Lúc ra khỏi quán bar đã gần mười một giờ.

Trong số bọn họ, chỉ có Giản Diệc Thận không uống rượu, vì vậy anh có nhiệm vụ làm tài xế, đưa từng người về nhà, Tô Tân tự nhiên bị anh sắp xếp cuối cùng.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua có chút chán nản, thật vất vả mới có chút thời gian thế giới hai người, Giản Diệc Thận thả lỏng chân ga, lái xe chậm rãi, quay đầu nhìn lại thấy Tô Tân nhắm mắt lại dường như ngủ thiếp đi.

Lái xe đến tầng dưới của chung cư Kim Thành, Giản Diệc Thận miễn cưỡng đánh thức Tô Tân, đậu xe bên đường không tắt máy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô.

Lông mày Tô Tân cong, phần đuôi hơi nhếch lên về sau lại cụp xuống như một cái đuôi nhỏ, giống như lông mày được miêu tả trong thơ cổ là núi xa; lông mi dưới lông mày dài ra, như lông quạ, đổ bóng trên mí mắt.

Giản Diệc Thận không kìm lòng được, nín thở chậm rãi nghiêng người...

Mi mắt Tô Tân run lên rồi mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Giản Diệc Thận lúng túng lắp bắp: “Anh... Có tóc rơi trên mặt em ...”

Tô Tân còn có chút mơ hồ, vỗ vỗ mặt: “Còn gì nữa không?”

“Đừng nhúc nhích ” Giản Diệc Thận đè tay cô xuống, làm bộ quan sát, thổi lên mặt cô hai cái: “Được rồi, đã thổi rớt.”

Lúc này Tô Tân mới tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn anh một cái rồi cởi dây an toàn.

Giản Diệc Thận cũng tắt máy xuống xe, mở cửa cho cô, miễn cưỡng hỏi: “Cứ như vậy về sao?”

“Anh còn muốn làm gì?” Tô Tân hỏi lại.

Muốn làm rất nhiều chuyện.

Muốn ôm cô, hôn cô, muốn cùng cô thân mật, gần gũi, muốn cô chỉ thuộc về một mình anh...

Giản Diệc Thận nghĩ về điều đó trong vài giây, nhưng tiếc là không thể làm gì được.

Không thể sốt ruột, phải thật cẩn thận.

Anh thầm khuyên nhủ mình.

“Không có gì ” Giản Diệc Thận suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vừa rồi Trình Tử Hạo nói gì với em vậy?”

Tô Tânnhìn anh cười nhạt: “Làm sao, khó chịu?”

“Không ” Giản Diệc Thận phủ nhận “Chỉ là tò mò một chút.”

“Em không nói, anh có tức giận không?” Tô Tân nhàn nhạt liếc anh một cái, ánh mắt mang theo tia lười biếng, mềm mại như nước, quyến rũ mê người.

Giản Diệc Thận trong lòng rung động, trầm giọng nói: “Sẽ không, tiểu Tân, sau này anh cũng sẽ không giận em. Chỉ là... Em phải chú ý an toàn khi đến quán bar, tốt nhất là có người đi cùng, anh sẽ lo lắng cho em.”

“Em biết ” Tô Tân giải thích “Bất quá anh không cần lo lắng, quán bar kia là của nhà Chỉ Lam mở, người bên trong đều biết, nên sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Giản Diệc Thận sửng sốt một lúc: “Điền Chỉ Lam? Anh nghe nói là đại danh của ông chủ quán bar rất có lai lịch, là nhà cô ấy sao?”

Ngoại trừ Tô Tân, Điền Chỉ Lam hầu như không đề cập đến nó với bất kỳ ai, Tô Tân cũng không nhắc đến chuyện riêng của cô ấy, đành phải hàm hồ nói: “Không kém bao nhiêu đâu, là của người thân cậu ấy.”

“Em đi đây, ngủ ngon.” Cô lùi lại hai bước, vẫy tay chào tạm biệt Giản Diệc Thận.

“Ngủ ngon.” Giản Diệc Thận miễn cưỡng nói.

Bước tới cửa chung cư, Tô Tân quay đầu lại nhìn, Giản Diệc Thận vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.

Đêm thật đẹp, làn gió nhẹ làm lòng người dịu lại.

Tô Tân dừng bước, nhìn anh nhàn nhạt cười một tiếng: “Giản Diệc Thận, cảm ơn vì món súp gà hôm nay, sinh nhật này, em đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.”

Trở về chung cư, gian phòng bên trong có chút oi bức, Tô Tân mở cửa sổ ra để gió lùa vào, còn mình thì dựa vào ban công, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm bị những tòa nhà cao tầng ở phía xa che khuất một nửa.

Giờ đây, không còn âm nhạc ồn ào, không có hơi men rượu, cũng không có ánh trăng mê hoặc, tâm trạng phức tạp dần lắng xuống trong đêm này.

Cứ như vậy đi.

Tô Tân khẽ thở dài.

Tương lai, ai cũng không biết cái gì sẽ tới, giống như Trình Tử Hạo và Từ Đông Tô nói, một ngày vui là một ngày vui, còn mối quan hệ với Giản Diệc Thận hãy cứ thuận theo tự nhiên đi.

Điện thoại rung lên, cô mở ra, là Trần Khuông Minh guiqr tới.

[ Tô tổng, xảy ra chút chuyện, nếu cô chưa ngủ hãy trả lời tin nhắn của tôi. ]

Lòng cô “Lộp bộp”, lập tức gọi lại.

Giọng Trần Khuông Minh đầy lo lắng: “Tô tổng, Ngũ Thành Trác đã xin nghỉ phép buổi sáng, nhưng bây giờ vẫn chưa quay về đoàn phim, không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Tô Tân lấy lại bình tĩnh: “Người đại diện đã liên hệ với công ty chưa?”

“Liên hệ rồi, người đại diện cũng đang tìm cậu ấy, phần diễn lần này rất nặng, Tần Văn Uyên nổi giận, nói không về sẽ đổi người.” Trần Khuông Minh không ngừng kêu khổ “Tiểu tử này là một người nghiêm túc, những đánh giá trước kia đều khá tốt, làm sao lại làm ra chuyện khó tin như vậy chứ?”

“Anh đi an ủi lão Tần một chút, trong nhà Ngũ Thành Trác xảy ra chuyện.” Tô Tân suy nghĩ một lúc.

Trần Khuông Minh sửng sốt: “Nhà cậu ấy có chuyện gì sao?”

“Đúng vậy, cũng khó trách cảm xúc của câu ấy không ổn định, tôi đi tìm một chút, anh bên này điều chỉnh thông báo, cố gắng không trì hoãn việc quay phim.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Tô Tân nhíu mày, cảm thấy việc này có chút phiền toái.

Ngũ Thành Trác xảy ra chuyện, không phải là nhà cậu ấy, mà là Giang Viện Viện.

Cô cũng mới được Trình Tử Hạo ở quán bar nói, bởi vì chuyện này có thể liên quan đến tương lai của Tinh Hà, cho nên vừa rồi Giản Diệc Thận hỏi cô và Trình Tử Hạo đang nói chuyện gì, cô không muốn nói.

Người chồng thứ hai của Giang Viện Viện bỗng nhiên gây khó dễ cô ấy, tranh đoạt quyền quản lý công ty, đồng thời nộp đơn yêu cầu tòa án đóng băng các dự án bất động sản của cô ấy, vài ngày trước hạng mục này bị ép đình công, ước tính thiệt hại có thể vượt quá 100 triệu nhân dân tệ, không biết Giang Viện Viện lần này gánh được không.

Nếu như chống đỡ không nổi, khoản đầu tư tiếp theo của « Ác Mộng » chắc chắn sẽ không diễn ra suôn sẻ.

Tô Tân suy nghĩ một hồi rồi gửi cho Giang Viện Viện một tin nhắn, hỏi Ngũ Thành Trác có ở cùng cô ấy hay không, nếu như có, nói Ngũ Thành Trác nhanh chóng về đoàn phim, một lúc sau không thấy Giang Viện Viện không trả lời, cô cũng đành tạm gác chuyện này xuống, lên giường nghỉ ngơi.

Chủ nhật Tô Tân trở về núi Thượng An, cùng người nhà tổ chức sinh nhật. Vào buổi chiều, Giang Viện Viện gọi cho cô, xin lỗi về chuyện của Ngũ Thành Trác: “Hôm qua chị đang thư giãn trong một khe núi, không biết làm thế nào mà cậu ấy tìm được tới đó, chị đã mắng cậu ấy một trận rồi, em không cần lo lắng, về sau sẽ không còn có chuyện như vậy xảy ra.”

“Không có việc gì là tốt rồi ” Tô Tân thở phào nhẹ nhõm, lo lắng hỏi: “Rắc rối của chị đã được giải quyết chưa? Nếu gặp gặp khó khăn trong việc xoay vốn, không cần phải xem xét khoản đầu tư của đoàn phim, giải quyết chuyện của chị trước, nếu không được, chị cho em chút thời gian, em sẽ nghĩ cách lấy lại tiền đầu tư cho chị.”

“Mọi người đều biết rồi?” Giang Viện Viện cười khổ “Thật tốt khi em không đi ra ngoài lan truyền chuyện xấu.”

“Cũng không có gì, ai không có lúc gặp phải khó khăn ” Tô Tân an ủi “Chịu đựng được liền tốt.”

Giang Viện Viện hạ giọng nói: “Tiểu Tân, em không hiểu, lần này chị thật sự ... Có chút đau. Không phải tiền tài, là cảm tình. Chị không ngờ, đàn ông này có thể trở mặt nhanh như vậy, lúc trước... Quên đi, nói qua điện thoại không tiện, lúc nào chúng ta gặp mặt trò chuyện tiếp. Chuyện tiền bạc, chị đang nghĩ biện pháp, nếu thật sự cần, chị sẽ nói với em.”

Thoải mái, già dặn như Giang Viện Viện, cũng có cũng những tình cảm không thể phá vỡ và những khủng hoảng sự nghiệp. 

Không phải người trong cuộc, an ủi cũng không gãi đúng chỗ ngứa, Tô Tân cũng chỉ có thể dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.

Đến công ty vào ngày thứ hai, cô hỏi thăm tình hình Giang Viện Viện một chút, gọi cho mấy người từng hợp tác trước kia, cũng coi là lo trước khỏi hoạ, nếu như Giang Viện Viện muốn rút vốn cũng sẽ quá bị động.

Trong lòng đại khái đã nắm chắc, cô gọi trưởng phòng tài chính tới, tìm hiểu rõ về tình hình tài chính của công ty.

Trưởng phòng cầm bản báo cáo quý hai nói đến thao thao bất tuyệt.

Sau khi hoạt động năm nay, tình hình tài chính của Tinh Hà đã cải thiện đáng kể, đặc biệt là sau khi Thích Xem Video và truyền hình An Châu đem « Vô Địch Thiên Hạ » đưa ra, tài chính đã bàn sống, tiền trong trương mục không còn giật gấu vá vai, cho dù có chuyện bất ngờ gì cũng có thể kéo dài một thời gian.” 

...

“Tô tổng, nói tóm lại, hiện tại tài chính công ty đang nằm trong quỹ đạo, uy tín bên ngoài cũng rất tốt, cô yên tâm.”

Tô Tân nhẹ gật đầu: “Vất vả rồi.”

Sau khi trưởng phòng tài chính rời đi, chị Diêu liền tiến đến, báo cáo lịch trình gần đây cho Tô Tân, cuối cùng, cô ấy đo ự nói: “Tô tổng, tôi muốn hỏi cô chút chuyện riêng.”

Một năm qua, chị Diêu đối với Tinh Hà vàTô Tân đều là tận tâm tẫn trách, toàn lực ứng phó, là cánh tay đắc lực của Tô Tân, hôm nay là lần đầu tiên mở miệng, Tô Tân cười nói: “Thư ký Diêu, chị không cần khách khí như vậy? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

“Tôi có một người cháu trai hôm nay đến công ty phỏng vấn, nếu đủ điều kiện tương đương, cô có thể chấm thằng bé hay không?” Chị Diêu có chút ngượng ngùng “Thật ra, đã có công ty muốn cùng nó ký hợp đồng, nhưng hết lần này tới lần khác đều một mực muốn vô công ty vì cô là thần tượng của thằng bé, tôi thật sự không làm gì được nó.”

Tô Tân vui vẻ: “Em còn có thể trở thành thần tượng sao?”

“Tô tổng, hiện tại danh khí của cô rất lớn ” chị Diêu nghiêm mặt nói “Cô nói một câu, bọn họ đã lưu truyền khắp nơi, bạn học thằng bé cũng dồn hết sức lực muốn ký hợp đồng với Tinh Hà.”

Tô Tân hơi khó hiểu: “Lời gì?”

“Thu lại những suy nghĩ bẩn thỉu của cậu lại, hỉ cần tôi ở Tinh Hà một ngày, nơi này chính là dùng thực lực nói chuyện.” Chị Diêu trầm bồng du dương thuật lại một lần.

Tô Tân sững sờ một lúc mới nhớ ra, đây là lời cuối cùng cô nói khi từ chối Dư Nhất Tùng tới cửa dùng quy tắc ngầm.

Cô không khỏi bật cười: “Chuyện này vẫn chưa kết thúc sao?”

“Không, nói tóm lại, năm nay số lượng nghệ nhân muốn đến công ty chúng ta so với những năm trước tăng gấp đôi, đều là nhờ những lời này của em mà đến.” Trong mắt chị Diêu tràn đầy tự hào “Hôm nay tuyển nghệ sĩ ở tầng 3, Tô tổng có muốn đến xem thử không? Họ thấy cô đến nhất định sẽ rất cao hứng.”

Vừa lúc không có việc gì, Tô Tân hứng thú, cùng chị Diêu đi qua.

Lần tuyển nghệ sĩ này theo thông lệ cũ của công ty bao năm qua. Hàng năm trong công ty đều sẽ có nngười trong công ty hết hạn hợp đồng và chấm dứt hợp đồng, một số trong số họ do không nổi tiếng, hết giá trị thương hiệu hoặc là do đã nổi tiếng muốn ra ngoài độc lập, vì vậy cần phải bổ sung thêm người mới.

Sau sơ yếu lý lịch, sơ tuyển VCR và vòng sàng lọc đầu tiên, hôm nay là cửa ải cuối cùng, lúc Tô Tân đến cũng vừa mới bắt đầu.

Vừa bước vào phòng tập, Tô Tân liền thấy một nhóm thanh niên,  đều ở độ tuổi đôi mươi, ăn mặc rất thời trang, tuấn nam tịnh nữ, tràn đầy khí thế thanh xuân, cháu trai chị Diêu ở trong đó cũng rất bắt mắt, cao 1m88, ngũ quan dáng dấp rất dễ nhớ, đặc biệt là đôi mắt một mí, rất đáng yêu.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều biết Tô Tân, không quản ngại tính mạng, vây quanh hô to: “Tô tổng, cô là Tô tổng đúng không.”

“Tô tổng, chúng tôi đều biết cô, cũng đã xem video tranh luận trên mạng của cô, rất đẹp.”

“Tô tổng, nhiều tổng giám đốc công ty giải trí như vậy, tôi cũng chỉ bội phục mình cô.”

“Tô tổng, có thể chụp cùng tôi một tấm hình hay không? Hôm nay gặp cô, dù không có ký được hợp đồng cũng đáng giá.”

...

Tô Tân dở khóc dở cười, đám tiểu thịt tươi này thật quá nhiệt tình, cảnh tượng hiện tại, cô như nữ Đường Tăng đi nhầm vào động Bàn Tơ vậy.

Cô chưa kịp nói chuyện, cửa bị gõ liên tiếp mấy lần, Tô Tân nhìn lại, là tiểu Lâu.

Không biết vì sao mà mặt tiểu Lâu có chút xấu hổ, chần chờ một chút mới hỏi: “Tô tổng, chuyện là... Có người đưa trà chiều đến.”

Tô Tân sửng sốt. Kể từ khi bức thư đe dọa được đưa đến, trà chiều do Giản Diệc Thận gửi đều bị chị Diêu chặn lại, hôm nay là ai đưa tới?

Bóng người lóe lên, một người từ sau lưng tiểu Lâu đi ra, trong tay mang theo hai cái túi, ngây người nhìn tiểu đám thịt tươi vây quanh Tô Tân.

Là Giản Diệc Thận.

* Tác giả có lời muốn nói: Dâng tặng một màn kịch nhỏ ~~

Giản tổng: Ha ha, nữ Đường Tăng.

Giản tổng: Tác giả xem Tây Du Ký nhiều quá hay sao?

Giản tổng: Có tin tôi để Cân Đẩu Vân đưa cô bay lên bầu trời và không bao giờ xuống hay không.

Thố ca: [ nhỏ yếu bất lực gánh không được. jpg]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play