Sự xuất hiện bất ngờ của Giản Diệc Thận khiến Tô Tân có chút không chắc chắn.

Người này cố tình theo dõi hay chỉ là ngẫu nhiên?

Tuy nhiên, không cần thiết phải quan tâm những điều này, lúc vui chơi tránh đi là được.

Tô Tân lịch sự gật đầu: “Đúng vậy, Chỉ Lam dẫn em tới, thật trùng hợp, trò anh muốn chơi chắc không hợp với bọn em, vậy em xin đi trước không làm vướng chân hai người.”

Không đợi Giản Diệc Thận nói, Tô Tân liền kéo Điền Chỉ Lam đi vào cổng.

Toàn bộ công viên rất lớn, tuy không phải thời gian cao điểm của kỳ nghỉ đông và hè, nhưng lại có vô số người xếp hàng trước các cửa trò chơi, sau khi vào cửa, hai người cùng chụp ảnh và check in trước logo biểu tượng của công viên, sau đó thống nhất quyết định sử dụng phiếu VIP đi đến trò chơi kích thích tốc độ ngân hà.

Trò chơi tốc độ ngân hà siêu xe tốc độ số 1 khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, đỉnh cao nhất là hơn 100 mét, nghe nói lúc đầu trò chơi sử dụng công nghệ phóng điện từ mới nhất dùng để đẩy xe trực tiếp bắn đến độ cao gần bốn mươi tầng lầu, sau đó liên tiếp xoay tròn một trăm tám mươi độ hai lần, rồi lại từ trên cao lao xuống để trải nghiệm cảm giác rơi tự do.

Xa xa vừa mới nhìn thấy cái tháp nhỏ của xe bay, đã có tiếng hét cuồng loạn nối tiếp nhau vang lên.

Giản Diệc Thận ở sau lưng Tô Tân tái mặt.

Ở khu VIP còn hai chiếc xe đang chờ, Tô Tân và Điền Chỉ Lam phấn khởi lấy điện thoại ra chụp hình.

Với độ cao này, thậm chí ngay cả Hoắc Chí Từ cũng có chút sợ hãi, hắn không tin hỏi: “Hai em không sợ sao? Lá gan đúng là lớn mà!”

Điền Chỉ Lam cười lạnh: “Làm sao, không dám? Không dám thì tranh thủ thời gian đổi trò khác, đừng có đi theo chúng tôi.”

“Đùa à, là đại nam nhân có cái gì không dám?” Hoắc Chí Từ chế nhạo “Khi tôi bắt đầu chơi thể thao mạo hiểm cô vẫn đang làm tiểu nha đầu khóc nhè đấy.”

“Anh còn chơi thể thao mạo hiểm sao?” Điền Chỉ Lam ngạc nhiên “Tôi còn tưởng anh chỉ biết pha một ly trà và ngồi ở văn phòng dưỡng lão thôi chứ.”

“Không phải còn người có năng lực như cô sao, luôn xông pha chiến đấu sẽ ở phía trước, tôi là ông chủ đương nhiên sẽ thoải mái hơn.” Hoắc Chí Từ mảy may không cảm thấy xấu hổ.

Điền Chỉ Lam tức giận, hít thở sâu hai lần, ngừng nói.

Hoắc Chí Từ cũng rất thích trêu chọc ngữ khí của cô nàng: “Đợi lát nữa đi lên đừng sợ, tôi sẽ ngồi phía sau, chuyên tâm theo dõi, bảo vệ tốt hai người.”

Nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, Tô Tân không khỏi buồn cười, lại sợ Điền Chỉ Lam tức giận, đành phải nghiêng mặt che miệng ho khan.

“Thật ra, tớ thấy trò xe tốc độ này khá nhàm chán ” Giản Diệc Thận bên cạnh bỗng nhiên mở miệng “Đây là do quá nhàn chán nên mới đi tìm cảm giác kích thích đúng không? Hay là đến khám phá lâu đài phía trước đi, cũng khá thú vị, cũng hợp với các cô gái...”

“Anh sợ độ cao sao?” Tô Tân nhàn nhạt liếc anh một cái “Đừng chơi với bọn em.”

Điền Chỉ Lam và Hoắc Chí Từ lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Giản Diệc Thận.

“Thật sao?” Hoắc Chí Từ thông cảm nói “Diệc Thận, dù cậu có muốn cũng không chống đỡ được, đợi lát nữa tớ vất vả một chút, bảo hộ hai vị nữ sĩ này.”

Giản Diệc Thận không nhịn được nói: “Ai nói tớ không được? Cậu tự bảo vệ mình đi.”

Rất nhanh, đến lượt Tô Tân, mọi người bước vào, ngồi xuống và thắt dây an toàn, nhân viên tiến hành kiểm tra an toàn lần cuối và hỏi lại: “Ai không muốn chơi, bây giờ hối hận cũng đã muộn.”

Tô Tân không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Giản Diệc Thận, Giản Diệc Thận tay nắm chắc lan can, khớp xương do dùng sức mà có chút trắng bệch.

Không ai hiểu Giản Diệc Thận hơn cô.

Giản Diệc Thận chưa bao giờ thích các loại trò chơi trên cao, anh có chút sợ độ cao nên khi mua căn hộ vì lý do này, anh đã bỏ qua nhà cao tầng có tầm nhìn rộng và chọn nhà gỗ.Tuy nhiên, anh không hề đề cập những chuyện riêng tư này trước mặt Tô Tân, cô biết được điều này là do quan sát những hành động, lời nói hàng ngày và mọi biểu hiện của anh.

Như bây giờ đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.

“Nếu chịu không được thì nhắm mắt lại, sẽ dễ chịu hơn một chút.” Cô không khỏi nhắc nhở.

Giản Diệc Thận vui mừng khôn xiết, đột nhiên cảm thấy khổ sở này không sao cả: “Em đang quan tâm anh sao?”

Tô Tân nghẹn lời, quay đầu đi không để ý đến anh.

Tàu lượn mất năm phút để bay lên trời và rơi xuống đất, tận hưởng sự tăng tốc cực hạn, lực ly tâm, cảm giác không có trọng lượng. Tô Tân và Điền Chỉ Lam nắm tay nhau, hét lên như thể linh hồn của cả hai đã rời khỏi cơ thể vậy, cảm nhận được sự luân hồi của thiên đường và địa ngục.

Khi dừng lại trên mặt đất, phía sau có một cô gái khóc đến lê hoa đái vũ [1], ngồi tại chỗ không chịu đứng lên, bạn trai vừa dỗ dành, vừa ôm cô gái đi xuống.

[1] Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Trái tim Tô Tân vẫn đập dữ dội, sắc mặt thoáng có chút trắng bệch, chân Điền Chỉ Lam có chút mềm nhũn, kéo tay Tô Tân mới đứng lên được.

Nhìn lại, sắc mặt Giản Diệc Thận trắng bệch, vẫn ngồi bất động trên ghế.

Hoắc Chí Từ sửng sốt, nhanh chóng đi tới đỡ anh: “Diệc Thận, cậu còn tốt đó chứ?”

Giản Diệc Thận đẩy tay hắn ra, hít sâu hai cái, chống tay vịn đứng lên. Khi bước xuống xe, chân mềm nhũn, loạng choạng một bước rồi mới đứng vững.

Hoắc Chí Từ đuổi theo, oán giận nói: “Cậu nhìn bản thân đi. Bồi tiểu Tân cũng không cần liều mạng đến vậy? Đây không phải tự tìm khổ sao? Ai... Cậu không sao chứ?”

Tô Tân tay mắt lanh lẹ, từ chỗ nhân viên giành lấy một cái túi nôn, đi nhanh mấy bước nhét vào tay Giản Diệc Thận.

Giản Diệc Thận ngồi trên một chiếc ghế bên đường trong công viên và nôn.

Bụng chướng, ngũ tạng lục phủ như bị thay đổi vị trí, may là có tui nôn, mất mặt coi như ném về tận nhà. Hoắc Chí Từ sợ đến toát mồ hôi lạnh, nói đi gặp bác sĩ ở công viên, kêu Tô Tân chăm sóc Giản Diệc Thận, rồi kéo Điền Chỉ Lam chạy đi.

Có điều gì đáng xấu hổ hơn điều này? Vất vả lắm mới tìm được cơ hội có thể cùng Tô Tân cùng nhau trò chuyện, chơi một chút, kết quả mới trò đầu tiên đã bị lọt hãm.

Giản Diệc Thận dựa vào lưng ghế, so sánh mình với người đàn ông đang ôm bạn gái ra khỏi xe, cảm thấy không thể yêu thương được.

“Này, uống chút nước nóng đi.” Giọng Tô Tân vang lên bên tai.

Anh mở mắt ra thấy một cốc nước nóng xuất hiện trước mặt; Tô Tân ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn anh, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.

Trái tim anh lay động, yếu ớt uống hai ngụm nước trong ly rồi bất động.

“Còn khó chịu ở đâu sao?” Tô Tân lo lắng hỏi.

Giản Diệc Thận sờ lên ngực, nửa thật nửa giả nói: “Ở đây không thoải mái lắm.”

Tô Tân thật sự không nói nên lời: “Em đã khuyên anh đừng chơi, cuối cùng anh vẫn tự làm theo ý mình”

“Anh... muốn cùng em chơi.” Giản Diệc Thận nhìn cô khẽ nói “Anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để đi cùng em trước đây, bây giờ anh không muốn bỏ lỡ nó nữa.”

Ánh mắt Tô Tân ngưng đọng, nhất thời không biết phải nói gì.

“Tiểu Tân, đầu anh có chút choáng váng.” Giản Diệc Thận yếu ớt nghiêng người sang một bên, nhưng không có điểm chống đỡ, cả người trượt thẳng xuống dưới.

Tô Tân phải giữ lấy anh, Giản Diệc Thận nhân cơ hội này nghiêng đầu dựa vào vai cô.

Thân thể Tô Tân cứng đờ một lúc, định đẩy người ra thì Giản Diệc Thận có chút vô lại khẩn cầu: “Để cho anh dựa vào một lúc... Một lúc thôi... Anh không thể ngồi yên...”

Giản Diệc Thận yếu đuối, bất lực và đáng thương như lúc này quả thực Tô Tân chưa từng thấy quá, cô bị chấn kinh, đã mất đi cơ hội tốt nhất để từ chối.

Quên đi, anh đã thích như vậy, dựa một chút cũng không phải chuyện lớn.

Tô Tân tự an ủi mình.

Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, không nói gì thêm, không khí bỗng im bặt.

Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, tâm thần Giản Diệc Thận rung động.

Đây là khoảng cách gần nhất của hai người kể từ khi ly hôn, anh nhịn không được từ khe hở mi mắt nhìn sang Tô Tân, chiếc cằm thon và thanh tú cùng đôi môi mềm mại hồng hào gần trong gang tấc, anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tô Tân nhẹ vỗ về lọn tóc và thái dương anh.

Chuyến đi tốc độ ngân hà này thật đáng xấu hổ, nếu có thể tiếp tục dựa vào Tô Tân như thế này thì thật tốt... “

“Bác sĩ, ở chỗ này, anh tranh thủ thời gian kiểm tra cậu ấy một chút, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nếu Giản tổng xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ là người gặp xui xẻo.” Giọng nói Điền Chỉ Lam đột ngột vang lên, phá vỡ mộng đẹp của Giản Diệc Thận, bác sĩ trực ban của công viên đã đến.

Giản Diệc Thận đành phải ngồi dậy, không nhịn được mà trừng mắt nhìn Hoắc Chí Từ: Đúng là vô dụng, không biết kéo chút thời gian rồi tới sao?

Hoắc Chí Từ nhún vai, trả lại vẻ bất lực: Đại ca, đã cố gắng hết sức rồi? Cô gái họ Điền này rất khó bị lừa.

Bác sĩ đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể một hồi, sau đó kết luận cuối cùng là mọi thứ vẫn bình thường, cần nghỉ ngơi và uống nhiều nước, tốt nhất là mau về nhà nằm nghỉ.

Thật ra, sau khi nôn Giản Diệc Thận đã cảm thấy khá hơn rất nhiều, lại nghỉ ngơi lâu như vậy, thân thể gần như đã trở lại bình thường. Anh nhanh chóng đem bác sĩ tiễn đi, ngay lập tức vui mừng đề xuất tinh thần của mình: “Chúng ta đi chơi nhà ma đi, nghe nói chơi rất vui.”

Nhà ma là những thứ đáng sợ tạo nên những điều bí ẩn, anh một chút cũng không sợ, không chỉ có thể vãn hồi một chút hình tượng khi ở trên xe bay nếu như Tô Tân sợ, anh có thể lần nữa cùng cô tiếp xúc thân mật, nhất cử lưỡng tiện.

“Anh vẫn còn chơi à?” Điền Chỉ Lam kinh nghi đánh giá anh từ trên xuống “Giản tổng, anh vừa rồi không phải cố ý thay đổi biện pháp muốn cùng tiểu Tân ở thế giới hai người sao?”

“Có chuyện này sao?” Giản Diệc Thận bình tĩnh nói “Thân thể tôi đã tốt, khôi phục tương đối nhanh, hiện tại đã không sao.”

“Đừng có khoe khoang, vừa rồi không phải như con mèo bệnh hay sao?” Điền Chỉ Lam nghi ngờ hỏi.

Tô Tân chợt nhớ lại, hóa ra vẻ vừa rồi của Giản Diệc Thận là nửa thật nửa giả! Làm bộ suy yếu để chiếm sự đồng tình từ cô.

Cô trừng mât nhìn Giản Diệc Thận, kéo Điền Chỉ Lam đi: “Đi, đừng để ý đến anh ta nữa, chúng ta tự đi chơi.”

Hai trò chơi tiếp theo, Tô Tân cố ý chọn trò chơi trên không, Giản Diệc Thận mặc dù một mực ưỡn nghiêm mặt theo sau, nhưng cũng không dám thử, chỉ có thể ở phía dưới giương mắt nhìn.

Trò cuối cùng là máy nhảy,cảnh máy nhảy hàng chục mét chẳng kém gì tốc độ ngân hà, tiếng la hét liên hồi, tê cả gáy.

Không hiểu sao, lòng Giản Diệc Thận có chút hốt hoảng, nhịn không được nói: “Tiểu Tân, đừng đi cái này, quá nguy hiểm.”

Tô Tân nhìn anh khiêu khích: “Tôi thích náo nhiệt, anh vẫn nên đi nhanh lên, tránh cho lòng ngột ngạt.”

“Hai em thật sự muốn chơi cái này? Quá dũng mãnh đi?” Hoắc Chí Từ cũng có chút không chịu nổi “Điền Chỉ Lam tôi nói này, cô nên có dáng vẻ của con gái kiều kiều yếu ớt có được hay không?”

Ban đầu Điền Chỉ Lam trong lòng cũng có chút rụt rè, bị Hoắc Chí Từ nói, lập tức nghịch phản: “Hoắc tổng, sao anh không kêu tôi khi làm việc cần phải là thiếu nữ mảnh mai đi?”

Hai người phụ nữ nắm tay nhau, hiên ngang đến máy nhảy.

Trái tim Giản Diệc Thận đập loạn nhịn, trơ mắt nhìn Tô Tân ngồi xuống ghế, một tiếng “cạch” máy móc vang lên, ghế ngồi chậm rãi được kéo lên trời cao.

Có thể là vừa mới ngồi qua xe bay, sắc mặt Tô Tân và Điền Chỉ Lam vẫn như thường lệ, thậm chí còn tụ một chỗ nói chuyện cười đùa, trái ngược hẳn với những người căng thẳng bên cạnh.

Máy nhảy bắt đầu tác dụng lực, di chuyển lên xuống cực nhanh, tiếng hét vang lên.

Giản Diệc Thận nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt.

Hoắc Chí Từ đau đớn kêu lên, liên tục rên rỉ: “Diệc Thận, cậu bắt lấy vai của tớ làm gì? Đừng căng thẳng, chỉ mất năm phút thôi, đợi chút nữa tớ sẽ đem Điền Chỉ Lam đi dạy dỗ, sau đó cậu mang Tô Tân — “

Một tiếng “cạch” thật lớn vang lên, cắt ngang lời nói của Hoắc Chí Từ, tiếng hét kinh hoảng chói tai liên tiếp vang lên.

Con ngươi Giản Diệc Thận co lại: Máy nhảy bị kẹt ở vị trí cao nhất và ngừng di chuyển!

* Tác giả có lời muốn nói: Giản tổng thật đáng thương, vừa mới trộm ăn được một chút ôn hương nhuyễn ngọc, lại bị dọa sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play