Giản Diệc Thận kinh ngạc nhìn bóng lưng Tô Tân đi xa, chỉ cảm thấy đầy cay đắng.
Lúc ấy anh nói ra câu đả thương người kia, cũng không biết giải trí Tinh Hà đang ở hiểm cảnh bấp bênh.
Tuy nhiên anh hiểu lý do này cũng chỉ là cái cớ.
Mặc dù là người chung chăn gối với Tô Tân ba năm, thế mà không biết công ty nhà cha vợ xảy ra vấn đề, cũng không biết vợ của mình chính lo lắng hết lòng nghĩ trăm phương ngàn kế cứu vãn công ty, càng không biết Tô Tân đã bán phòng kiếm tiền để cứu lấy tình trạng quẫn bách này.
Hoắc Chí Từ cũng sững sờ, hơn nửa ngày mới hỏi: “Đây có phải... là Tô Tân không? Tớ không phải hoa mắt chứ? Em ấy trước kia không phải chỉ là cái đuôi nhỏ đi theo cậu thôi sao, sao lại bỗng nhiên trở nên lợi hại như vậy? Tớ mới vừa rồi bị hỏi đến toát mồ hôi lạnh, kết quả vẫn là bị em ấy chọc thủng.”
Giản Diệc Thận trong lòng hiểu được, trước kia Tô Tân yêu anh, cho nên mới thu liễm bản thân, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh chăm sóc anh mà bây giờ, Tô Tân đã hoàn toàn thất vọng về anh, cũng cắt đứt ràng buộc trước kia, cũng không tự tổn hại đến chính mình.
Yêu thì dốc toàn lực, không yêu lập tức dứt khoát cắt đứt.
“Bất quá, bộ dạng hiện tại này của Tô Tân, cũng rất thú vị.” Hoắc Chí Từ có nhiều hứng thú nói: “Trước kia em ấy là loại ôn nhu dịu dàng như nước, hôm nay lại khác... Vẻ đẹp rất hoàn hảo, cặp mắt kia thật sáng, tuyệt.”
Hắn vừa nói vừa nghĩ đến chuyện gì: “Ai, tớ hỏi cậu đến cùng có chuyện gì xảy ra? Làm sao lại ly hôn? Sao lại không thể vãn hồi? Em ấy trước kia không phải nghe lời cậu nhất hay sao...”
Nhìn sắc mặt Giản Diệc Thận càng ngày càng khó coi, Hoắc Chí Từ thức thời chuyển chủ đề: “Quên đi, cậu cũng không để ý đến chuyện này, em ấy đã không muốn nhận, cậu cũng đừng lo lắng, cuộc đời này đâu có thiếu cỏ thơm, phụ nữ xinh đẹp còn nhiều, lấy điều kiện của cậu... Ai, cậu đừng đi!”
Giản Diệc Thận bước nhanh ra quán cà phê, đem thanh âm lải nhải của Hoắc Chí Từ ném sau đầu.
Xe dừng ở hai con phố có hơn bãi đỗ xe, từ nửa tháng trước, anh thường xuyên tới quán cà phê ngồi, từ cửa sổ quán nhìn xuống đất chính là cửa lớn chung cư Kim Thành, đôi khi đúng dịp, có thể nhìn thấy thân ảnh Tô Tân ra vào chung cư.
Chính anh cũng cảm thấy mình rất nhàm chán khi làm những chuyện ngu ngốc như này, nhưng anh rất muốn nhìn Tô Tân.
Từng có lúc, ánh mắt người phụ nữ này đều là anh, nhưng lại không biết trân quý, hiện tại nhìn một chút cũng trở thành hi vọng xa vời.
Về đến nhà, anh mở đèn trong phòng lên, ánh đèn thủy tinh tráng lệ chiếu xuống phản chiếu ra từng tia ảnh lóa mắt, giống như anh của trước kia kiêu ngạo tự đại.
Không có ánh đèn phụ trợ, đèn thủy tinh lập tức mất đi sắc thái.
Giản Diệc Thận yên lặng nhìn chăm chú một lát, cười chua xót.
Tô Tân giống như chốt mở, đem cái tự cho là đúng của anh đánh trở về nguyên hình.
Đêm đã muộn, nhưng anh không có nửa điểm buồn ngủ, vô thức ở trong phòng đi dạo. Tô Tân đi vội vàng, ly hôn xong cũng không mang đồ vật của mình đi, cả căn phòng đều có vết tích tồn tại của cô.
Đôi giày xăng-đan được để ở kệ gần cửa mùa hạ Tô Tân thường xuyên đi nó, một cục bông xù trên mũi đôi xăng-đan, Giản Diệc Thận còn nhớ rõ khi Tô Tân mang nó, mu bàn chân trắng nõn cùng lông xù chồng lên nhau, hết sức đáng yêu.
Trong nhà bếp, chén bát được sắp xếp rất chỉnh tề, Tô Tân trước kia thường tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho anh, lúc đầu tay chân còn vụng về, thường xuyên làm cháy nồi hoặc cắt vào tay, về sau tay nghề càng ngày càng tốt, nấu đồ ăn rất hợp khẩu vị anh, rất ngon.
Phòng để quần áo vần còn quần áo của cô, trong không khí còn lưu lại mùi nước hoa mà cô thích, trong phòng tắm sữa tắm cùng một loại.
...
Anh bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, bước nhanh đến thư phòng.
Thư phòng có hai cái, một phòng bên trong để Tô Tân dùng, phía ngoài thuộc về anh, anh kéo bàn đọc sách ra phía dưới cùng có một ngăn kéo, một đống đồ vật được để ngăn nắp rơi vào ánh mắt anh.
Đây là tất cả các món quà Tô Tân tặng cho anh, phần lớn đều được đóng gói không có dấu vết mở ra, chúng đều bị anh tiện tay mà nhét vào trong ngăn kéo này.
Anh ngồi xuống mặt đất, lấy từng cái ra nhìn.
Các món quà đều được chuẩn bị tỉ mỉ, có áo sơ-mi, dây thắt lưng, còn có một số đồ vật nhỏ khác.
Bỗng nhiên, tay anh dừng lại.
Ngăn kéo thấp nhất đặt một mâm sứ, nó lớn hơn cái bát một chút, phía trên là hình ảnh hai nhân vật hoạt hình, một nam một nữ, đang hôn nhau.
Anh cầm lên xem xét, mâm sứ đã bị mẻ một góc, bên cạnh viết một vòng dòng chữ nhỏ: “Kết hôn... Vui vẻ”.
Anh đột nhiên nghĩ tới, đây là món quà Tô Tân tặng anh khi kỉ niệm một năm kết hôn.
Khi nhận được mâm sứ này, anh cảm thấy hai nhân vật đang hôn nhau này đặc biệt chướng mắt, tiện tay ném vào trong ngăn kéo một cái, khiến cho mâm sứ bị mẻ.
Về sau Giản Diệc Noãn đem việc Tô Tân làm nói cho anh nghe, anh mới biết được, hai hình vẽ kia được một người họa sĩ nổi tiếng vẽ, Tô Tân còn cố ý nghiên cứu cách làm đồ sứ, khó khăn lắm mới tự tay làm ra được, tay Tô Tân cũng vì thế mà bị phỏng hai chỗ.
Dùng cả tâm ý nhiều như vậy, lại bị anh dễ như trở bàn tay hủy hoại.
Vết nứt bén nhọn đâm vào ngón tay anh, đau nhức từ đầu ngón tay lan truyền đến trái tim.
Điện thoại vang lên hai lần, nhắc nhở Giản Diệc Thận có bưu kiện, đây là hòm thư cá nhân, có rất ít người biết.
Giản Diệc Thận đón ngăn kéo lại, đem bản thân đang khốn khổ trong hồi ức rút ra, bật máy tính lên xem, là một người bạn anh ủy thác điều tra về hot search weibo.
Cậu ấy có chút việc phải xuất ngoại, gần đây mới trở về, điều tra tốn chút thời gian, cho nên muộn như vậy mới trả lời.
Hot search về buổi hòa nhạc ngày đó thật sự có người mua, thông qua một công ty marketing, người ủy thác thông qua một người bạn giới thiệu, thông qua liên lạc Wechat, ngôn từ rất quen thuộc với quá trình biểu diễn của ban nhạc, cũng cố ý chọn thời gian đưa hot search lên, cuối cùng lấy ảnh chụp Giản Diệc Thận lên đài tặng hoa đẩy lên hot search, được người ủy thác thanh toán một số tiền lớn.
Bạn học cũ cuối cùng hỏi một câu “Tớ nghĩ rằng người này nhắm về cậu, nhưng lại không giống như muốn hại cậu, cậu nên để ý một chút.”
Giản Diệc Thận nhìn đi nhìn lại mấy lần, từ những tin tức bên trong, mặc dù hiềm nghi Bạch Thiến Ngữ sắp đặt hot search này lên rất lớn, nhưng không có chứng cứ chứng minh.
Tiếng chuông chói tai reo lên, Giản Diệc Thận xem, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, lại là Bạch Thiến Ngữ gọi đến.
Điện thoại vừa tiếp nhận, âm thanh êm ái của Bạch Thiến Ngữ truyền đến: “Diệc Thận, tờ từ buổi biểu diễn giao lưu Châu Âu trở về, có mang về cho mọi người một ít quà, cậu chừng nào thì rảnh, tớ đem quà mang đến cho cậu.”
“Cám ơn, cậu thật là có tâm.” Giản Diệc Thận thản nhiên nói.
Bạch Thiến Ngữ tiếng vậy lo lắng nói “Tớ nghe được tin tức giật nảy mình, quá đột ngột, cậu còn tốt đó chứ?”
“Cũng được.” Giản Diệc Thận hời hợt trả lời “Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bạn bè tốt nhất hiểu rõ chuyện này.”
“Vậy tớ coi như vinh hạnh.” Bạch Thiến Ngữ nở nụ cười: “Trời tối ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm có được không? Thuận tiện đưa quà cho cậu.”
“Được.” Cúp điện thoại, Giản Diệc Thận nhìn chằm chằm màn hình nhìn một lát, trong mắt lóe lên một tia lệ quang sắc bén.
Phòng ăn do Bạch Thiến Ngữ đặt, từ khoa học kỹ thuật Thận Ngôn đến cũng gần, hẹn nhau tầm sáu giờ rưỡi buổi tối.
Giản Diệc Thận trong phòng làm việc xử lý xong công vụ, trực tiếp từ công ty đi tới phòng ăn.
Phòng ăn trang trí rất là lãng mạn, cửa được làm từ lúa mạch, lấy màu xanh phấn cùng màu vàng nhạt làm chủ đạo, trước cửa một cặp tình nhân đến dùng cơm cười nói đùa giỡn, sau đó chụp hình ở cánh cửa.
Giản Diệc Thận nhìn một lát, đột nhiên cảm giác được có chút hâm mộ.
Vui vẻ đơn giản như vậy, anh và Tô Tân cũng chưa từng trải qua được.
Tiến vào phòng ăn, Bạch Thiến Ngữ đã đến trước, vừa thấy anh liền ngạc nhiên vẫy vẫy tay: “Diệc Thận cậu tới rồi, tớ nghe nói nhà hàng ngày rất ngon, cậu muốn ăn chút gì không?”
“Gì cũng được.” Giản Diệc Thận thuận miệng trả lời một câu, ngồi xuống phía đối diện.
“Vậy tớ tùy tiện gọi nhé, tớ nhớ cậu thích ăn củ khoai cùng dấm đường nhất, đúng không?” Bạch Thiến Ngữ cười hỏi.
“Cậu ngược lại nhớ rất rõ ràng.” Giản Diệc Thận cười như không cười nói.
Trái tim Bạch Thiến Ngữ nhảy hai nhịp, một hồi sau mới thanh tĩnh lại, nói khẽ: “Sao có thể không nhớ chứ? Năm hai cao trung, chúng ta ở nhà ăn cùng nhau nếm qua bao nhiêu lần.”
Giản Diệc Thận từ chối cho ý kiến, uống một ngụm trà, cầm điện thoại di động lên nhìn.
Bạch Thiến Ngữ vừa gọi món ăn, vừa kín đáo đánh giá Giản Diệc Thận. Cũng như lúc trước, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của người đàn ông này đều vô cùng kiêu ngạo thong dong, khuôn mặt không bị tuổi tác làm già đi mà tăng thêm mấy phần mị lực, mọi động tác đều có sức hút rất lớn đối với phụ nữ.
Vì sự nghiệp và tình cảm song bị đả kích mạnh mẽ, cô phải xuất ngoài.
Ở nước ngoài ba năm, kỳ thật trong nội tâm của cô rất hối hận, hối hận lúc trước sao lại không thử một lần, rõ ràng cô ở cao nhị cùng Giản Diệc Thận trở thành bạn thân, lại bởi vì lòng tự tôn của phụ nữ mà bỏ lỡ cơ hội.
Hiện tại Giản Diệc Thận cùng Tô Tân cuối cùng cũng ly hôn, cơ hội bày ở trước mắt, cô nhịn không được tim đập rộn lên.
Đồ ăn được mang lên, Bạch Thiến Ngữ ở bên cạnh lấy ra một túi quà đưa tới, nở nụ cười xinh đẹp: “Tặng cậu.”
Giản Diệc Thận nhận lấy tiện tay đặt ở trên bàn ăn: “Cám ơn.”
“Không mở ra xem chút sao?” Bạch Thiến Ngữ giận anh một chút: “Tớ đặc biệt vì cậu chọn một cái khăn quàng cổ, trời đã trở lạnh, đến lúc đó mang rất vừa vặn.”
“Trong nhà có rồi, cậu không cần phải mua nó.” Giản Diệc Thận nhìn đồng hồ tay trên một chút: “Cậu còn có chuyện khác không? Tớ lát nữa phải đi sớm.”
“Đuổi tớ sao?” Bạch Thiến Ngữ sửng sốt một chút.
“Mẹ tớ giới thiệu cho tớ đối tượng xem mắt.” Giản Diệc Thận lắc điện thoại: “Khẳng định là kiểu mẫu tớ thích, ôn nhu lại quan tâm, học âm nhạc, rất có khí chất.”
Bạch Thiến Ngữ chợt cảm thấy không ổn. Giản Diệc Thận ưu tú thế nào, không ai rõ ràng hơn cô, từ lúc bắt đầu cao trung, việc nữ sinh đưa thư tình chưa bao giờ bị gián đoạn, chuyến đi xem mắt này, đối thủ của cô lại tăng lên một người.
Cô không thể để ba năm kia phí phạm thêm nữa.
Mẫu hình Giản Diệc Thận thích, giống cô như đúc, hôm nay Giản Diệc Thận chịu đơn độc ra ăn cơm cùng cô, chứng tỏ trong lòng Giản Diệc Thận cô có vị trí đặc biệt.
Bạch Thiến Ngữ hạ quyết tâm.
“Diệc Thận, kỳ thật... Hôm nay tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Ánh mắt Bạch Thiến Ngữ chăm chú nhìn Giản Diệc Thận “Chuyện này tớ nghĩ nên giữ ở trong lòng, coi như đời này sẽ không có hi vọng, nhưng bây giờ liễu ám hoa minh [1], tớ lại có một chút hi vọng xa vời, tớ...”
[1] Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Đáy mắt cô nổi lên một tầng lệ quang, thanh âm run nhè nhẹ, trên đời này không có người đàn ông nào có thể chống đỡ cự được bộ dạng điềm đạm đáng yêu này.
Giản Diệc Thận rủ mí mắt xuống, che giấu trào phúng trong mắt, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
“Diệc Thận, tớ rất thích cậu, từ cao nhị đã bắt đầu thích cậu.” Bạch Thiến Ngữ ánh mắt tràn ngập nhu tình: “Trước kia không dám nói với cậu, thế nhưng bây giờ cậu đã ly hôn, tớ không muốn để chuyện này khiến cho mình tiếc nuối cả một đời.”
Giản Diệc Thận đưa mắt lên nhìn, từ từ hỏi: “Tớ thật bất ngờ. Cậu đi cũng hơn bốn năm? Đã qua lâu như vậy làm sao còn có thể thích tớ?”
“Không có, tớ đi ba năm, ba năm ba mười chín ngày, trước một tuần lễ cậu kết hôn mà đi, cậu cùng Tô Tân năm nay vừa vặn kết hôn ba năm, tớ từng ngày đều nhớ kỹ.” Bạch Thiến Ngữ vội vàng nói.
Giản Diệc Thận không nói, ánh mắt cành trở nên lạnh lẽo khó lường.
Bạch Thiến Ngữ bị anh nhìn mà rùng mình một cái, vội vàng hỏi: “Thế nào? Cậu nhìn tớ như vậy...”
“Bạch Thiến Ngữ, cô quả nhiên biết chuyện này, tôi thật quá xem thường cô.” Giản Diệc Thận từng chữ từng chữ bật ra, không kiềm chế được tức giận nói.
Bạch Thiến Ngữ hoảng loạn: “Diệc Thận... Cậu có ý gì? Chẳng lẽ tớ yêu cậu cũng có lỗi sao?”
“Cô yêu tôi?” Giản Diệc Thận cười lạnh một tiếng: “Cho nên cô bởi vì năng lực không đủ để đứng đầu buổi nhạc hội mà lừa gạt tôi rằng cô bị cha Tô Tân hãm hại, cho nên cô cố ý tính toán thời gian ngày kỷ niệm kết hôn, tổ chức buổi hòa nhạc, khi tôi nói có việc không tới được, thì cô nhất định phải lôi kéo tôi đến nghe xong bài nhạc rồi lên tặng hoa rồi đi. Sau đó mua hot search, đem chuyện này đặt tới trước mặt Tô Tân, hung hăng đâm một nhát dao lên ngực cô ấy, đè sập cọng rơm cuối cùng của cô ấy...” Giản Diệc Thận nói không được nữa.
Bạch Thiến Ngữ mưu đồ không thể nói là không ác độc, từng bước một đều tính toán rất chuẩn xác.
Anh đã từng cho rằng mình rất hiểu người bạn này, lại không nghĩ rằng có người rắp tâm hại anh, muốn chen chân vào hôn nhân của anh.
Nhưng anh có tư cách gì mà mắng chửi Bạch Thiến Ngữ chứ?
Sở dĩ âm mưu có thể thành công, trong đó khâu mấu chốt nhất, không phải Bạch Thiến Ngữ, cũng không phải những người khác, mà chính là anh.
Là anh quên đi ngày kỷ niệm cưới, là anh không tin Tô Tân, giữa Tô Tân và Bạch Thiến Ngữ lựa chọn đi xem buổi hòa nhạc trước.
Nếu như nói Bạch Thiến Ngữ mài một con dao sắc bén, vậy anh chính là người cầm dao, tự tay đem con dao này đâm vào trái tim Tô Tân.
“Không có... Tớ không có... Diệc Thận tại sao cậu lại hiểu lầm tớ như vậy...” Bạch Thiến Ngữ nói năng lộn xộn giải thích “Tớ căn bản không biết cậu đang nói cái gì...”
“Còn không thừa nhận?” Ánh mắt Giản Diệc Thận lạnh lùng: “Tôi đã điều tra ra nick Wechat cùng số điện thoại người ủy thác.”
Bạch Thiến Ngữ ngây người như phỗng, đôi môi run rẩy, một hồi lâu mới há miệng run rẩy nói: “Diệc Thận, Diệc Thận cậu hãy tha thứ cho tớ, là tớ quá yêu cậu, thật đó, ba năm qua tớ một mực muốn có cậu, cậu cũng không hề yêu Tô Tân, cô ấy cứ như vậy dây dưa đến cùng quấn lấy cậu không thả, hai người các người cảm tình cũng không tốt, dùng chút thủ đoạn để các người ly hôn, đó cũng bởi vì tớ quá —— “
“Bang lang lang” vài tiếng vang, cốc nước trên bàn ăn, đều bị quét xuống đất, ở dưới chân Bạch Thiến Ngữ vỡ nát. Dọa Bạch Thiến Ngữ sắc mặt trắng bệch.
Giản Diệc Thận đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đe dọa: “Rất tốt, cuối cùng cũng chịu thừa nhận.”
Anh cầm lấy khăn ăn xoa xoa bàn tay bị nước bắn tung tóe, cầm điện thoại di động lên trước mặt Bạch Thiến Ngữ, mỗi chữ mỗi câu đều nghiến răng nói “Tất cả đều đã bị tôi thu lại, cô chen chân vào hôn nhân của tôi, muốn trở thành người thứ ba.”
Bạch Thiến Ngữ trừng lớn hai mắt, đôi môi run lên: “Diệc Thận... Cậu muốn làm gì... Cậu đừng như vậy...”
“Tôi rất muốn tự tay giáo huấn cô một trận, thế nhưng vì loại người như cô mà hao tổn tâm sức, không đáng.” Giản Diệc Thận cười lạnh một tiếng: “Cô đã thích diễn kịch như thế, dứt khoát phải biến thành sự thật. Cho cô thời gian hai ngày ở ban nhạc từ chức, về sau cũng không cần phải đàn violon, nếu như làm không được, vậy đoạn ghi âm này sẽ được công khai, đến lúc đó hậu quả như thế nào, trong lòng cô hiểu rõ nhất. Mất đi niềm yêu thích âm nhạc và thân bại danh liệt, cô chọn một đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT