“Đa tại thúc tổ thành toàn. Đa tạ Giang trưởng lão.”

Bàn Kiệt dập đầu, có chút buồn lại có chút hưng phấn kích động.

Hắn quỳ tại đại sảnh, liều mạng khẩn cầu Bàn Viêm một cơ hội gia nhập Vân Lan Tông.

Kỳ thật hắn có thể đạt tới Bàn gia bồi dưỡng, lấy hắn thiên phú bước vào huyền chân cảnh cũng không có cái gì khó khăn.

Nhưng hắn lại là nhị trưởng lão Bàn Tiến Ninh cái này chi mạch, lấy Bàn Tiến Khuyết làm gia chủ, Bàn Kiệt còn sống đã là may mắn lắm rồi, ở đâu ra mà mong được đại lượng tài nguyên.

Cho nên hắn liều mạng, chỉ cần đi tới Thanh Vân Tông, hắn chính là tiền đồ vô lượng.

Dù sao, Bàn Kiệt tự tin thiên phú của mình cũng không phải là thấp, chí ít chính là trung thượng chếch lên, thậm chí là cao cấp.

Giang Cầm thì cũng tương đối hài lòng Bàn Kiệt, nên đồng ý tiếp dẫn một hai. Bản thân hắn còn thấy kiếm lãi nữa, bởi vì Bàn Kiệt thiên phú thì thông qua tông môn khảo hạch cũng không khó.

Cuối cùng Giang Cầm dẫn theo Bàn Tiến Minh cùng Bàn Kiệt rời khỏi Nam An thành. Mà di chuyển chính là xa liễn huyền cụ, cùng Dương Thiên một cái cấp bậc, nhưng ngoại hình đánh dấu lên một đám mây màu xanh.

Thanh Vân Tông tiêu chí, thẳng hướng tây nam mà đi.

...

“Công tử...ngươi còn sống.”

Lê Tĩnh hai mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt Dương Thiên, giống như thả ra sợ rằng Dương Thiên sẽ biến mất vậy.

Dương Thiên nhếch miệng, mở lời, nhưng hắn nhận ra là hắn không thể nói.

Dương Thiên trong lòng bực bội.

Lúc đó Tần Báo Công đích thật là chém hắn, thậm chí chính là chém đứt cổ hắn rồi. Nhưng Dương Thiên giống như ma xuy quỷ khiến, không hiểu thấu thi triển “Ảnh hóa” cũng không có bị một kiếm kia chặt đứt đầu mà chết.

Nhưng cũng không phải là không có tổn thương, chính là đại mạch máu đứt gãy rồi, thanh quản đứt gãy rồi, nửa cái cổ cũng đứt lìa. Tại “ảnh hóa” bị động chữa trị, miễn cưỡng duy trì được một cái mạng sống.

Sau đó, chính là thiên linh hoa kết, trời giáng huyền hoa, Dương Thiên đột phá vào cấp bốn, lột xác mà ra. Đáng lẽ thương tổn có thể đơn giản nối liền rồi, không có gì đáng ngại.

Nhưng lấy lại được một chút tỉnh táo, Dương Thiên đã đánh gãy quá trình này, cứu lấy Lê Tĩnh một mạng.

Mặc dù Dương Thiện đột phá thời gian rất ngắn, nhưng chí ít cũng cần một hai ngày mới hoàn thành, đây chỉ có gần nửa giờ đồng hồ, thương thế hơi tốt một chút, lực lượng hơi tăng lên một chút mà thôi, không được cái gì chỗ tốt.

Còn chưa kể tới đánh gãy quá trình đột phá, toàn bộ lực lượng để thăng hoa tế bào đều bị lãng phí, đây chính là căn cơ hao tổn, chính là Dương Thiên đường đến hạn mức cao nhất bị hao tổn, ngày sau không biết là có đột phá được hay không vẫn là một cái vấn đề.

Còn có một chuyện ngoài ý muốn nữa, chính là thân thể thăng hoa lại thiếu năng lượng, rút lui trở lại, lại còn héo rút đi một chút, Dương Thiên hiện tại chính là mái tóc đều trở nên có một chút vàng.

Điều này làm Dương Thiên không biết nên vui hay buồn, chí ít hắn cũng không xấu trai đi, thậm chí còn có chút dễ nhìn hơn.

Thoáng chút thích nghi, Dương Thiên lên tiếng.

“Không có chuyện gì, ngươi mau chữa thương đi, Trông ngươi còn thảm hơn ta nữa.”

Huyền khí lấp vào thanh quản, dùng ý niệm rung động, cũng miễn cưỡng có thể phát ra giọng nói, có chút hơi khàn khàn khác lạ.

Vừa rồi đối với Tần Báo Công lên tiếng Dương Thiên cũng là dùng như vậy.

Thực tế thì Dương Thiên có thể dùng ý niệm truyền âm, nhưng như vậy thì không hay lắm, sau này giao tiếp sẽ gây nên một số trường hợp không cần thiết, cứ mở miệng nói vẫn là tiện hơn.

Về phần huyền khí truyền âm, đây chính là dùng thanh quản rung động truyền theo từng sợ cố định huyền khí của bản thân, vừa phạm vi ngắn, vừa nói nhiều người thì bất tiện, cho nên Dương Thiên mới không có dùng tới.

Thanh quản đứt đoạn, sau đó đột phá thất bại, vết thương đã đóng lại rồi, miễn cưỡng nối lại một chút nhưng là dược dịch hiệu quả còn rất yếu kém, không có nửa năm là khôi phục không được.

Lê Tĩnh cũng không có cách nào, có lẽ cách tân dược dịch sẽ được nhưng mà không thể ngắn một hai ngày liền hoàn thành.

Cả hai tìm kiếm một nơi nghỉ lại một đêm khôi phục lại thương thế.

Đêm an lành qua đi, không có chuyện gì xảy ra.

...

Vân Lan Vương triều, Vương Đô.

Thiên Nam học viện.

Thiên Nam học viện nằm trọn vẹn phía bên trong của Vương Đô, tại Vương Đô trong thành phía đông.

Học viện cũng không quá lớn, rộng chừng mười dặm, dài hơn mười lăm dặm, lẻ tẻ những ngọn núi nhỏ.

Quảng trường sân lớn, học viện lúc này tập trung đông người nhất.

Mười tám tháng một, tân sinh nhập học.

Thực tế thì người đã tới Vương Đô từ hôm trước, nhưng ngày hôm nay mới có thể chính thức nhập học, nhận giáo viên chủ nhiệm cùng đồng phục.

Ba mươi tư thành trì, một nghìn cái danh nghạch, cũng là một nghìn người mới, tập trung tại sân trường, nhưng cũng không lộ ra cảm giác chật chội, thậm chí còn dư thừa rất nhiều không gian.

Hiện tại tân sinh đang phân thành năm lớp, mỗi lớp một cái chủ nhiệm đạo sư đang ở điểm danh.

...

“Công tử, tới rồi.”

Dương Thiên cùng Lê Tĩnh cuối cùng là đã đến trước cửa học viện.

Cả hai đến Vương Đô cũng có chút thời gian rồi, thậm chí rất nhanh làm xong thủ tục nhập thành, nhưng từ cổng thành nam tới học viện một quãng xa cho nên hơn chín giờ mới tới nơi.

Hai mét cửa thép lớn, cứng rắn uy nghiêm.

Bảng hiệu đề bốn chữ “Thiên Nam Học Viện”, chữ viết cứng cáp mà chỉnh tề, oai hùng bá khí, làm cho người ta nhìn vào huyết dịch cũng sục sôi lao nhanh.

Bên phải cùng với bên trái cửa sắt có hai cái bảng gỗ, chữ biết tinh xảo hoa mỹ, nhưng cũng mang theo cảm giác làm người ghi nhớ.

“Tiên học lễ.”

“Hậu học văn.”

Dương Thiên quan sát một hồi, gật đầu tiến đến.

Cửa sắt vẫn khóa kín, xung quanh cũng không có người trông coi.

Dương Thiên suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm lệnh bằng gỗ, đặp lên cửa sắt, rót thêm huyền khí vào.

Không lâu lắm, cảnh cửa hé mở ra, Dương Thiên hai người bước vào trong.

Ập vào mặt là huyền khí so với bên ngoài nồng nặc gấp đôi.

Mà bên ngoài chính là Vương Đô bên trong thành trì, huyền khí có thể so với Dương Thiên chiếm cứ được cái kia kỳ bí sơn cốc.

“Uy, hai tiểu tử đi đâu kia.”

Một trung niên mặc đồ bảo an đi tới, đối với Dương Thiên hỏi.

Hắn nhớ rõ ràng là đã đóng cửa rồi mà, tại sao lại có hai cái tiểu tử vào trong được.

Lê Tĩnh rõ ràng là không giỏi giao tiếp, cứng ngắc nói.

“Ngài tốt, chúng ta tới nhập học.”

Bảo vệ này tên gọi Đinh Duy, nhìn giống như một cái hơi tuấn tú trung niên, không thấy tu vi gì cả.

Đinh Duy cầm lên lệnh bài, xem xét một chút sau đó lại ngước sang hỏi.

“Chỉ có một cái, vậy còn một người đâu?”

Lê Tĩnh ấp úng một hồi chợt nhớ ra cái gì đó nói.

“Đây là lệnh bài của công tử nhà ta, còn ta là Hà viện phó mời làm khách.”

“Hà viện phó mời tới làm khách?”

Đinh Duy kinh ngạc không khỏi nhìn nhiều Lê Tĩnh, hồi lâu sau mới lắc đầu nói.

“Có xác minh sao?”

“Hà viện phó nói chỉ cần thông báo tới ngài ấy xác minh là được.”

Nghe vậy Đinh Duy mặt liền nghiêm nghị lên, lạnh giọng nói.

“Không có xác minh, vậy thì không được vào. Hà viện phó hiện tại không ở học viện, ngươi có thể sau này quay lại.”

Sau đó, Đinh Duy đưa cho Dương Thiên lệnh bài nói.

“Thời gian nhận lớp cũng sắp kết thúc rồi, ngươi nếu là không đi mau, có thể sẽ không nhận được lớp.”

Dương Thiên đón nhận lệnh bài nói.

“Vị đại ca này, không có biện pháp gì để hắn cùng vào sao?”

“Có, đương nhiên là có.”

Đinh Duy nhỏ giọng.

“Chỉ cần đánh ngất ta sau đó cả hai cùng vào, lại cũng không ai biết.”

Dương Thiên nghe tới vậy, khóe miệng co quắp không biết nói gì cho phải.

Dương Thiên cũng không ngu ngốc cho là cái học viện này bảo vệ lại chỉ là phàm nhân. Mà để Dương Thiên nhìn không ra sâu cạn thì đương nhiên là so hắn mạnh hơn nhiều lắm, cái này rõ ràng là đánh không lại, nói gì đến đánh ngất.

“Vậy xin hỏi vị đại ca này biết Hà viện phó lúc nào sẽ trở lại sao?”

“Việc này thì ta không biết.”

Đinh Duy nhún hai vai, biểu thị không rõ ràng.

Dương Thiên cau mày một hồi, Lê Tĩnh không thể tiến vào học viện vậy thì kế hoạch của hắn có rắc rối lớn.

Cuối cùng cũng không có cách nào khác, Dương Thiên chỉ đành để Lê Tĩnh tại bên ngoài ở lại, hơn nữa kế hoạch phải trù tính lại từ đầu.

Sau đó Dương Thiên hỏi thăm Đinh Duy đường tới lớp học, nhưng hắn biểu thị không biết lớp của Dương Thiên, cuối cùng là phải tự tìm kiếm.

...

“Lão sư, đồng phục đã phát xong.”

Một cái thủy linh tú mỹ nữ chắp tay lên bục giảng nói.

Trên bục giảng đang đứng lấy một cái râu quai nón đại thúc, khoác lên mình đạo bào, bên ngực trái trên lên ngôi sao ba cánh.

Sơ cấp ban đạo sư.

Mà xuất hiện trong lớp này thì đương nhiên là lớp học chủ nhiệm.

Trong lớp học còn thật không ít khuôn mặt quen thuộc, bao gồm cả Lý Đông và Đỗ Quyết cũng ở chỗ này.

Vị kia đạo sư, vóc người đầy đặn cơ bắp, nhưng cũng không quá cao, chỉ khoảng một mét sáu mà thôi, cộng thêm râu quai nói và tóc xù trông rất mãng một dạng.

“Tốt, đã nhận đồng phục xong vậy thì đi tới ký túc xá nhà C, phòng của các ngươi chính là ở đó.”

Nói rồi rất vẻ không có kiên nhẫn, từ ghế ngồi đứng dậy, so với đám học viện tan học còn phải nhanh lao ra cửa.

“Lão sư, ngài còn chưa có phân công lớp trưởng, cũng chưa có cấp khóa phòng học, bọn ta cũng không biết ký túc xá ở chỗ nào nha...”

Thủy linh tú mỹ nữ kia vội vàng ngăn đón nói, khuôn mặt có chút đỏ lên. Tại sao lại gặp vị này không có trách nhiệm đạo sư vậy.

Vào lớp rồi phát cái đồng phục là xong, không còn chuyện gì khác, nhanh chóng liền chạy.

“A? Còn cần những cái đó sao?”

Vị này mãng lão sư gãi đầu một cái, khuôn mặt rõ ràng biểu cảm “thật phiền phức” nhanh chóng nói ra.

“Cái kia lớp trưởng từ ngươi làm, mọi chuyện đều cho ngươi quyết định. Ký túc xá các ngươi tự tìm, đều lớn như vậy rồi còn cần hướng dẫn sao?”

Vị này đạo sư đúng chỉ thủy linh tú mỹ nữ làm lớp trưởng, nói xong thân hình biến mất, để lại một đám thiếu niên khuôn mặt ngơ ngác.

“Vãi lệnh, lớp chúng ta sẽ không phải là nhận đến một cái đạo sư giả mạo đi. Như vậy mà cũng làm đạo sư được sao?”

Có thiếu niên bực tức kêu to một tiếng, không phải là nói cô như mẹ thầy như cha sao? Có cha mẹ nào mà vô trách nhiệm như vậy không?

Có rất nhiều thiếu niên bàn tán lên, đều là không biết làm thế nào cho phải.

Vị kia thiếu nữ hit sâu một hơi nói.

“Mọi người chú ý, trước hết ta tự giới thiệu, ta gọi Phong Mật Lam, đến từ Bạch Hạc Thành. Tạp thời được lão sư phân phó tới làm lớp trưởng. Mọi người nếu như không vội có thể không chúng ta giới thiệu một chút.

Bắt đầu từ vị này đi.”

Phong Mật Lam chỉ một thiếu nữ ngồi đâu bàn, ngữ khí hòa đồng tươi vui, tự tin nhưng dễ gần.

Không thể không nói Phong Mật Lam rất có tố chất lãnh đạo, năng động hoạt bát tự tin.

Ngồi bàn đầu thiếu nữ cũng không ngại ngùng, ngữ khí mặc dù có chút kiêu ngạo nhưng không tính là đáng ghét.

“Ta gọi Bạch Nhất Mai, đến từ Long Xuyên thành.”

Cứ như vậy, một lớp hai trăm người tiêu tốn cũng không ít thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play