dịch: mafia777

Rào rào rào rào!

Bây giờ Hàn Nghệ chỉ cần vừa nghe thấy tiếng gỗ ma sát với mặt bàn liền vô cùng muốn chết, chỉ thấy hai mắt hắn vô thần ngồi trên giường, hai tay máy móc xoa xoa mạt chược.

Mà Tiêu Vân đối diện hắn lại tinh thần sáng láng, vô cùng có tư thế mà xoa mạt chược, tự tin tràn trề nói: "Hàn Nghệ, hôm nay ta nhất định sẽ không thua ngươi nữa, chúng ta cứ đợi xem.

Đại tỷ, ta chơi bẩn đó, sao cô có thể không thua ta được chứ! Không được, cứ tiếp tục như vậy, ta thật sự sẽ chết mất. Ta cũng thật hồ đồ, lôi ra cái gì mà chẳng tốt, lại cứ lôi cái trò mạt chược này ra, biết rõ là một người chơi mạt chược là không ngừng được, thật sự là tự gây nghiệt mà! Nghĩ tới đây, Hàn Nghệ đột nhiên động tâm tư, hỏi: "Tiêu Vân, những tiểu thư khuê các các cô bình thường hay làm gì?"

Đầu tiên Tiêu Vân ngẩn ra, nói: "Còn không phải là cầm kỳ thi họa sao."

Vậy những tiểu thư khuê các các cô có khác quái gì những ca kỹ kia chứ! Hàn Nghệ lẩm bẩm một câu, lại nói: "Vậy còn cô? Trước đây cô thích làm gì nhất?"

Tiêu Vân suy nghĩ một lát, nói: "Đánh đàn."

Đàn? Đúng rồi, ta có thể mua một cây đàn cho cô ta, như vậy thì cô ta sẽ không quấn quít ta chơi mạt chược mãi, cũng sẽ không nghĩ cách làm y phục cho ta nữa. Hàn Nghệ đột nhiên một tay ôm bụng, nói: "Ai ui, ai ui."

Tiêu Vân thấy hắn kêu la, quan tâm nói: "Ngươi làm sao thế?"

Hàn Nghệ co rút khóe miệng nói: "Đau bụng."

Tiêu Vân vừa nghe nói hắn đau bụng, liền vội vàng nói: "Có phải ngươi đi nhà xí rồi không rửa tay đã ăn đồ ăn không."

Hả? Đây chẳng phải là lời thoại của ta sao? Hàn Nghệ suýt chút là chửi thề, lắc đầu nói: "Ta không có bỏ chạy giống như cô vậy đâu, ta chỉ muốn đi nhà xí, cô đợi ta một lát, ta đi nhà xí đã."

Nói rồi hắn liền nhảy khỏi giường.

Vừa mới xếp bài xong, Tiêu Vân cũng đang hứng khởi, nói: "Đi nhà xí mà gấp gáp gì, đánh xong ván này rồi hẵng đi."

Người có ba cái gấp, người đàn bà này có vậy mà cũng không hiểu sao. Mẹ kiếp, vừa nhìn đã biết là tẩu hỏa nhập ma rồi. Hàn Nghệ giận đến mức không thèm đáp lời, trực tiếp xông ra ngoài, sau đósau đó bỏ chạy.

"Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, lỡ như lần sau mình thật sự muốn đi nhà xí, cô ta lại ngăn cản không cho ta đi thì phải làm sao đây? Được được được, bây giờ ta mang một cây đàn đến, đánh đuổi nàng sớm một chút."

Hàn Nghệ lẩm ba lẩm bẩm đi ra khỏi thôn.

Nhưng vừa đến đầu thôn, Hàn Nghệ nhìn thấy đối diện có một đội nhân mã nhỏ đang đi đến, lại trợn trắng mắt, nói: "Ừm thật ra Tiêu Vân muốn cản ta đi nhà xí cũng không phải là không có lý, dù sao thì thế giới bên ngoài thật sự quá con mẹ nó nguy hiểm."

Nói xong, hắn đột nhiên vẫy tay, vui mừng chạy đến, ngoài miệng hét lên: "Dương cô nương, Dương cô nương. Giống hệt như là gặp được thần tượng của mình vậy."

Người đến chính là Dương Phi Tuyết.

Dương Phi Tuyết nhìn thấy một thanh niên tinh thần phấn chết, nhiệt tình vẫy cả hai tay chạy về phía mình, chỉ cảm thấy có chút quái lạ, xuống khỏi ngựa. Nàng vừa xuống ngựa, bốn hộ vệ phía sau cũng nhanh chóng xuống ngựa.

Đi đến trước mặt Dương Phi Tuyết, Hàn Nghệ lại giả vờ như quên mất hành lễ, nói: "Hàn Nghệ bái kiến Dương cô nương."

Cho nên mới nói, có tốt hay không thì phải coi là so với ai. Tuy rằng Tiêu Vân hơi bạo lực, hơi ngốc nghếch, hơi ngu xuẩn, nhưng ít nhất Hàn Nghệ ở bên cạnh cô ta còn có thể cùng ngồi cùng ăn, cười mắng vui vẻ, vô cùng tùy ý. Nhưng trước mặt Dương Phi Tuyết, địa vị xã hội cách nhau quá lớn, cần phải cung cung kính kính, nói chuyện còn phải suy trước tính sau, thử hỏi ai lại thích giao lưu theo phương thức như vậy chứ. Lúc này, Hàn Nghệ thật sự muốn quay về đánh mạt chược với Tiêu Vân.

Dương Phi Tuyết khẽ ừ, mời phần phong thái đại tiểu thư.

Không còn cách nào khác, Hàn Nghệ còn phải rạng rỡ cười nói: "Dương cô nương lại đến săn thú à!"

Dương Phi Tuyết nói: "Dáng vẻ của ta giống đến săn thú sao."

"Không giống lắm."

Hàn Nghệ quang minh chính đại đánh giá thân hình Dương Phi Tuyết một phen. Hắn đương nhiên biết Dương Phi Tuyết không phải đến săn thú, chỉ là đánh giá thân hình một chút.

Đột nhiên sắc mặt Dương Phi Tuyết ngưng trọng nói: "Thật ra ta đặc biệt đến đây tìm ngươi đó, ngươi theo ta qua đây một lát."

Cũng không đợi Hàn Nghệ trả lời, nàng liền đi thẳng đến cây đại thụ bên cạnh.

Có cần bức ép như vậy không nha. Phải, ta không dám không đi, mọi người đều biết, nhưng cô cũng có thể hỏi một câu, nể mặt ta vài phần nha! Trong lòng Hàn Nghệ thở dài, vẫn thành thành thật thật đi qua đó.

Dương Phi Tuyết đi đến gốc đại thụ bên cạnh, xoay người lại, trực tiếp dứt khoát nói: "Chuyện của Vương gia cũng do ngươi gây khó dễ từ giữa phải không? Trong khi nói, hai mắt của nàng nhìn Hàn Nghệ chằm chằm."

Đầu tiên Hàn Nghệ ngẩn người, sau đó nói: "Việc này thật sự không liên quan đến ta. Vẻ mặt vô cùng tự nhiên."

Chỉ với chút đạo hạnh đó của Dương Phi Tuyết, làm sao có thể nhìn thấu Hàn Nghệ. Nàng vốn cho rằng Hàn Nghệ lại giống như lần trước, chủ động thừa nhận, cho nên cũng không có chuẩn bị gì. Lần trước nàng suy nghĩ cả đêm, lại không chút tác dụng gì. Lần này dứt khoát hỏi thẳng, nhưng không ngờ Hàn Nghệ lại phủ nhận dứt khoát như vậy, hồ nghi nói: "Thật sao? Đụng chạm giữa ngươi và Vương Bảo, ta có biết, hơn nữa những chuyện mà ngươi làm lúc trước, ta cũng biết rất rõ ràng."

Rõ ràng? Cô không khỏi cũng quá tự tin rồi. Vẻ mặt Hàn Nghệ thành khẩn nói: "Không gạt cô, thật ra khi ta nhìn thấy vẻ mặt kêu khóc gào thét của Vương Bảo khi đó, trong lòng đích thật cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng việc này thật sự không liên can đến ta. Tuy rằng ta cũng vớt được chút béo bở từ giữa, nhưng đó đều là do ta lao động mà kiếm về được, còn chuyện Vương gia bị lừa, thật sự không có bất cứ quan hệ gì với ta."

Lần trước sở dĩ hắn thành khẩn, là vì hắn đang hành hiệp trượng nghĩa, không có kiếm lời từ giữa. Lần này lại khác, tuy rằng cha con Vương Bảo tội ác chồng chất, nhưng bọn họ hoàn toàn không phạm pháp, lần này thật sự là bị lừa gạt, hơn nữa rõ ràng là lợi dụng Dương gia mà lừa gạt, còn có Thẩm gia trong đó nữa, việc này đánh chết Hàn Nghệ cũng không thừa nhận, nhưng trong lòng Hàn Nghệ vẫn có chút không yên lòng, lỡ như Dương Phi Tuyết nói chuyện giữa bọn họ cho Dương Tư Nột biết, vậy Dương Tư Nột nhất định sẽ phản ứng kịp.

Dương Phi Tuyết híp mắt nói: "Nhưng việc này không khỏi cũng quá trùng hợp rồi, tại sao loại chuyện này luôn có liên quan đến ngươi chứ."

Cái gì mà luôn, tổng cộng cũng chỉ có hai việc được chưa. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Là rất khéo, nhưng thật sự không liên quan đến ta. Ở đây chỉ có hai người chúng ta, thật ra với chứng cứ trong tay Dương cô nương, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy ta vào chỗ chết, ta cần gì phải gạt cô, ta cũng tuyệt đối sẽ không gạt cô."

Dương Phi Tuyết hừ nói: "Sẽ không gạt ta? Ngày đó ở trong rừng ngươi gạt ai hả?"

Nữ nhân thật sự là thích thù dai mà, vẫn là tình một đêm tốt hơn, không dài dòng dây dưa. Hàn Nghệ thở dài, thành khẩn trung thực nói: "Hôm đó ta lừa cô, nhưng chính vì chuyện đó đã khiến ta cảm thấy Dương cô nương thật sự là một người tốt. Nếu lúc đó đổi lại là người khác, hơn phân nửa sẽ không để ý đến ta, cùng lắm cũng sẽ cho ta mấy đồng tiền. Tuy rằng ta đây không biết chữ, nhưng vẫn còn chút lương tâm. Một quan tiền khi đó có thể nói là đã cứu mạng cả nhà ta, việc này ta luôn khắc ghi trong lòng. Nếu ta còn lừa gạt cô nữa, thì thật sự là vong ân phụ nghĩa."

Dương Phi Tuyết bị Hàn Nghệ nói đến xấu hổ, nghĩ bụng, không sai, hắn không cần phải gạt mình. Lần trước hắn cũng rất thành thật thừa nhật tất cả mà. Dù sao thì nàng tuổi còn nhỏ nha, sắc mặt hòa hoãn mấy phần: "Ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Nếu đã không phải là ngươi, ngươi nói thẳng là được, không cần nịnh nọt ta."

Nữ nhân cô thật là dối trá mà. Nếu ta không nịnh nọt cô, cô sẽ nói như vậy sao. Hàn Nghệ nói: "Câu nào của ta cũng là lời tâm huyết, tuyệt đối không phải nịnh nọt."

Nịnh nọt là một môn học vấn, không thể đối phương bảo ngươi đừng nịnh thì ngươi không nịnh, đó là kẻ nịnh nọt nghiệp dư. Là một người trong Thiên Môn, dĩ nhiên là am hiểu đạo lý này sâu sắc. Nịnh nọt nhất định phải hợp ý ngươi, nếu đã như vậy thì ngươi sợ gì chứ. Chỉ cần ngươi kiên trì nịnh, cố gắng nịnh, chăm chỉ nịnh, bỏ mặc tất cả mà nịnh, vậy việc nịnh nọt này trước sau cũng được người ta chấp nhận.

Đừng sợ bị người ta nói dối trá, dù sao đã nịnh rồi, tại sao không tiếp tục chứ.

"Được rồi, việc này tạm thời không nói đến nữa."

Dương Phi Tuyết nhẹ vung tay lên, lại nói: "Ngươi còn nhớ chuyện lần trước nói với ta không?"

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Ta vẫn nhớ rất rõ ràng, nhưng không biết Dương cô nương muốn nói chuyện gì?"

Câu trả lời này vô cùng khéo léo, hắn làm sao nhớ chứ, nhưng lúc này không thể nói là quên được, dứt khoát đẩy vấn đề lại cho Dương Phi Tuyết.

Dương Phi Tuyết nói: "Chính là ngươi nợ ta một ân tình."

Con mẹ ngươi, sẽ không xui xẻo như vậy chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play