Đường Hào rất quả quyết, ngăn cản được đợt công kích đầu tiền liền buông ra Già Thiên Tán, bản thân hướng một bên khác tiến lại gần mục tiêu sau đó bất ngờ ném ra Thanh Minh Dịch.

Quá trình này nghĩ thì dễ, nhưng cũng phải có cách hạ đi sự tồn tại một cách đặc thù, trong lòng chỉ cần hơi có địch ý là bị đối thủ cảm nhận đến ngay. Đồng thời Đường Hào cũng cứng rắn chịu một đao chém ngang vừa rồi mới tận dụng được cơ hội hiếm có này.

Rào!

Ánh đao chớp lên, Thanh Minh Dịch giống như mưa lớn đổ ào xuống người cầm đao. Một đao vừa rồi đúng là chém trúng Thanh Minh DỊch nhưng đây là nước mà thôi, hơn nữa đạt đến Vương Cấp, cũng không ở dưới ánh đao vừa rồi bốc hơi hết.

Cũng may Đường Hào không keo kiệt sử dụng lượng nước khá lớn chứ không cũng bị ánh đao làm cho bốc hơi rồi. Không thể không nói phản ứng ra đao của tên này nhanh đến kinh người, cho Đường Hào cảm nhận được sự chênh lệch như hắn cùng sư phụ năm đó vậy.

Nhưng Đường Hào không có tâm trí đi so sánh, con mắt hắn đột nhiên ánh lên màu đỏ yêu dị, một tia sáng phóng thẳng vào đầu người cầm đao, một đòn công kích linh hồn chính diện với toàn bộ sức mạnh mà Đường Hào có thể vận dụng.

Đông!

Một tiếng vang vọng nổ ra trong linh hồn của Đường Hào, sau đó hắn thét lên đau đớn ngã vật ra đất, toàn bộ thân thể nổ tung thành một vùng khói đen, khói đen run lên bần bật như nếm trải đau đớn tột cùng.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Từng tiếng vang giống như xương gãy lan truyền khắp gian phòng, người cầm đao ở giữa đại trận đột nhiên rung lên, giống như gặp phải trọng kích.

Đột nhiên một ánh sáng đỏ lóe lên, giống như một ngọn lửa giữa đêm đông, đem thân thể người cầm đao bao phủ trong đó, giống như một ngọn đuốc thiêu sống. Ánh sáng đỏ nhanh chóng áp chế ánh sáng vàng, ngũ long đang bay quanh đó cũng chủ động bơi ra xa một chút.

Ánh lửa ngày càng sáng chói, không khí nóng rực tỏa ra bốn phía, hắc khí bị dồn ép co cụm lại thành một mống, Đường Hào nén đau tụ tập lai thần hình, tay cầm Già Thiên Tán, gắt gao nhìn vào bó đuốc sống kia.

Trong ánh mắt đỏ ngầu của Đường Hào đang rỉ ra từng giọt máu, chứng tỏ hắn đã bị thương không hề nhẹ, thân hình cũng co rút lại một phần, trở nên mờ nhạt đi rất nhiều.

Già Thiên Tán xoay tròn căng lên một vòng bảo hộ cho Đường Hào, đồng thời tự hút lại hắc khí của chính nó để tu bổ cái vết chém rất lớn do một đao vừa nãy chém trúng.

“Hô!”

Không biết qua bao lâu, một tiếng thở dài từ trong “cây đuốc sống” truyền ra, ánh lửa nhỏ dần rồi tắt hẳn, lộ ra thân hình bên trong. Người vẫn cầm đao, xếp bằng ngồi giữa đại trận không hề dịch chuyển chút nào, cũng không có chút tổn hại nào ở khi ngâm mình trong ngọn lửa đáng sợ đó.

Có điều thân hình đó lúc này ngẩng đầu lên, mũ của áo choàng cũng trượt xuống lộ ra một khuôn mặt hốc hác, vuông vức kiên nghị, ánh mắt lóe lên tinh quang giống như ngọn hải đăng trong đêm tối, tỉnh táo và sáng quắc.

Đường Hào cẩn trọng siết chặt Già Thiên Tán, trong lòng âm trầm xuống rất nhiều. Hắn cảm nhận được sinh mệnh đang khôi phụ lại ở trên người của tên này, hắn đã sống lại. Khí thế cuồng bạo hơn trước rất nhiều, thậm chi so với Đường Hào thời kỳ đỉnh cao còn mạnh hơn mấy lần.

Hắn từng tự ngạo tính thiên tính địa, lừa gạt chư Thánh, vạn sự đều nằm trong lòng bàn tay. Nhưng ngày hôm nay chịu thiệt trên tay người này quá nhiều rồi, làm hắn không thể không tự nhận mình đã quá bất cẩn.

“Ngươi là ai?”

Đường Hào chờ đợi người kia rất lâu, cảm thấy hắn đã hơi quen với cơ thể rồi, lúc này mới lên tiếng hỏi.

Ngươi kia hơi liếc nhìn Đường Hào một cái, khí thế cũng không có tán đi, miệng lưỡi cứng ngắc, sau một hồi mới phát ra tiếng nói.

“Thư Sách... Còn ngươi là thứ gì?”

Thư Sách?

Tiểu Đao Thánh?

Thiên hạ đệ nhất khoái đao?

Đường Hào trong lòng giật mình. Hai tháng qua không phải Đường Hào cũng không làm gì, hắn dám kích động thú triều tất nhiên cũng phải tìm hiểu kỹ thông tin.

Người thường không biết đến sự tồn tại của Mười Hai Thần Điện chứng tỏ bọn hắn đã chuyển từ trong sáng vào tối rồi. Cho nên nỗi lo của Đường Hào giảm đi tám mươi phần trăm. Đường Hào từng hỏi Hắc Giao rằng Đông Nam vực có Thánh Nhân hay là không.

Câu trả lời đương nhiên là không có rồi, đối với Hắc Giao thì Thánh Nhân chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, nhưng có một nhân vật đáng sợ từng vô địch thiên hạ để lại ấn tượng sâu sắc cho Hắc Giao, dù cho hắn cùng loài người rất ít tiép xúc.

Sau đó Hắc Giao nói qua về Thư Sách một chút cho Đường Hào nghe, nhưng Đường Hào cũng không chú tâm lắm, người của hai nghìn năm trước ngoài Thánh Nhân ra chẳng ai sống được đến hiện tại cả.

Thế mà giờ hắn gặp rồi, hơn nữa tình cảnh của Đường Hào cũng không lạc quan chút nào. Dù trong lòng không được thoải mái nhưng bên ngoài Đường Hào cũng không biểu lộ ra cái gì cả, dáng vè như thường nói.

“Ta là nhân loại, gọi Đường Hào là được.”

Đường Hào đã từ bỏ vẻ khinh thị khi trước, hắn có muốn kiêu ngạo cũng không kiêu ngạo nổi. Lúc nghe Hắc Giao nói đến Tiểu Đao Thánh, nói đến Thiên hạ đệ nhất khoái đao, hắn chỉ cho là Đông Nam Vực ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Ở Trung Ương Thánh Vực hắn tự mắt nhìn thấy Đao Thánh, cảm thụ qua cái gọi là Thiên Hạ Bá Đao, các Thánh Nhân khác đối với hắn còn mang một chút e ngại nữa là, cho nên hắn thấy gọi Tiểu Đao Thánh chính là nói quá lên, hạ thấp Đao Thánh.

Về phần đao nhanh cũng vậy, muốn xưng thiên hạ đệ nhất khó khăn bực nào, sao có thể nói bừa như thế chứ. Hắn từng tận mắt thấy qua một vị thánh nữ xuất kiếm, giống như ánh chớp xé trời, ba nghìn dặm trong chớp mắt bị kiếm quang vạch phá, đấy là gọi là nhanh.

Nhưng lúc này chạm trán hắn mới thấy, thế nhân cũng không phải đồn thổi vô căn cứ, đao của tên này đúng là nhanh, nhanh đến ánh mắt của Đường Hào cũng không theo kịp. Đường Hào cho rằng tốc độ đao của Thư Sách đã tiếp cận tới Thánh Nhân rồi ý chứ.

Thư Sách gật đầu tiếp nhận câu trả lời của Đường Hào, một cánh tay của Thư Sách hơi chống lên đầu gối, hắn muốn đứng dậy nhưng điều ấy có chút khó khăn. Nói ra thì có chút buồn cười khi mà tự bản thân còn không thể điều khiển thân thể mình một cách thuận lợi.

Loay hoay một hồi, cuồi cùng Thư Sách cũng có thể đứng dây một cách ổn định, sau đó hắn hơi rung người một cái để cho các khớp của thân thể được nới lỏng và trơn tru. Sau đó Thư Sách nhìn chăm chú đến Đường Hào và hỏi.

“Sao ngươi lại biết chỗ này mà vào được?”

Đường Hào cảm thấy sông lưng có chút mát lạnh, áp lực hắn phải chịu là rất lớn dù cho Thư Sách không có chủ đích nhắm đến hắn. Áp lực từ một vị Vương Giả đỉnh phong là rất lớn, kể cả khi Đường Hào đã từng là Vương Giả thì cũng không dễ tiếp nhận.

“Chỗ này là của ta.”

Đường Hào suy nghĩ một chút nói. Hắn nghĩ cách ứng biến cho phù hợp, mấy tên đao khách thường không được bình thường cho lắm cho nên Đường Hào phải cẩn thận từng li từng tí một.

Sẽ tốt hơn nếu có thể giải quyết bằng lời nói, nhưng khả năng cũng chẳng cao lắm nên Đường Hào đã dùng ý niệm khóa chặt lấy một vài vật phẩm trong không gian chứ đồ của hắn. Nếu không còn cách nào khác thì đành liều một phen.

Thư Sách đánh giá kỹ càng Đường Hào lắc đầu nói. Theo cảm nhận của bản thân hắn thì Đường Hào không giống với con người cho lắm, hơn nữa còn pha lẫn một chút khí tức của cái vật trong kia. Thư Sách gắn bó với vật trong kia thời gian cũng tính là lâu rồi, liếc mắt cái có thể nhận ra ngay.

Ở trên đời này, khí tức quỷ dị như thế chỉ có vật ở trong đó mà thôi, ngoài ra hắn tuyệt đối chưa thấy được loại thứ hai.

Theo như vết tích để lại thì nơi này có niên đại vào khoảng ba vạn năm, không thể có con người nào sống lâu như thế được. Nhưng nghĩ đến cơ thể của mình vẫn còn rất tốt sau mấy trăm năm đóng băng ý thức, Thư Sách có cơ sở để tin thêm mấy phần.

Hơi thoáng nghĩ qua Thư Sách liền nói.

“Vậy ngươi biết thứ trong này là cái gì chứ?”

Đường Hào gật đầu, hắn vừa thấy khí thế của Thư Sách giao động, thật lo lắng khi tên này có thể động thủ bất cứ khi nào. Đường Hào biết mình sẽ không chết, nhưng nếu bị phong ấn mấy vạn năm, hắn thà chết con hơn.

Thư Sách ánh mắt hơi lóe lên một cái rồi biến mất, sắc mặt hắn vẫn như thường nhưng từ đầu đến cuối đều đang đánh giá Đường Hào. Đường Hào nói nơi này là của hắn, vậy phải có một câu chuyện dài ở đây, nơi này không phải là một người bình thường có thể kiến tạo được.

Nhìn đến Già Thiên Tán cũng đủ thấy thân gia của Đường Hào không giống bình thường rồi, nhưng nhìn thế nào thì Đường Hào cũng không giống con người. Nhưng Thư Sách cũng đang có một cái rắc rối, mặc dù ở đây đã lâu nhưng hắn không hiểu biết về nơi này lắm, Đường Hào hẳn phải có thông tin tốt cho hắn đây.

Ngẫm nghĩ kỹ càng, Thư Sách nói.

“Trong đó là thứ gì?”

Đường Hào không nghi ngờ gì về câu hỏi này, phong ấn vẫn còn nguyên vẹn chứng tỏ Thư Sách đã không vào được bên trong, không biết bên trong có gì cũng là lẽ dĩ nhiên.

Đường Hào đã suy nghĩ kỹ về câu trả lời nên hắn không nhanh không chậm nói ra, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

“Bên trong đó là thân thể của ta cùng một chút tài sản để lại. Ngươi muốn nó sao?”

Thư Sách có chút bất ngờ khi một kẻ yếu hơn hắn nhiều lại dám có thái độ như thế. Nhưng nghĩ lại tên này chỉ là hồn phách thôi, không có thân thể, trình độ cũng khá mạnh đấy chứ. Nếu đã từng là một cường giả, không bỏ xuống niềm kiêu hãnh của mình được thì xưng hô như thế cũng không có gì lạ.

Thư Sách không tính toán đến chuyện xưng hô nữa mà thay đổi một chút lời nói, tạo cho Đường Hào cảm giác tên này cuối cùng cũng vào mục đích chính.

“Nếu là thân thể của ngươi thì ta không có hứng thú. Nhưng ta bị nhốt ở đây mấy nghìn năm, ngươi cũng phải xem xét chút gì đó chứ.”

Đường Hào nhíu nhíu mày, rõ ràng tự tiện xông vào phong ấn của hắn mà giờ còn đòi tiền nữa, thật là đáng ghét. Nếu như Đường Hào mạnh hơn một chút thì đã xông lên diệt sát tên này cả trăm lần rồi, đáng tiếc Đường Hào đang là kẻ yếu thế hơn cho nên đành phải ngậm ngùi.

Đường Hào cũng không muốn bị thua thiệt quá nhiều nên thái độ phải cứng rắn một chút, hắn nói.

“Ngươi muốn thế nào?”

Thư Sách hài lòng với câu hỏi này nên lập tức đáp lời.

“Một khoản đền bù xứng đáng, ví dụ như vài món Vương Binh chẳng hạn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play