Bông tuyết từng mảnh từng mảnh bay quanh hai người đang ôm nhau, rơi trêи khóe mắt và lông mày, mang theo một chút lạnh lùng.

Giản Diệc Thận buông lỏng cánh tay ra, kéo mũ áo khoác Tô Tân lên, cẩn thận cài cúc cổ áo: “Cẩn thận, đừng để bị cảm.”

Tô Tân ngẩng mặt lên nhìn anh chăm chú một lúc.

Mấy ngày không gặp, trêи cằm Giản Diệc Thận nổi lên một tầng râu ria, dưới mắt cũng có chút xám xanh, nhìn có chút tiều tụy.

“Sao lại nhìn anh như vậy? Nhìn nữa, cẩn thận anh hôn em.” Giọng của Giản Diệc Thận có chút mất tiếng, nếu không có người qua lại lúc này, có lẽ anh đã không nhịn được.

Tô Tân kiễng chân lên hôn lên môi anh.

Giản Diệc Thận giật mình, đột nhiên lấy lại tinh thần, mừng rỡ như điên.

Đây là lần đầu tiên Tô Tân chủ động hôn anh sau khi hai người làm hòa, có phải Tô Tân đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ và mở lòng đón nhận anh lần nữa?

Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, anh ghì chặt cổ Tô Tân, hung hăng hôn lên môi cô, đem những nhớ thương trong thời gian qua tan vào nụ hôn nồng cháy này.

Không biết qua bao lâu, hai người mới miễn cưỡng tách ra, nhưng hai mắt vẫn dán chặt, muốn thiêu đốt thân thể của nhau.

“Đi, anh đưa em đến một nơi.” Giản Diệc Thận nắm tay Tô Tân, tràn đầy phấn khởi nói.

Xe dừng ở ven đường, lên xe, Giản Diệc Thận đạp ga, quay người lái xe về hướng sông Hồ Đông.

Tô Tân nhớ tới mấy ngày nay Giản Diệc Thận bận rộn chuyện gì: “Đúng rồi, anh có bắt được hắn ta không?”

Giản Diệc Thận gật đầu: “Buổi trưa hành động, ngoại hắn, còn có vài người liên lạc với các kênh khiêu ɖâʍ nước ngoài đều bị bắt lại, bọn họ có một dây chuyền công nghiệp rất hoàn chỉnh, hợp tác với người nước ngoài, hiện tại cũng bị phá huỷ. Lần này, Lữ Thành Chiêu không vào tù mười năm hoặc tám năm, thì không thoát được.”

Tô Tân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút lo lắng: “Thế còn Nhanh Chụp?”

“Hôm nay việc cải chính chính thức đã được hoàn tất, các quan chức của Cục Thông Tin Mạng đã bật đèn xanh cho anh để kiểm tra và chấp nhận nó trong đêm. Nếu mọi thứ thuận lợi, ngày mai 0 giờ liền có thể khôi phục lại.” Giản Diệc Thận tự tin nói.

“Vậy sao anh không quay lại công ty?” Tô Tân nói không nên lời “Chuyện quan trọng như vậy, tổng giám đốc không tự mình tọa trấn sao?”

Giản Diệc Thận nghiêng mặt nhìn cô, trong mắt lóe lên một ngọn lửa: “Những chuyện đó không quan trọng, tiểu Tân, anh muốn gặp em, anh thấy được weibo em phát, em nói nhớ anh muốn anh về sớm, anh một khắc cũng không chờ được.”

Ngôn ngữ trực bạch cùng ánh mắt nóng hổi này biểu lộ một cách trần trụi khát vọng của Giản Diệc Thận. Sắc mặt Tô Tân có chút nóng lên, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, hai người đều không nói, trong xe chỉ còn bản tình ca lưu luyến triền miên; bông tuyết vẫn bay trong không khí, lướt nhanh ngoài cửa sổ, quang ảnh biến ảo, khiến cảnh phố phường trở thành một bộ phim cổ trang .

Trêи xe Giản Diệc Thận tiếp một cuộc điện thoại, hẳn là Đàm Phi báo cáo kết quả kiểm tra. Sau khi cúp điện thoại, anh nói với Tô Tân, việc nghiệm thu đã được thông qua, ngày mai danh sách các công cụ tìm kiếm và ảnh Nhanh Chụp có thể khôi phục lại, phiên bản mới nhất trêи nền tảng di động cũng có thể được đưa lên kệ bình thường.

Đây là một dấu hiệu tốt, cuối năm sẽ tiêu trừ mọi vận đen, năm mới vạn sự như ý.

Xe nhanh chóng tới nơi, Tô Tân xuống xe liền nhìn thấy khách sạn Hương Duyệt, lúc này cô mới nhớ ra mình cũng từng tới đây để gặp Điền Chỉ Lam, hai người cũng không mưu mà hợp.

“Anh chờ em một lát, em đi gặp Chỉ Lam, nhân tiện . . .”

Giản Diệc Thận ngắt lời cô, nắm tay cô đi vào: “Không được, hôm nay em là của anh, ngày mai hãy đến tìm cô ấy, hoặc nhờ quản lý sảnh gửi cho cô ấy.”

Giản Diệc Thận đặt một gian phòng ở tầng cao nhất, hđối diện với sông Hồ Đông. Hôm nay đêm giao thừa, cảnh quan hai bên bờ được thắp sáng bởi những ánh đèn, giống như một con rồng vàng cố thủ trong bóng tối.

Quản gia tư nhân đã chuẩn bị kỹ lưỡng phòng ngủ. Bộ khăn trải giường trắng như tuyết phủ đầy hoa hồng hình trái tim, trêи tủ đầu giường đặt thiệp chúc mừng năm mới và hai con búp bê gấu, gần cửa sổ đặt một bàn ăn nhỏ được đặt một chai rượu vang và điểm tâm nhỏ.

“Anh lãng mạn như vậy từ bao giờ?” Tô Tân tò mò.

“Năng lực học tập từ trước đến nay của anh rất mạnh.” Giản Diệc Thận thận trọng nói.

Tô Tân không tin, suy đoán nói: “Tử Hạo chỉ?”

Giản Diệc Thận không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Cậu ta có chỉ một chút nhưng quá sức tưởng tượng, anh điều hòa một chút.”

“Hoắc Chí Từ sẽ có thủ đoạn này chứ?” Tô Tân có chút kinh ngạc.

“Gần đây cậu ấy có vẻ đang yêu đương, thường nghĩ ra một số chiêu trò.” Giản Diệc Thận nói thẳng “Đừng nhắc đến ai khác, hôm nay là thế giới riêng của hai ta.”

Anh bật loa Bluetooth lên, mở một bài tình ca tiếng Anh, sau đó rót một ly rượu đưa cho Tô Tân: “Nào, uống một chút đi.”

Tô Tân cũng bối rối, trước kia Giản Diệc Thận rất ghét cô uống rượu, hiện tại làm sao động một chút lại kêu cô uống?

“Sao chỉ rót rượu cho em, anh không uống sao?” Cô nhìn Giản Diệc Thận cười.

Giản Diệc Thận nghiêm túc đề nghị: “Nếu em đút anh uống, bao nhiêu anh cũng uống.”

Tô Tân không ngờ người đàn ông này bây giờ lại táo tợn như vậy, không khỏi trừng mắt nhìn anh.

Lòng Giản Diệc Thận khẽ rung, không kịp chờ đợi muốn xem gương mặt Tô Tân đỏ ửng vì say, anh ôm lấy eo Tô Tân, lắc lư nhẹ nhàng theo điệu nhạc và đưa rượu trêи tay vào miệng Tô Tân . . .

“Đinh Đồng”, chuông cửa vang lên.

Giản Diệc Thận hơi khó chịu.

Hôm nào phải cùng Hoắc Chí Từ nói chuyện một chút, không phải tự khoe khách sạn hiểu tâm lý khách hàng nhất sao? Sao lại không biết cách ” thức thời” như thế?

Chuông cửa vang lên vài lần nữa, Tô Tân thúc giục: “Anh đi mở cửa đi.”

Giản Diệc Thận đành phải buông Tô Tân ra, bước nhanh ra cửa, vừa mở cửa liền nhìn thoáng qua, ánh mắt đã đông cứng.

“Surprise!”

Một con thỏ lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, khuôn mặt của Điền Chỉ Lam cùng Hoắc Chí Từ ló ra bên cạnh con thỏ, nháy mắt với anh.

“Hai người . . .”

Chưa kịp nói lời từ chối, Điền Chỉ Lam đã linh hoạt chen vào: “Tiểu Tân, nhìn này, món quà năm mới tớ tặng cho cậu, con búp bê thỏ này tớ giành được khi tham gia party của khách sạn tổ chức, rất mềm rất thoải mái.”

“Sao cậu lại tới đây?” Tô Tân ngạc nhiên nói “Vừa lúc, tớ mang món điểm tâm ngọt tới cho cậu, bánh pudding matcha của Okyoto.”

. . .

Đêm giao thừa của hai người liền ngâm nước nóng, Giản Diệc Thận trong lòng phát điên, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Hoắc Chí Từ: “Cậu cũng không biết suy nghĩ sao?”

Hoắc Chí Từ xòe tay: “Không có cách nào khác, không lấy chút đồ ra dỗ cô ấy, cô ấy sẽ về nhà.”

“Cô ấy?” Giản Diệc Thận chợt nhận ra cô bạn gái Hoắc Chí Từ đang thần thần bí bí theo đuổi lại là Điền Chỉ Lam “Không phải cậu nói, sẽ có bạn gái trước tớ sao? Sao lại không có chuyện vui nào?”

“Đừng nhắc tới nữa.” Vẻ mặt Hoắc Chí Từ phiền muộn “Sau này sẽ nói chi tiết cho cậu.”

Bên ngoài cửa sổ lạnh lẽo, trong phòng xuân ý hoà thuận vui vẻ.

Bốn người vừa uống rượu vừa tán gẫu, bất tri bất giác đêm đã khuya, bữa tiệc đón giao thừa trêи TV đã đến cao trào, vừa múa vừa hát, âm thanh người chủ trì cũng kϊƈɦ động mấy phần.

Tô Tân gần như không nhịn được, vừa mới ngáp một cái, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “ầm”, bầu trời đêm đen kịt đột nhiên bị xé toạc ra một tia sáng.

Cô vừa mừng vừa sợ: “Pháo hoa đêm giao thừa?”

“Đúng vậy, đây là tầm nhìn tốt nhất, nếu không phải xem mặt mũi hảo huynh đệ, căn này phòng sớm đã bị người cướp đi.” Hoắc Chí Từ có chút đắc ý nói “Thiên kim khó cầu.”

“Đừng chém gió nữa, hiện tại phải dùng con mắt, không phải dùng miệng.” Điền Chỉ Lam châm chọc nói.

Hoắc Chí Từ nhướng mày muốn phản bác, nhưng vẫn nhịn xuống.

Quả thực lúc này lời nói nào cũng là thừa, hãy nín thở và tận hưởng vẻ đẹp trước mặt.

Tầm nhìn của tầng ba mươi bảy rộng lớn, cả bầu trời đêm của sông Hồ Đông không bị che khuất, ban đầu pháo hoa thưa thớt nhưng càng lúc càng dày đặc, từng bông hoa nở rộ trêи bầu trời đêm, tạo thành bức tranh trăm hoa rực rỡ.

Nó rực rỡ như bông hoa mùa xuân, nhưng thoáng qua như sao băng.

Người ta nói pháo hoa dễ nguội lạnh, nhưng khoảnh khắc lưu lại trong lòng người, ai biết được có phải là vĩnh cửu?

Toàn bộ cơ thể được ôm từ phía sau, hơi thở nóng rực quét qua, Tô Tân không khỏi ngả người ra sau, tham luyến hấp thu hơi ấm trong giờ phút này, chẳng được bao lâu, môi chậm rãi từ trêи cao đi xuống, rơi vào tai, cổ cô. . .

Bỗng nhiên, Giản Diệc Thận dừng lại động tác một chút.

Tô Tân có chút khó hiểu, xoay người lại: “Có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Giản Diệc Thận rơi vào cổ cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không kiềm chế được: “Sợi dây chuyền . . . Em đeo nó?”

Tô Tân liếc anh một cái: “Giờ mới thấy sao?”

Giản Diệc Thận đột nhiên ôm chặt lấy cô.

Đúng lúc này, trêи TV truyền đến tiếng đếm ngược: “Mười, chín, tám . . .”

Bên tai cô, Giản Diệc Thận đồng thời nói nhỏ: “Ba . . . Hai . . . Một, chúc mừng năm mới, tiểu Tân, anh yêu em.”

Tô Tân nhẹ nhàng đáp lại: “Em cũng yêu anh.”

Môi bị hôn lên, lúc này hai người giao phó linh hồn cho nhau.

Lúc tách ra, Tô Tân thở gấp gáp, má đỏ bừng, sau đó cô nhớ ra bên cạnh còn có bạn tốt, quay đầu nhìn lại, Điền Chỉ Lam đã đi từ lúc nào.

“Người đâu?” Cô thì thầm hỏi.

“Đi rồi, lẽ ra nên sớm đi.” Giản Diệc Thận rất hài lòng “Cuối cùng cũng thức thời một lần.”

Tô Tân còn muốn truy vấn, thân thể bỗng nhiên bị mất cân bằng, bị ôm từ chỗ ngồi lên. Cô không kịp chuẩn bị, không khỏi thở nhẹ một tiếng, phải siết chặt quần áo của Giản Diệc Thận.

“Sao anh . . .” Chưa kịp dứt lời , cô đã ngã xuống giường lớn, hoa hồng trêи giường rung rinh rơi xuống đất.

Những nụ hôn nóng bỏng dường như được in dấu, không chỉ trêи da thịt, mà còn cả trái tim nhau.

Ở thời khắc dung hợp, tất cả đều tan biến, trêи đời này chỉ có hai tâm hồn yêu nhau.

. . .

Tô Tân ngủ một giấc ngon, làm một giấc mộng dài.

Trong giấc mơ, cô trở về tuổi thơ, được nắm tay mẹ đi chân trần bên bể bơi.

“Tiểu Tân, nhìn kìa, đó là Diệc Thận, anh trai của con.” Giọng mẹ rất dịu dàng.

Nhìn theo hướng mẹ cô chỉ, trong bể bơi, một bóng người cường tráng lắc lư bọt nước, giống hệt cá heo dùng đầu bổ gió cắt sóng.

“Anh Diệc Thận thật lợi hại.” Cô bé vỗ tay vui sướиɠ.

Thiếu niên nghe được động tĩnh, ngừng đong đưa cánh tay, từ trêи cao đi xuống lau mặt một cái, lắc mái tóc nhỏ nước.

Cô gái nhỏ chạy về phía anh, một chút cũng không sợ: “Anh Diệc Thận, anh dạy em bơi được không?”

Cậu bé nhìn đôi chân ngắn ngủn của cô, lại lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng bước ra khỏi hồ bơi, để lại cho cô một bóng lưng kiêu ngạo.

. . .

Tô Tân mở mắt ra, nhìn lên trần nhà suy nghĩ hồi lâu, trước khi trở về thực tại từ giấc mơ sắp khóc trong giận dữ, nhịn không được cười lên. Cũng không biết làm sao lại mơ thấy lúc trước, cảnh tượng thật giả lẫn lộn, cô nhớ mang máng khi còn bé hai nhà có cùng đi nghỉ mát với nhau, cũng nhớ mình đã học bơi bằng cách kéo tay và chân mũm mĩm, nhưng bộ dạng lúc đó của Giản Diệc Thận cô không nhớ rõ.

Xem thời gian, cô giật nảy mình, đã mười giờ, mở máy lên thì thấy có cuộc gọi nhỡ từ nhà.

Cô gọi điện thoại lại, quả nhiên là Tô Đình Doãn hỏi cô lúc nào về nhà.

“Con cùng bạn đón giao thừa, cho nên dậy trễ . . . Đợi lát nữa . . .” Tai bị hôn một cái, đầu ngón tay khác nhẹ nhàng gãi lên cổ, chậm rãi rơi xuống. Tô Tân hít một hơi, giọng nói lưu loát ban đầu lập tức có chút khác thường.

Cô chật vật bắt lấy đầu ngón tay ngo ngoe muốn động kia, trừng mắt nhìn Giản Diệc Thận, lúc này mới nói cho hết lời: “Chờ một lát liền trở lại, nhưng mọi người không cần đợi cơm con, con chưa ăn sáng.”

Cúp điện thoại, Giản Diệc Thận liền đè tới, hai người triền miên một hồi, Tô Tân lúc này mới đẩy anh ra, nghiêm mặt nói: “Được rồi, dậy ăn sáng, đợi lát nữa em có chuyện muốn nói với anh.”

Giản Diệc Thận đành phải tiếc nuối buông lỏng tay.

Bữa sáng được ăn ở căng tin ở tầng dưới, Trung Tây đều có, món trứng rán tươi của đầu bếp rất ngon, Tô Tân ăn hết cả một cái, Giản Diệc Thận thận trọng, cố ý chạy đến chỗ đầu bếp hỏi cách làm.

Ăn sáng xong, Tô Tân lau miệng, nhìn chằm chằm Giản Diệc Thận một lúc.

Giản Diệc Thận vừa cùng Đàm Phi nói chuyện điện thoại, quay đầu nói với Tô Tân: “Em có vội về không? Lát nữa anh phải đến công ty hay để tài xế đưa em đi, buổi tối anh sẽ đến núi Thượng An tìm em . . .”

“Không cần.”

Nụ cười trêи khóe miệng của Tô Tân nhàn nhạt “Không bằng trước hết anh cùng em giải thích một chút, sao chuyện Lữ Thành Chiêu lại không đề cập với em một câu? Nếu không phải do vô tình lên hot search sớm, có phải anh dự định kết thúc mọi chuyện mới thông báo cho em hay không?”

Giản Diệc Thận sững người một lúc: “Chuyện này . . . Không phải anh không muốn để em lo lắng sao?”

“Thật sao?” Ánh mắt Tô Tân phai mờ dần “Có phải anh vẫn xem em là hoa trong nhà kính, chỉ có thể ở bên cạnh chờ anh che chở, mà không thể cùng anh dắt tay sóng vai?”

“Anh không có ý này!” Da đầu Giản Diệc Thận tê rần “Chuyện . . . chuyện này . . . chỉ là chuyện nhỏ, anh có thể giải quyết. Đã thế Lữ Thành Chiêu giảo hoạt như thế, vạn nhất có chút chuyện gì . . . Không phải, tiểu Tân, anh thực sự không có ý đó . . .”

Anh càng tô càng đen, mắt thấy nụ cười của Tô Tân dần biến mất, lòng bàn tay không khỏi toát mồ hôi.

“Diệc Thận, em nghĩ chúng ta cần suy nghĩ rõ ràng hơn, tương lai muốn đem đối phương đặt ở vị trí gì ” Tô Tân mặt đổi sắc nhìn anh, uyển chuyển nói “Hai ngày tới chúng ta đừng gặp nhau, anh tập trung làm giải quyết chuyện Nhanh Chụp đi.”

* Tác giả có lời muốn nói:

Giản tổng: Vui quá hóa buồn, nước mắt đồng tình rơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play