế, lẫn nhau tranh đoạt quyền kiểm soát Trấn Ngục Đài, chớp mắt đã qua hai nghìn năm.

Lớp vật chất đen bên ngoài kia chính là sản phẩm của Bất Diệt Chi Tâm trong mấy nghìn năm vừa rồi. Hồi đầu hắn dùng nó để luyện hóa Trấn Ngục Đài, nhưng hiện nay là toàn bộ sức mạnh mà Bất Diệt Chi Tâm có thể sử dụng ở bên ngoài Trấn Ngục Đài.

Cái lớp vật chất đen này cũng không phải bất tử bất diệt, chỉ là nó hút năng lượng rồi tái tạo vô cùng nhanh thôi, khi bị phá hủy thì vẫn biến mất như thường.

Bất Diệt Chi Tâm điều khiển vật chất kia, hóa thành một cái xúc tu vươn đến trước Trấn Ngục Đài, cái xúc tu này phần đầu lại phình ra, giống như một cái kén lớn. Cái kén này hơi biến đổi một chút, hóa thành những sợi dây trói chặt, bên trong lộ ra một cái đầu người.

Đúng là dáng hình của Đường Hào.

Khi vừa được mới ra, Đường Hào lắc lắc cái đầu, ánh mắt chớp động nhìn ngó xung quanh. Vừa rồi hắn đã bị ngất đi khi những cái xúc tu chói chặt, chưa kịp hồi tỉnh thì đã bị kéo ra đến đây. Vừa trông thấy Trấn Ngục Đài trôi nổi ở giữa biển chất màu đen, Đường Hào khuôn mặt đại biến.

Bất Diệt Chi Tâm hơi nhấp nháy, hình dáng thay đổi thảy một khuôn mặt đáng sợi, từng sợi mạch máu đan xen chằng chịu ghê rợn vô cùng. Trông giống như một cái đầu lâu người bị lột đi toàn bộ lớp da, trên đầu mọc ra ba chiếc sừng, khuôn miệng với răng nanh như từng lưỡi dao sắc nhọn.

Dưới chiếc sừng giữa trán lại chỉ là một cái cục thịt hơi nhô ra ngoài, giống như một chiếc mắt đang nhắm, trông ghê rợn vô cùng.

“Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt.”

Bất Diệt Chui Tâm cười hắc hắc. Lời nói mang theo một mùi vị châm chọc nồng nặc.

Đường Hào sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hắn tự cho là bản thân kinh tài tuyệt diễm tính toàn thiên hạ, sau cùng lại biến thành quân cờ để Bất Diệt Chi Tâm lợi dụng. Với trí thông minh của hắn sao không nhìn ra việc bị Bất Diệt Chi Tâm lợi dụng chứ.

Riêng câu nói “chúng ta lại gặp mặt” thì rõ ràng Bất Diệt Chi Tâm nhận thức hắn ở ba vạn năm trước, lúc đấy hắn cho là bố cục chặt chẽ, vạn tính không một khe hở mới thuận lợi đến thành công, lúc này ngẫm lại thấy cũng quá thuận lợi.

Hóa ra những việc trong đó có Bất Diệt Chi Tâm âm thầm thúc đẩy mới có được kết quả như thế. Đường Hào cười khổ, cảm khái nói.

“Tiền bối giấu thật là sâu đấy.”

Bất Diệt Chi Tâm cười không nói, Thư Sách cũng không lên tiếng, không gian lâm vào yên tĩnh, chỉ có dòng vật chất kỳ lạ chuyển dịch không rời. Một hồi rất lâu, Đường Hào lên tiếng nói.

“Tiền bối muốn thu hồi lại Bất Diệt Ma Khí?”

Đường Hào tận dụng khoảng thời gian vừa qua suy nghĩ một chút. Hắn cũng không có thứ đồ gì có thể hấp dẫn cường giả như Bất Diệt Chi Tâm, có chăng chỉ là sợi Bất Diệt Ma Khí lúc phân tách Bất Diệt Chi Tâm mà hắn đã hút vào thôi.

Nghĩ lại thì sợi Bất Diệt Ma Khí đó rất mạnh mẽ, cứ như là một phần cốt lõi của Bất Diệt Chi Tâm vậy, có thể mang tính bất tử bất diệt lại mang theo sự cuồng bạo một cách nguyên thủy.

Đường Hào từng cho rằng bất cứ phần nào của Bất Diệt Chi Tâm đều như thế, nhưng sau khi chứng kiến những xúc tu này thì suy nghĩ của hắn đã thay đổi. Nếu như một sợi khí bất kỳ của Bất Diệt Chi Tâm đều có đặc tính đó thì Bất Diệt Chi Tâm đã vô địch thiên hạ rồi, còn trốn đông sợ tây gì mà phải núp trong tế đàn.

Bất Diệt Chi Tâm nhấp nháy.

“Ngươi rất thông minh, cũng rất hung ác. Kẻ như ngươi đích thật là một bậc kiêu hùng, có thể làm nên đại sự.”

Đường Hào lắc đầu không nói. Hắn không phủ nhận bản thân mình, nhưng đáng tiếc, hắn trêu chọc đối thủ không trêu chọc nổi

Lúc này, Mộc Miên Chi Tâm vang lên giọng nói của Thư Sách, hắn đang cười lạnh.

“Ngươi có cắn nuốt hắn cũng chẳng thoát khỏi đây được đâu.”

Thư Sách không có ý định thoát ra ngoài nữa, hai nghìn năm đã đủ để hắn hiểu sự kinh khủng của đối thủ này. Nếu để Bất Diệt Chi Tâm thoát ra thì tai họa ngập đầu sẽ đổ xuống toàn bộ đại vực, thậm chí là toàn bộ Cửu Thiên Đại Lục, cả nàng cũng sẽ không được yên ổn.

Nhục thân của hắn cũng không còn, hắn sẽ không đê điều đó xảy ra đâu.

Bất Diệt Chi Tâm cười như không phải cười nói.

“Vậy thêm những thứ này thì sao?”

Vừa dứt lời, một làn sóng đổ âp đến, chui ra những xúc tu đỏ thẫm, những xúc tu này như những con rắn lớn, tách ra một cái miệng rộng, phun lên không trung dung dịch đỏ tươi mang theo mùi tanh nồng nặc.

Đúng là đám yêu thú lúc trước phát điên nhảy xuống vực sâu, bị những chiếc xúc tu trói chặt lôi kéo vào trong dòng vật chất màu đen này, bị hóa thành huyết thủy nồng đậm.

Thư Sách trong lòng hơi nhíu một chút, số lượng huyết dịch nhiều như vậy đủ để làm rất nhiều việc. Trong thời gian bị giam ở đây, Bất Diệt Chi Tâm đã thể hiện rõ rất nhiều khả năng thần dị, thủ đoạn hoàn toàn khác với cách tu luyện ở Cửu Thiên Đại Lục.

Đúng lúc này, Bất Diệt Chi Tâm khẽ ồ lên một tiếng. Từ trong đám xúc tu màu đỏ lật ra một cái xúc tu màu đen, xúc tu hơi biến đổi một cái, lộ ra một chùm dây trói giống như Đường Hào bên trong cũng ẩn chứ một cái bóng đen ngọ nguậy.

Bóng đen đó đột nhiên vặn vẹo, hóa thành một nguòi, người này mở mắt đánh giá tình hình xung quanh, ánh mắt rơi vào trên Trấn Ngục Đài mới dừng lại thật lâu, sau đó mới nhìn sang Đường Hào. Hắn nhận ra được Đường Hào, bởi vì khi ở trong vòng bảo hộ của cây gạo đã thấy qua một lần.

Người này chẳng ai khác, chính là Dương Thiên.

Bất Diệt Chi Tâm lên tiếng trước, giọng nói mang theo một chút hiếu kỳ.

“Tiểu tử, vì sao ngươi vẫn còn sống?”

Dương Thiên nhìn lại bộ dạng ghê tợn của Bất Diệt Chi Tâm, hắn không nhận biết tên này, nhưng giọng nói của Bất Diệt Chi Tâm quá quen thuộc. Rõ ràng là tên đại khủng bố đã mê hoặc hắn lúc ở trên Tinh Nhật Trì.

Bất Diệt Chi Tâm đương nhiên là nhận ra Dương Thiên, lúc đấy hắn định điều khiển Dương Thiên xuống hồ nước nóng phá hủy nghịch thủy. Dù rằng khả năng không lớn, nhưng đấy là người duy nhất mà Bất Diệt Chi Tâm có thể mê hoặc trong suốt hai nghìn năm qua, hắn chỉ muốn thử một lần.

Được thì được mà không được thì hắn cũng không mất bất cứ cái gì.

Nhưng Dương Thiên lại bị đánh thức, hơn nữa không thể mê hoặc lại lần thứ hai. Việc này để Bất Diệt Chi Tâm hết sức bực mình, đồng thời cũng mang Dương Thiên ghi nhớ trong lòng.

Không nghĩ đến nhanh như vậy đã gặp mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play