Thật lòng mà nói thì cái vị phù thủy thây ma với suy nghĩ khác người là nằm ngủ dưới trận pháp ánh sáng kia mang không ít khó khăn đến cho cuộc tìm kiếm của họ.
Trận pháp ánh sáng nằm bên dưới thành phố Thần Sáng và trong thành phố lúc nào cũng có ảnh chiếu tinh thần của mười ba vị Vương Tọa canh giữ.
Trong thành phố này, bất kì một hành động nào dù là nhỏ nhất cũng không thoát khỏi ánh mắt của các vị Vương Tọa kia.
Không thể dùng thuốc phép hoặc là bất kì thủ đoạn nào khác để che giấu bản thân, lén lút đi xuống lòng đất cả.
Nhất định sẽ bị phát hiện.
"Nên làm gì bây giờ?" Mon đau khổ suy nghĩ: "Hay chúng ta tìm một lý do quang minh chính đại để xuống đó đi? Mà lý do như thế nào mới có thể thuyết phục trụ sở hiệp hội đồng ý cho chúng ta xuống dưới trận pháp ánh sáng? Tôi nói tôi làm lạc mất thú cưng chuột chũi của mình và tôi cần phải xuống lòng đất để bắt nó lại thì sao?"
"Hiệp hội sẵn sàng bồi thường cho anh một trăm con chuột chũi." Sigourney cười một tiếng và đi về phòng với Ash.
Mon nhìn hai người và lẩm bẩm: "Vậy không thể lấy lí do tôi rất yêu chuột chũi của mình, không phải nó thì không được sao?"
Lan cười an ủi với Mon: "Không cần vội. Nance nói hội nghị lần này còn tiếp tục bảy ngày nữa, ngày mai chúng ta đi một vòng trong thành phố, điều tra tình hình rồi lại nghĩ cách sau."
Nance cũng nói: "Đúng vậy. Hội nghị chỉ cần ta tham gia là được rồi. Mọi người là tùy tùng thì được tự do sinh hoạt trong những ngày này, chỉ cần không đi vào những cấm địa trong thành phố là được, còn lại có thể đi khắp nơi tham quan."
Mon nghĩ mãi mà vẫn không ra cách nào tốt hơn, anh ta đau đầu mà vuốt thái dương. Thôi, trở về phòng nghỉ ngơi vậy.
Sáng sớm hôm sau, Nance đến sảnh hội nghị giữa thành phố để tham gia hội nghị, mà Ash và những người còn lại rời khỏi tháp phù thủy, âm thầm tìm hiểu về thành phố hoa lệ này.
Bọn họ chia nhau ra làm việc.
Ash mang theo cỗ quan tài đen, Mon thì đi với Lan.
Thành phố Thần Sáng ngoại trừ sảnh hội nghị trung tâm thì chia thành mười ba khu vực, trong mỗi khu vực đều có những tòa tháp phù thủy to lớn. Giữa những khu vực cũng có xây các tòa nhà trang nghiêm to lớn, có thư viện, sảnh triển lãm thuốc phép và hoa văn pháp thuật, xưởng luyện kim, đại sảnh thiền và một loạt các tòa nhà chức năng khác.
Sau khi tìm tòi hết tháp phù thủy thì họ định thăm dò tất cả các địa điểm trên, mong rằng từ đó có thể nghĩ ra cách gì mới.
Mà thành phố Thần Sáng cũng có nhân viên làm việc trong những tòa nhà này.
Bọn họ có thể thử bắt chuyện với vài người, tìm hiểu tình hình của trận pháp ánh sáng một chút.
Ash không biết bên Mon tiến triển thế nào nhưng cậu thì khá là thuận lợi.
Ít ra thì những phù thủy trong thành phố được đồn thổi là có thái độ rất lạnh lùng và ngạo mạn với những phù thủy từ nơi khác đến không hề hờ hững với cậu mà ngược lại còn chủ động bắt chuyện nữa.
Câu đầu tiên mà họ hỏi thường liên quan đến cỗ quan tài đen mà cậu mang theo: "Ôi, trong đó là ngài Trăng Đỏ sao?"
Câu thứ hai là: "Cậu chính là Ash Erwin?"
Câu thứ ba lại là: "Hai người là người yêu thật hả?"
Sigourney thì không nói rồi, chẳng lẽ cậu đã nổi tiếng đến thế rồi ư?
Ash ngại ngùng gật đầu liên tiếp ba cái. Trong lòng cậu thầm chúc mừng Yolande từ xa, nhật báo Rực Rỡ của anh ta đã nổi đến tận thành phố Thần Sáng rồi đấy, quả là một thành tựu không tầm thường.
Hỏi ba câu rồi thì Ash sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện với họ, khá là đơn giản thoải mái.
Đương nhiên, cũng có thể là do đối phương hết sức tò mò về Ash.
Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, dù đã hết hiếu kỳ với thân phận "người yêu của Trăng Đỏ" rồi nhưng những phù thủy đứng tuổi này vẫn có thái độ tốt ra mặt đối với Ash.
Như lời Elena đã từng nói, Ash đáng yêu như vậy, ai mà không thích chứ?
Khó nhằn như Sigourney mà Ash cũng có thể thu phục được, chẳng lẽ còn không thể lấy được cảm tình từ những người bình thường này à?
Ngày đầu tiên, Ash và Mon chia nhau đi hai đường để thăm thú tất cả các địa danh trong thành phố. Đến tối, khi họ gặp lại nhau tại tháp phù thủy thì Nance vẫn chưa về.
Mon ngồi trên một cái đệm, vô cùng phiền muộn mà nói: "Tức thật! Phù thủy trong cái thành phố này toàn mắt cao hơn đầu, người khác nói chuyện với họ mà họ cứ làm như không khí, không nghe không thấy vậy."
Nói ngắn gọn là không thu hoạch được gì.
Ash an ủi anh ta: "Bọn họ cũng không biết nhiều. Cháu hỏi qua không ít phù thủy rồi, họ cũng không có thông tin gì có ích hết."
Mon yên lặng nhìn cậu: "Bọn họ trả lời cậu à?"
Sigourney ngồi ở bên cạnh, phát ra một tiếng cười nhạo như thêm dầu vào lửa.
Mon: "..." Cái thế giới này ở đâu cũng nhìn mỗi cái mặt thôi sao!
"Chỉ có một tin tức có vẻ như sẽ giúp được gì đó..." Ash bị Sigourney chọc cười khiến cậu phải nín cười: "Trận pháp ánh sáng cũng là một trận pháp, luôn luôn cần phải bảo trì định kỳ. Thời điểm bảo trì diễn ra chính là cơ hội tốt nhất để đi xuống lòng đất."
Mon xếp bằng rồi chống cằm: "Trong bảy ngày này có diễn ra bảo trì lần nào không?"
Ash lắc đầu.
"Cho nên những thông tin cậu vừa nói đều vô ích à?" Mon suy nghĩ, rồi lại nói, "Nếu như chúng ta phá hủy hoa văn pháp thuật trong trận pháp, có khi nào bọn họ sẽ lập tức bảo trì hay không?"
Sigourney nhìn cái con người đang không nghĩ được cách nào kia cứ như nhìn một tên thiểu năng, cứ nghĩ toàn những chuyện hão huyền: "Phá hư trận pháp so với chui vào trận pháp thì cái nào khó hơn?"
Đều khó như nhau.
Mà phá hư trận pháp thì muốn chết hơn một chút.
Mon thở dài: "Vậy phải làm thế nào? Bảy ngày sau chúng ta phải rời khỏi thành phố Thần Sáng rồi, đến lúc đó thì tới gần trận pháp ánh sáng cũng không được." Ngài Mercator ngủ chỗ khác không ngon à, sao cứ nhất định phải ngủ trong cấm địa của cấm địa trên lục địa Ilov chứ?
Ash đặt tay lên môi, nhỏ giọng nói: "Thật ra cháu có một cách..." Tối hôm qua khi nghe thấy lời giải thích của Lan thì cậu đã nghĩ ra một cách: "Nhưng không biết có thể thực hiện hay không..." Thế nên cậu một mực chưa nói, cậu muốn tìm xem còn có biện pháp nào khác không.
Đáng tiếc thăm dò cả ngày hôm nay cho thấy rằng khả năng rất lớn là không có biện pháp nào khác.
Sigourney khẽ gật đầu: "Nói thử xem."
Ash cong môi, nói ý kiến của mình cho mọi người.
Muốn xuống dưới trận pháp ánh sáng thì dù là đào đất hay đào hang, hay thông qua bất kì cách gì khác cũng sẽ bị trụ sở hiệp hội hoài nghi là có ý đồ xấu, muốn phá hư trận pháp. Ai biết mấy người xuống dưới trận pháp để làm cái gì, đúng không?
Vì đề phòng những chuyện chưa xảy ra và cũng không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra.
Bọn họ cũng không thể giải thích với trụ sở hiệp hội về mục đích thật sự của việc xuống dưới trận pháp là gì. Không nói đến việc có quá nhiều bí ẩn liên quan đến thời cổ đại, mà chỉ cần mỗi việc bên dưới trận pháp có một phù thủy thây ma đang ngủ say thì cũng đủ làm cho trụ sở ngạc nhiên tới mức đêm cũng không dám ngủ nữa rồi.
Cũng không thể để ngài Mercator vừa tỉnh dậy đã bị hiệp hội liệt vào diện bị truy nã khẩn cấp chứ?
Dưới cảm nhận siêu nhạy của các Vương Tọa, họ không có cách nào xuống dưới trận pháp ánh sáng cả.
Vậy nên để thực tế một chút thì sao không thử nghĩ ra một cách nào đó không cần phải xuống dưới đất cũng có thể gọi ngài Mercator tỉnh dậy?
"Không xuống dưới trận pháp thì không tìm được ngài Mercator, vậy thì sao gọi ngài ấy dậy được?" Mon hỏi.
Ash nhìn về phía Lan: "Cô có thể xác định được vị trí của ngài Mercator dưới trận pháp không?"
Lan gật đầu.
"Ngài ấy chỉ đang ngủ say mà thôi. Dùng cách bình thường để gọi một người đang ngủ dậy cũng có thể đánh thức ngài ấy, đúng không?"
Lan gật đầu.
Ash cười: "Cho nên, điều chúng ta cần làm không phải là đến được chỗ ngài ấy, mà chính là gọi ngài ấy dậy. Gọi một người ngủ say dậy không nhất thiết phải đến cạnh người đó mới gọi dậy được, chỉ cần âm thanh đủ lớn có thể truyền đến tai ngài ấy, giọng nói đủ để khiến ngài ấy chú ý, không thể bỏ qua được thì chúng ta có thể đánh thức ngài ấy rồi."
Ánh mắt Lan sáng lên, cô vui vẻ nói: "Đúng thế! Gọi người khác thức dậy đâu cần phải đến cạnh giường, chỉ cần gọi to lên ở ngoài phòng là được rồi đúng không?"
"Có thể... thử một lần xem sao?" Mon chần chờ nói: "Thành phố Thần Sáng có... quy định không được làm ồn không nhỉ?"
Sigourney lười biếng trả lời: "Không có."
Nếu cái điều nhỏ nhặt này mà cũng phải biên soạn thành quy định của thành phố Thần Sáng thì phải cần bao nhiêu giấy mới ghi hết cả đống điều lệ kiểu đó chứ.
Nhưng mà...
Dù không viết ra thành quy định cụ thể, nhưng trong lòng mọi người đều biết, nên đó đã thành luật bất thành văn rồi.
Chuyện không được phép làm ồn trong thành phố Thần Sáng quanh năm đều nghiêm trang này là điều mà ai cũng phải biết chứ?
Nhưng chắc chắn rằng sắp tới sẽ có vài tên đã biết mà còn cố phạm sai rồi.
Mon cười ha hả: "Đã không có quy định chính thức thì nếu chúng ta có vi phạm thì họ cũng không thể phạt chúng ta đúng không?"
Sigourney giật giật khóe môi: "Cùng lắm thì khiến Nance mất mặt một chút."
Một phù thủy có dàn tháp tùng vô lễ mất trật tự, cái danh này mà truyền khắp Ilov thì có mà thành một trò cười.
Ash: "Chúng ta nên nói trước với thầy một tiếng để thầy còn có cách ứng biến nữa. Nhắc đến thầy thì...sao đến giờ thầy vẫn chưa về nhỉ?"
Sigourney giống như có thể biết được Nance có an toàn hay không, anh tùy ý nói: "Ông ấy không sao hết. Hội nghị của thành phố Thần Sáng có thể diễn ra liên tục trên mấy ngày mấy đêm, không cần phải lo lắng."
...
Lời Sigourney nói như một lời tiên đoán, đến tận khi đêm đã khuya mà Nance quả nhiên vẫn chưa về.
Đêm thứ hai cũng không.
Đêm thứ ba ông vẫn chưa quay lại.
Vì không thể thống nhất hành động cùng Nance nên nhiệm vụ đánh thức Mercator của họ vẫn chưa thể tiến hành được. Mọi người chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng, vừa đợi vừa nghĩ xem còn cách nào hay hơn không.
Chưa kịp nghĩ ra cách nào khác thì khuya ngày thứ tư Nance cuối cùng cũng quay lại. Ông vừa mang gương mặt tiều tụy của mình vào tháp phù thủy vừa cảm khái một câu: "Ilov sắp loạn rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT