Bên ngoài cửa một tiếng quát lớn, phá tan đi toàn trường tịch mich, trong tiếng nói tràn ngập thống hận cùng giận giữ.
Một luồng sát ý bốc lên tận trời, âm thanh vừa tới đã thấy một bóng hình hướng võ đài nhào đến, tay phải thành trảo chộp về phía Dương Thiên.
Dương Thiên thời gian phản ứng rất nhiều, thuận lợi còn quan sát được rõ ràng đối thủ này. Một thân váy tím cao quý, kín kẽ ôm vừa vặn. Tóc tết xương cá giống như thác đổ, khuôn mặt vline hài hòa.
Thế nhưng lúc này Dương Thiên lại bị linh cảm của mình trùng lặp, thấy nàng không khác gì một đầu hung thú báo căn, giương nanh múa vuốt đoạt mạng, sát ý nhuộm đỏ cả bầu trời.
Dương Thiên lui nhanh về phía sau trong lòng không ngừng mà nghĩ lại đối pháp. Hắn có nắm chắc dưới tay nữ nhân này chạy thoát, nhưng hắn lại muốn đánh một trận, kể cả khi hắn không có vũ khí vừa tay hắn cũng muốn chiến.
Thái Tử Minh mấy cái công hội này cứ lần lần lượt lượt đối phó bọn hắn, quả thật giống như ruồi nhặng làm người ta khó chịu, thà thả ra một lần làm người ta sợ, giải quyết dứt điểm cho rồi.
Có điều, cũng không để nữ nhân kia tấn công chiêu thú hai, một cái ban tay rắn chắc đã vững vàng nắm lấy cổ tay nàng, uy nghiêm mà nói.
“Không được phép làm càn trong học viện, tư đấu cần đồng thuận tiến võ đài.”
Đồng thời uy thế trên người vị giáo viên này tỏa ra, thoáng cái đề ép khối sát khí kinh khủng kia xuống, mạnh bạo không thể cãi lại.
Giáo viên này cảm thấy nữ tử cũng hơi nguôi ngoai, lúc này mới buông tay nói.
“Ngươi lại chậm chễ cứu chữa nữa, đồng học của ngươi có thể không còn cứu được.”
Nữ nhân hốt hoảng, sắc mặt hơi tái đi, mặc dù căm hận Dương Thiên nhưng cũng không thèm nhìn nhiều hắn cái nào, hướng Giang Đông gấp gáp tới.
“Ninh Yến Ngọc, mau dùng “lam triều sinh.”
Nữ nhân này sau khi đổ một bình dược dịch cho Giang Đông uống, vận lên huyền khí giúp hắn luyện hóa dược dịch, sau đó xử lí tứ chi ghép nối một chút liền hướng Thái Tử Minh đám người hô lớn.
Từ trong đội ngũ, bước ra một nữ tử khác, bộ dáng có vẻ hơi rụt rè, huyền linh của nàng là một con thỏ có bộ lông màu xanh mượt.
“Dùng “lam triều sinh”, mau.”
Nữ tử gấp, thúc giục cô gái tên Ninh Yến Ngọc kia.
Ninh Yến Ngọc gật đầu, huyền linh phát ra ánh sáng chói lọi, bao phủ lên cơ thể của Giang Đông.
Huyền khí dùng để tấn công được thì cũng dùng để chữa trị được, hiệu quả thì cũng rất đáng kể.
Thương thế của Giang Đông không nhẹ chút nào, Dương Thiên cũng gần như dùng ra toàn bộ sức mạnh của mình rồi, đem hoàn thành lời của Giang Đông nói, mang tứ chi phế đi. Ngoài ra lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn động không thiếu đâu, xương cốt càng không cần phải nói.
Nhưng dưới Ninh Yến Ngọc dùng huyền linh thuật trị liệu, mười mấy phút sau, lục quang tán đi, Giang Đông thân hình hoàn hảo hiện ra.
Không có vết thương nữa, tứ chi kết nối lành lặn, có điều hôn mê vẫn chưa có tỉnh lại. Nhìn Ninh Yến Ngọc mồ hôi như mưa, cũng đủ thấy đây là kết quả tốt nhất mà nàng làm ra được rồi.
Nữ tử kia suốt toàn bộ thời khắc sốt sắng nhìn xem, cuối cùng mới hơi thở phào một cái, đỡ lấy Giang Đông rời đi, lúc đi không quên hung ác Dương Thiên một cái.
“Tiểu tử, ngày tốt của ngươi không dài nữa đâu.”
Dương Thiên đối với cái này cũng không coi vào đâu, lấy nữ tử này biểu hiện, mặc dù cường hơn Giang Đông nhiều nhưng muốn đánh thắng hắn thì không có khả năng, trừ khi huyền linh của nàng rất lợi hại mà thôi.
Ngũ đại công hội cũng lục tục rời đi, đường nhiên Thái Tử Minh không quên đưa cho Dương Thiên cái nhìn thật là hung ác. Trong mắt bọn hắn Dương Thiên vốn là sinh tử địch nhân, nay càng không có chỗ giảng hòa, thù hận đã kết thật sự rất sâu đậm.
Việt Nữ Các hành động lại có chút lạ, dẫn đội của bọn hắn đưa Dương Thiên một cái ánh nhìn tràn đầy thâm ý, khiến cho Dương Thiên không nghĩ không được, nhưng lại không nghĩ ra được cái nguyên do gì.
Tiểu Kỳ chạy đến bên Dương Thiên, Dương Thiên tiện tay xoa xoa đầu của nàng một cái, cũng không nghĩ gì nhiều thì một thiếu niên tuấn lãng đã đi đến hai người trước mặt.
Dương Thiên không phải là người hay quên, một số sự việc ấn tượng hắn cũng nhớ rất rõ, đặc biệt là thiếu niên giật đùng đùng này mấy tháng trước còn cùng Đỗ Quyết đánh một trận mãn nhãn đây, làm sao thoáng cái liền quên cho được.
“Đã lâu không gặp.”
Thiếu niên hướng Dương Thiên hai người chào hỏi, Dương Thiên nhận ra được đôi chút khác biệt, thiếu niên này giống như nội liễm hơn nhiều, thiếu đi mấy phần tự do phóng khoáng, càng ổn trọng càng chắc chắn.
Thiếu niên này cũng không phải là ai khác, chính là Nam An thành Bàn Gia, Bàn Luân.
Cũng không biết mất tháng này hắn đi đâu mất tăm, chả có tin tức gì, tân sinh thí luyện cũng không gặp được.
Dương Thiên đối với Bàn Luân ấn tượng vẫn được, cùng xuất thân từ một thành trì cho nên cảm giác thân thiện hơn so với người khác ở trong học viện nhiều cho nên hỏi han nhau cũng không tính đột ngột.
“Đã lâu không gặp, thời gian này ngươi đi đâu mà không một tin tức vậy.”
Bàn Luân cười cười lắc đầu, hơi thở dài nói.
“Cũng không làm chuyện gì, chạy đến trung cấp ban làm việc cho người ta mà thôi.”
Bàn Luân nhìn tiểu Kỳ một chút, cũng có ấn tượng rõ nét, nhưng ít ra là vẫn nhớ được một chút xíu về tiểu cô nương này, cho nên cổ quái nói.
“Hai người các ngươi quan hệt thật không tầm thường, đi đâu cũng dính lại với nhau.”
Hắn còn nhớ rõ ngày hội võ, khi hắn cùng Đỗ Quyết đánh trăm hiệp trên không trung, hai người này nhàn nhã ngồi cạnh nhau chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu đâu. Lúc này đến học viện rồi thế mà vẫn như cũ trộn lẫn, quả nhiên là thâm tình a.
Tiểu Kỳ chống nạnh nói.
“Thế nào, ta cùng ca ca chung một chỗ ăn hết cơm nhà ngươi rồi?”
Bàn Luân nụ cười hơi cứng ngắc, dù sao hắn ngụp lặn ở trung cấp ban, tình huống ở sơ cấp ban cũng không phải rất rõ ràng. Nhưng việc tiểu Kỳ đánh chết người cũng đâu phải chuyện nhỏ, nên Bàn Luân cũng nghe một chút đi. Trăm nghe lại không bằng một thấy, vừa mới tiếp xúc liền thấy siêu hung bộ dáng rồi.
Lúng túng cười một cái, Bàn Luân đi vào chính sự.
“Đúng rồi, không nói những cái này.
Ngươi bỏ chút thời gian đi gặp chủ tử của ta được chứ?”
Dương Thiên nụ cười thoáng cái mất tự nhiên, mà tiểu Kỳ bộ dáng hung ác cũng thoáng cái cứng đờ.
Chủ tử?
Không đùa chứ?
Làm một thế thiên tài ai mà chả có ngạo khí, mặc dù học viện này chính là cho ngũ đại công hội mài đi không ít, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn là còn dư lại rất nhiều.
Ngũ đại công hội thành viên giai cấp phân hóa, nhưng nhiều lắm chỉ xưng là một cái cấp trên, một cái huynh một cái tỉ mà thôi, nào có thành viên nào đi xưng các chủ của bọn hắn một tiếng “chủ tử”.
Nhưng từ Bàn Luân nói ra một cách tự nhiên mà thành, thật giống như không có cái gì khác thường, điều này đúng thật là kỳ lạ không thôi.
Chưa kể đến xuất thân của Bàn Luân cũng không phải tầng thứ bình dân, luôn cúi đã quen, mà là thiên tài bên trong đại gia tộc, xưng hô như thế không thấy ngang miệng hay sao mà gọi một tiếng thuận đến như vậy.
Dương Thiên suy nghĩ lướt qua rất nhanh liền hỏi.
“Chủ tử của ngươi là ai?”
Bàn Luân thần bí xoay người nói.
“Yên tâm, nàng cũng tính cố nhân của ngươi đi. Đến gặp rồi ngươi sẽ biết.”
Dương Thiên thu hoạch một cái vạn điểm cống hiến đánh cược, liền hướng Bàn Luân đi theo, trên đường cũng suy nghĩ không ít.
Để Bàn Luân cam tâm tình nguyện trở thành đầy tớ, rõ ràng thân phận không đơn giản, thực lực cũng càng mạnh, mấu chốt chính là mị lực bản thân để người khác tự nguyện.
Bất kể lí do nào cũng là một cái nhân vật khó lường. Chưa kể tới còn là cố nhân của hắn nữa, hơn nữa còn là “nàng”.
Nữ tính, học viện thiên tài, cùng hắn quen biết. Dương Thiên thật lật lại một lần ký ức cũng chỉ nghĩ tới mấy cái hình ảnh.
Hà Tuyết Nguyệt bỏ qua, nàng muốn thấy hắn liền có thể trực tiếp gặp mặt, hơn nữa nàng cũng mới vào trung cấp ban mà thôi, trong khi Bàn Luân ở đây đã mấy tháng rồi.
Vậy cũng chỉ có Hồng Nguyệt Giao, nhưng nàng đã ba mươi tuổi, cũng không ở trong học viện được. Nghĩ đến đây, Dương Thiên liền bật ra một cái hình ảnh.
Hồng Nguyệt Giao biểu muội, Hồng Hinh Nghi.
Giống như những người mà Dương Thiên biết, cũng chỉ có nàng là người có thân phận nhất vậy, để A Tam huyền chân cảnh cao thủ tình nguyện làm hộ vệ cho, thì Bàn Luân cũng không phải là không có khả năng.
Có điều, quan hệ giữa bọn hắn cũng không phải là thân thiết thế nào, nàng muốn gặp hắn làm gì chứ.
Dương Thiên từng cái khả năng không ngừng tính toán qua lại, không lâu lắm liền đã đến một cái độc lập tiểu viện cửa trước.
Tiêu viện cột gỗ tường đất mái ngói, trước bậc thềm hai bên có hai con sấu đá, trông nhẹ dịu đậm chất cổ phong, Dương Thiên ẩn ẩn có cảm giác xuy đoán của mình có chỗ nào không hợp lí lắm.
Bàn Luân giơ tay nắm lấy một loại thủ quyết phức tạp, cảnh cửa gỗ của tiểu viện liên từ từ mở ra. Dương Thiên không nhận ra loại thủ quyết này, nhưng thân làm một cái huyền trận sư, hắn cũng thấy quen mắt một chút.
Đây là thủ pháp chuyên dụng để mở cửa cho loại thủ hộ huyền trận, đương nhiên nó chỉ có tác dụng ở một vị trí mà thôi, hơn nữa còn phải cấu tứ từ trước khi xây dựng, tác dụng thực tế nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng từ đó mà Dương Thiên nhận ra được huyền trận thủ hộ của tiểu viện này luôn luôn được vận hành. Nghĩ lại thấy thật là xa hoa a, không biết mỗi ngày tốn bao nhiêu huyền thạch nữa.
Bước vào tiểu viện, Dương Thiên thật sự thấy quen mắt vô cùng. Lầu các cổ phong hai tầng mái cong, rèm đỏ trang trí buộc xếp gọn gàng.
Phải nói lối kiến trúc này ở hiện tại cũng không quá phổ biến, mọi người hiện tại theo đuổi kiến trúc gọn gàng cao tầng, vuông vức phóng khoáng, chứ không trạm trổ hoa mĩ thế này.
Ngay khi Dương Thiên đánh giá lầu các, một thanh âm khanh khách vang lên, ngậm theo ý cười cùng trêu chọc nhỏ nhẹ.
“Tiểu đệ đệ, có hay không thời gian cùng ta uống một chén trà?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT