Giản Diệc Thận đi tắm xong, ra ngoài gửi cho Tô Tân hai tin nhắn Wechat.
[ Đã ngủ chưa? ]
[ Trước khi ngủ nhớ uống một ly sữa, đừng suy nghĩ về công việc, nếu không giấc ngủ sẽ không tốt. ]
Nằm trên giường đợi một hồi, điện thoại rung lên, anh vội mở ra xem, Tô Tân trả lời một chữ “Được”.
Như thể pháo hoa sắp nhóm lửa chưa kịp nổ thì bị hắt nước lạnh, Giản Diệc Thận có hơi thất vọng mà nhìn chằm chằm cái chữ này hồi lâu, không ngừng cố gắng: Tối hôm nay trăng rất tròn.
Tô Tân:...
Tô Tân: Anh đừng nói nữa được không?
Tô Tân: Ngủ ngon, mơ đẹp.
Giản Diệc Thận: [ mèo zzz. jpg]
Tô Tân:...
Tô Tân: Anh còn biết gửi biểu cảm?
Giản Diệc Thận: Anh cảm thấy con mèo này rất giống em, cho nên lưu lại.
Tô Tân: Em hơi buồn ngủ, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi.
Giản Diệc Thận: Được.
Khung chat không có động tĩnh nhưng Giản Diệc Thận lại không nỡ đóng lại, đem những dòng tin nhắn Tô Tân nhìn mấy lần.
Hiện tại anh mới nhận ra niềm vui khi nhắn tin nói chuyện vui thú như thế nào, mỗi nét chữ đều là một niềm vui, khiến những ký tự hình vuông này trở nên tràn đầy nhiệt độ; những đối thoại đều được ghi chép lại, trở thành hồi ức trân quý nhất sau này.
Trước đây sao anh lại không phát hiện ra niềm vui này?
Cánh cửa vang lên tiếng “Cốc cốc”, Giản Diệc Noãn bên ngoài nhẹ giọng kêu: “Anh hai, anh ngủ chưa?”
“Vào đi.”
Giản Diệc Noãn nhón chân đi tới, đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Anh, mẹ có khả năng sắp không kiên trì nổi nữa rồi, mấy ngày nữa sẽ đến gặp chị Tô để xin lỗi.”
“Em biết chuyện này sao?” Giản Diệc Thận khẽ liếc cô.
“Anh” Giản Diệc Noãn nũng nịu “Trước kia là em sai, cho em cơ hội sửa lỗi, anh mau đem chị Tô trở về đi, sau này em nhất định sẽ đối tốt với chị ấy.”
Giản Diệc Thận cũng không quan tâm đến cô.
Giản Diệc Noãn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không thể nào? Chị Tô thật sự không muốn anh nữa sao? Anh à, anh cũng quá xấu, mấy tờ tạp chí kinh tế tài chính mỗi ngày đều nói khoác anh là sát thủ phụ nữ, em nghĩ chị Tô mới là sát thủ nam giới, weibo có rất nhiều chàng trai thích chị ấy, Ngao Đông bình thường là đại thần phong phạm, xưa nay không bao giờ tương tác với người khác trên weibo, vậy mà hỗ trợ chị Tô nhiều lần, nhất định là thích chị ấy, còn có Cố Phi Nam trên weibo viết yêu chị ấy...”
Giản Diệc Thận sắc mặt thay đổi, cho cô nàng một cái cốc: “Vớ vẩn.”
Giản Diệc Noãn ủy khuất sờ đầu: “Sao ai cũng thích cốc đầu em vậy? Em đần như vậy nhất định là bị mọi người đánh ra.”
Giản Diệc Thận có chút đau đầu, vừa nghe đến hai cái tên kia, tâm trạng tự tin trước kia lập tức bị đả kích một nửa: “Được rồi, ngủ đi, chỗ mẹ em nhớ trông coi cẩn thận.”
“Tuân lệnh!” Giản Diệc Noãn làm thế thủ “Anh, cố lên, em chờ anh đem chị Tô trở về, về sau có thể giúp em đi thăm ban Cố Phi Nam.”
Giản Diệc Thận trầm mặt xuống: “Chỉ biết truy tinh, những tên đó có cái gì...”
“Em đi ngủ đây!” Giản Diệc Noãn vội vàng bỏ chạy, đem lời thuyết giáo của Giản Diệc Thận nhốt sau cửa.
Bị giày vò một ngày, nhanh cũng đến nửa đêm. Giản Diệc Thận bật máy tính để duyệt email, đánh dấu một số điều quan trọng bằng nhãn đỏ, sau đó tắt máy và đi ngủ.
Sáng mai có cuộc gọi hội nghị là anh gạt Trịnh Mính Tiêu.
Từ khi quyết định muốn một lần nữa đem Tô Tân trở về, anh vẫn đang nghĩ lại nguyên nhân thất bại trong cuộc hôn nhân của mình và Tô Tân. Sự hiểu lầm giữa hai người, anh đối xử với Tô Tân lạnh lùng tuyệt tình là thứ nhất, nhưng thái độ của Trịnh Mính Tiêu và Giản Diệc Noãn đối với Tô Tân cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tô Tân quyết định rời đi.
Nếu như Trịnh Mính Tiêu giống như Giản Thành Trạch coi Tô Tân là người một nhà mà yêu thương, như vậy tối thiểu nhất Tô Tân đối với cái nhà này cũng còn một tia ôn nhu quyến luyến.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu xưa nay vẫn luôn vô cùng khó xử,nhưng sau một thời gian nghiên cứu, anh nhận thấy không khó để giải quyết vấn đề này, mấu chốt là nhìn vào tác dụng bôi trơn của đàn ông, những người kiêm luôn vai trò chồng và con trai.
Lần này, anh muốn để Trịnh Mính Tiêu biết lập trường của anh, hiểu rằng Tô Tân là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hạnh phúc của anh và loại bỏ tất cả những nguy hiểm tiềm ẩn có thể ảnh hưởng đến hôn nhân từ trong trứng nước.
Ngày hôm sau, Giản Diệc Thận thức dậy sớm, sau khi chạy bộ một vòng trở về, Trịnh Mính Tiêu ở phòng ăn chờ anh cùng nhau ăn sáng, bộ dáng tâm sự nặng nề.
Giản Diệc Thận giả vờ không nhìn thấy, vội vàng ăn hai cái liền đến công ty.
Đàm Phi đã tới, đem lịch trình hôm nay nói cho Giản Diệc Thận, sau đó báo cáo động thái của Lữ Thành Chiêu: “Phó tổng công ty đã bị giam giữ, nhưng tiền phạt thuế vụ bị hắn kéo tới cuối năm, hiện tại át chủ bài sau cùng là « Tận Thế Cuồng Hoan » chiếu lên có thể phá vỡ phòng vé hay không.”
“Tay chân hắn ta cài vào công ty có hành động gì không?” Giản Diệc Thận cau mày lại, điều này không giống tác phong của Lữ Thành Chiêu.
“Tôi không thấy có động tĩnh gì.” Đàm Phi suy nghĩ một chút hỏi “Tập đoàn công ty bên kia có khả năng hay không?”
Một số công việc kinh doanh của trụ sở chính đã bị Giản Diệc Thận tiếp quản, mọi việc kinh doanh đều tiến triển thuận lợi, hơn nữa những việc kinh doanh này gần như giống hệt Lữ Thành Chiêu, hắn ta rất khó nhúng tay vào.
Giản Diệc Thận lắc đầu: “Hắn ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, người bỉ ổi như hắn có rất nhiều thủ đoạn, nên cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi.” Đàm Phi đáp, sau đó liền nhớ tới một chuyện “Nhân tiện, Giản tổng, bên Tô tiểu thư tôi đã rất chú ý, nghe nói phía đầu tư xảy ra chút vấn đề, ngài biết không?”
Giản Diệc Thận giật mình: “Ai? Chuyện xảy ra khi nào? “
“Là một người bạn của Tô tiểu thư – Giang Viện Viện, công ty của cô ấy bị đóng băng một bộ phận lớn, đang kiện cáo, đã hơn hai tuần, Tô tiểu thư không đề cập cho ngài sao?”
Giản Diệc Thận sững sờ một lát, bình thản nói: “Không, có thể là không có gì đáng ngại đi. Tôi đã biết, anh mau đi đi.”
Đàm Phi đi ra ngoài, Giản Diệc Thận cầm tài liệu trên bàn lên xem xét, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào điều khoản hồi lâu, một chữ cũng không vào. Anh đặt văn kiện xuống lấy điện thoại ra, ấn ngón tay vào nút gọi, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Tô Tân đã không nói cho anh chuyện của Giang Viện Viện đồng nghĩa với việc không muốn anh biết.
Gặp khó khăn nhưng vẫn không nguyện ý cùng anh nói chuyện, cũng không tìm anh giúp đỡ, điều này nói rõ Tô Tân vẫn không hoàn toàn bỏ qua khúc mắc, coi anh là người một nhà.
Tâm tình Giản Diệc Thận bất giác sa sút.
Biểu tượng hộp thư trên máy tính nhảy lên hai lần, Giản Diệc Thận mở ra xem, trong lòng nhảy “Thình thịch” mấy lần, cực nhanh ấn mở bưu kiện.
Đây là một công ty thám tử tư mà anh ủy thác điều tra thông tin buôn bán sợi dây chuyền kỷ niệm ngày cưới.
Sau khi biết rằng anh ta có được một số thông tin về người mua, anh nghĩ mọi biện pháp, ngoại việc để lại lời nhắn trên giao dịch buôn bán, anh còn tìm một hacker đánh cắp dữ liệu người mua, đáng tiếc số điện thoại đăng ký đã bị huỷ và không ai trả lời tin nhắn, giống như người này biến mất trong không khí vậy.
Cuối cùng, anh phải mời người có chuyên môn đi điều tra.
[ Giản tiên sinh: Thật xin lỗi, Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chúng tôi đã đăng thông báo phần thưởng trên Cá Ướp Muối và các trang web lớn, cũng đã kiểm tra mọi thông tin có thể, không có tin tức nào về người mua, hiện tại không thể không từ bỏ, xin thứ lỗi. ]
Giản Diệc Thận cẩn thận nhìn một hồi lâu, từ đáy lòng phát lạnh, dần dần lan ra toàn thân.
Sợi dây chuyền này là nỗi đau vĩnh viễn trong tim anh.
Nghĩ đến nỗi đau đớn và tuyệt vọng của Tô Tân khi vứt bỏ dây chuyền như thế nào, trái tim anh như có con dao cùn cắt lên, từng đợt đau nhức. Nếu như có thể tìm lại được nghĩa là hai người có thể như trước kia, nghĩa là tình cảm của Tô Tân có thể tiếp tục, cũng có nghĩa là hai người có một khởi đầu mới trong tương lai.
Chẳng lẽ ông trời muốn trừng phạt anh, khiến chuyện này trở thành tiếc nuối vĩnh viễn đời anh sao?
Tâm trạng anh ngày càng sa sút.
Khó khăn lắm Giản Diệc Thận mới vượt qua được buổi sáng, buổi trưa Hoắc Chí Từ hẹn anh cùng nhau ăn cơm, hai người gặp nhau tại một nhà hàng tây ở quảng trường bên cạnh.
Mấy ngày nay Hoắc Chí Từ có chút hành tung bất định, trước kia luôn lôi kéo anh cùng đi đánh golf, xem xe đua, gần đây lại mai danh ẩn tích, khiến cho mấy người bạn đều thay nhau đến hỏi anh tiểu tử này là có chuyện gì không.
Có phải yêu đương hay không, Giản Diệc Thận cũng không biết, nhưng nhìn Hoắc Chí Từ tâm trạng không tốt, nếu đang trong một mối quan hệ, đoán chừng cũng ăn đã bế quan tỏa cảng.
Huynh đệ tiến thoái lưỡng nan đối mặt với nhau, mỗi người lơ đễnh cắt miếng bít tết, lâu lâu lại vô thức liếc nhìn nhau.
Ăn được nửa bữa, Hoắc Chí Từ thở dài: “Cậu nói xem, phụ nữ thật phiền phức đúng không?”
“Sao đột nhiên hỏi cái này?” Giản Diệc Thận có chút không hiểu “Tớ chỉ có một người phụ nữ là tiểu Tân, vấn đề này tớ trả lời không được, cậu phải đi tìm Trình Tử Hạo.”
Hoắc Chí Từ hiển nhiên cũng không muốn có đáp án từ anh, vui lên nói: “Quên đi, Tử Hạo nói muốn đi tìm tiểu Tân uống trà, không rảnh để ý đến tớ... Ai, tớ và cậu nói cái này làm gì... Thật hồ đồ mà.”
Giản Diệc Thận tức giận: “Cậu ta tại sao lại quấn lấy tiểu Tân không thả?”
Hoắc Chí Từ tự biết thất ngôn, tranh thủ thời gian vá víu: “Giữa thanh thiên bạch nhật thì làm được gì? Không phải vừa tán gẫu vừa uống trà với bạn bè sao, cậu đừng để ý, tớ thấy tiểu Tân đối với Tử Hạo không có ý kia, đến lượt cậu chạy không được.”
Giản Diệc Thận sắc mặt hơi nguội: “Cậu nói cụ thể một chút.”
Hoắc Chí Từ trong lòng không ngừng kêu khổ, đành phải vắt óc tìm mưu kế nghĩ ra vài câu: “Tử Hạo không phải là người sống ở nhà, cậu nhìn bản thân đi, biết mua thức ăn nấu cơm, người phụ nữ nào không thích? Mà ánh mắt tiểu Tân khi cùng cậu ta ở một chỗ, không giống khi ở với cậu, chỉ coi Tử Hạo là bạn tốt mà thôi. Yên tâm, ánh mắt của tớ rất chuẩn.”
“Tớ cũng thấy vậy ” Giản Diệc Thận thận trọng nói. “Cậu đừng vì Tử Hạo mà bị làm phiền tâm cơ.”
“Được được được, tớ nhất định sẽ truyền đạt.” Hoắc Chí Từ liên tục không ngừng ứng phó, suy nghĩ một chút lại nghĩ kế “Tớ thấy cậu cũng nên dùng nhiều tâm kế một chút, trần tục rất ấm áp, nhưng không kém phần lãng mạn, gần đến thất tịch rồi, cậu đã chuẩn bị quà gì chưa?”
“Thất tịch?” Giản Diệc Thận trong lòng hơi động “Là ngày Ngưu lang Chức Nữ sao?”
Hoắc Chí Từ đang tính gật đầu, có người đứng ở bàn của họ mỉm cười nói: “Giản tổng, thật là nhân sinh nơi nào không gặp lại, ở chỗ này đụng phải, tôi đỡ phải tìm anh.”
Giản Diệc Thận cẩn thận nhìn một chút, oan gia ngõ hẹp, lại là Lữ Thành Chiêu.
Ánh mắt anh lãnh đạm quét Lữ Thành Chiêu: “Cậu tìm tôi làm gì?”
“Giản tổng, tôi cẩn thận nhớ kỹ lại, trước kia tôi quá cấp tiến. Tất cả mọi người trong thương trường, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, làm gì cũng có cừu nhân, đúng không?” Lữ Thành Chiêu cười thành khẩn “Nếu Giản tổng nguyện ý, buổi tối tôi mời khách, đền bù cho anh, về sau nhìn thấy anh cùng Tô Tân, tôi nhất định khách khách khí khí, anh xem coi thế nào?”
Giản Diệc Thận nhíu mày một cái, trong lòng ẩn ẩn có loại cảm giác kỳ quái.
Lúc trước còn dùng mọi thủ đoạn gây khó dễ Tô Tân, gặp mặt cũng không thể đẩy hắn vào chỗ chết, hôm nay thế mà tư thái cầu hoà, đây là có âm mưu gì hay có cái ai để dựa dẫm vào?
“Có gì thì cứ nói thẳng. Không cần phải vòng vo.” Anh thản nhiên nói.
“Vậy ta liền không khách khí nói thẳng” Lữ Thành Chiêu cười “Tôi muốn ra mắt một bộ phim, phí công chiếu cũng ít, muốn nhờ Nhanh Chụp của Giản giúp tôi marketing một chút, anh thấy thế nào?”
Hoắc Chí Từ chế nhạo: “Cậu nói đùa sao? Diệc Thận cũng không phải làm từ thiện, câụ không có tiền thì làm sao marketing?”
“Tôi đương nhiên sẽ hồi báo Giản tổng ” Lữ Thành Chiêu cổ quái cười cười “Chờ « Tận Thế Cuồng Hoan » chiếu lên, tôi sẽ đưa Giản tổng một món quà mà Giản tổng mong nhớ ngày đêm.”
Trong đầu Giản Diệc Thận chợt lóe lên điều gì đó, một số manh mối được xâu chuỗi lại với nhau từng chút một.
Sững sờ một lát, anh đột nhiên đứng lên, vừa sợ vừa giận: “Lữ Thành Chiêu, sợi dây chuyền kia có phải đang ở chỗ cậu hay không?”
* Tác giả có lời muốn nói: Tiểu nhân lại tới nhảy nhót, Giản tổng có thể đem hắn nghiền chết không? →_→
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT