Dịch: mafia777

***

Tuy nữ tử này mang mũ có rèm, căn bản không nhìn thấy mặt, nhưng chiều cao đã bán đứng Nguyên Mẫu Đơn rồi. Ở Đường triều, rất khó tìm ra được nữ nhân nào cao hơn Nguyên Mẫu Đơn.

Hàn Nghệ vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Nguyên Mẫu Đơn hơi ngẩng đầu, mặt lạnh lùng, không có nhiệt tình như Phi Tuyết muội tử, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, là đã đi vào trong tiệm quần áo rồi.

Khi lên trên lầu, mũ có rèm đã gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ kia.

Cũng không biết là Nguyên Mẫu Đơn biết cách ăn mặc, hay là nàng vốn cao ráo, lớn lên xinh đẹp, nên mặc cái gì cũng đẹp, dù sao thì hôm nay nàng hoàn toàn mặc theo phong cách người Hồ. Nàng không búi tóc, mà chỉ buộc một cái buộc tóc màu sắc rực rỡ, áo khoác dài buông xuống, thân mặc một cái váy người Hồ màu đỏ trắng, đuôi váy đến đầu gối, mang một đôi giày da màu vàng nâu, phỏng chừng cũng không còn đôi giày màu nào khác phù hợp bộ này nữa.

Nói chung là dáng người nàng cao cao, tư thái hiên ngang, ít một phần dịu dàng, lại nhiều một phần dũng mãnh, hoàn toàn không giống một Nguyên Mẫu Đơn mặc Hán phục xinh đẹp, lả lướt mà hắn từng thấy trước kia.

Bởi vì Nguyên gia của nàng vốn là người Tiên Ti, thế nên Hán phục, Hồ phục gì đều mặc hết.

Đường triều chỉ có điểm này là tốt, trừ phi là trường hợp trang trọng, nhất định phải mặc phục sức theo quy định, thì lúc bình thường, đừng nói là mặc Hồ phục, cho dù ngươi mặc đồ Ba Tư cũng không sao cả, chỉ cần ngươi vui vẻ là được.

"Mẫu Đơn tỷ."

Trịnh Thiện Hành khẽ chắp tay, có vẻ rất tôn trọng nàng.

Hàn Nghệ mới vừa bị bơ, cũng không còn tâm tư chào hỏi nữa.

Nguyên Mẫu Đơn ngược lại cũng không để ý mấy điều này, hỏi: "Thiện Hành, sao ngươi lại ở đây?"

Hàn Nghệ cười nói: "Nơi này chính là cửa hàng của hắn đấy."

Nguyên Mẫu Đơn nhìn xung quanh, rồi cười nói: "Thiện Hành, chúc mừng ngươi, chỉ qua mấy năm ngắn ngủi, mà đã có thể có được một cửa hàng lớn như vậy rồi."

Trịnh Thiện Hành khẽ gật đầu nói: "Hồi trước ít nhiều cũng nhờ Mẫu Đơn tỷ giúp đỡ, nên chuyện buôn bán của ta mới có thể phất lên được."

Hàn Nghệ hóng hớt hỏi: "Chẳng lẽ là Mẫu Đơn nương tử mang ngươi theo buôn bán?"

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Cũng có thể nói là vậy."

Nguyên Mẫu Đơn tiến tới, nói: "Hiện giờ ta cũng không dạy được ngươi nữa, ngươi muốn học thì hãy theo hắn mà học." Nói rồi ngón tay chỉ về phía Hàn Nghệ.

Theo ta học thì theo ta học, nếu không phải Nguyên gia nhà cô trâu chó, thì sớm muộn gì ta cũng cho Nguyên gia nhà cô hít khói. Hàn Nghệ lẩm bẩm.

Trịnh Thiện Hành cũng cực kỳ khiêm tốn nói: "Ta cũng đang học tập Hàn tiểu ca."

Y vừa nói như vậy, Hàn Nghệ cũng không phải rất không biết xấu hổ, cười nói: "Đâu có đâu có. Mẫu Đơn nương tử lại lấy ta ra nói đùa, ta cũng không dám so sánh với Nguyên gia các cô với, ồ, có lẽ nên nói là căn bản không có tư cách so sánh."

Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên cười nói: "Ngươi ngàn vạn lần không thể nói như vậy, hai ngày này tiền ngươi kiếm được, nhiều hơn so với Nguyên gia chúng ta rồi."

Ta hao nhiều tinh lực như vậy, mới buôn bán lời có nhiêu đó tiền, ta dễ dàng sao, trước kia lão tử đi ra ngoài xoay người một cái, cũng không chỉ kiếm nhiều có như vậy, sớm biết thế lúc trước đã không đổi nghề rồi, lừa Nguyên gia các cô ba thành tiền, cũng đủ ta phung phí cả đời. Hàn Nghệ thực là nói không hết buồn bực, hắn thực cảm thấy tiền này cũng không có bao nhiêu, nói: "Đây đều là ai nói đấy a!"

Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Cái này còn cần ai nói sao? Năm mươi văn tiền một thước. Trong mấy ngày, tất cả cửa hàng đều được thuê đi hết, tính toán là sẽ biết."

"Ta chỉ là kiếm trước tiền lời của một năm buôn bán mà thôi, nếu mỗi ngày đều có thu nhập cao như vây, vậy các cô nói như thế nào đều phải a, không thể so sánh với Nguyên gia các cô được."

Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, thầm nghĩ, tiền thuê chính là có điểm này không tốt, cũng quá trong suốt rồi. Giơ tay ra hiệu nói: "Mời Mẫu Đơn nương tử ngồi."

"Cảm ơn."

Nguyên Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, ngồi xuống.

Hàn Nghệ cũng cảm giác mình gần đây kiếm được có chút nhiêu. Phải khiêm tốn một chút, nếu như bị những người phía trên đó ghen đỏ mắt, vậy cũng sẽ không tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại,. mình xuất sắc như vậy, muốn khiêm tốn thật đúng là khó làm a! Nói sang chuyện khác: "Mẫu Đơn nương tử hôm nay tới đây, không biết có gì muốn làm?"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Thật ra cũng không có đại sự gì, ta chỉ là muốn đến xem bên trong Nữ Sĩ Các trang hoàng thế nào, còn có chính là muốn hỏi ngươi một chút, khi nào có thể mở cửa?"

Hàn Nghệ nói: "Chỉ sợ còn phải cần nửa tháng nữa. Bởi vì lần khai trương này, không phải một cửa hàng, mà là rất nhiều cửa hàng cùng mở cửa, tuy nhiên ta đã tận lực cùng bọn họ bàn bạc rồi, hy vọng bọn họ có thể mau chóng chuẩn bị tốt, chỉ là rất nhiều người bọn họ đều không có khái niệm đúng giờ, ta cũng vì vậy mà cảm thấy đau đầu."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Một khi đã như vậy, sao ngươi không trực tiếp định xuống một ngày, nói như vậy, bọn họ sẽ có khái niệm đúng giờ rồi."

Hàn Nghệ cười khổ một tiếng nói: "Trước khi đàm phán, ta đã nhiều lần chiếm được thượng phong, nếu ép bọn họ quá ác, sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại. Hãy cho bọn họ một ít thời gian đi, đến lúc đó ta khẳng định còn có thể cho bọn họ một ngày chuẩn xác, yên tâm, ta tuyệt sẽ không tổn hại lợi ích của mọi người."

"Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi."

Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu.

Hàn Nghệ đột nhiên cười nói: "Đúng rồi, mới vừa rồi ta còn cùng Trịnh công tử nói về cô đó."

Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Nói về ta cái gì?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Nói cô thật sự là rất biết kiếm tiền, ngồi trong nhà, còn không biết chuyện như thế nào, đã có một số tiền lớn chảy vào trong túi áo cô rồi, thật sự là khiến người bên ngoài ghen tị a!"

Nguyên Mẫu Đơn hoàn toàn không hiểu lời này của Hàn Nghệ là có ý gì, nhưng nàng và Hàn Nghệ đã giao tế không ít, biết người này chuyên thích cố làm ra vẻ huyền bí, lại thích làm cho người ta hạ sáo, liền dứt khoát không để ý tới hắn, mà nhìn về phía Trịnh Thiện Hành

Trịnh Thiện Hành đường đường quân tử, tất nhiên sẽ không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Là như vậy, Hàn tiểu ca nói có một loại thực vật có thể dệt ra vải bố tốt hơn, mà có một ngày ta nhìn thấy ở hoa viên nhà các tỷ loại thực vật này."

Ta nói này Trịnh công tử, ngươi làm như vậy, chúng ta còn nói cọng lông nha! Hàn Nghệ nghe vậy thì trực tiếp bưng kín nửa bên mặt.

Hai mắt Nguyên Mẫu Đơn hiện lên một chút sắc vui mừng, nhưng mặt không đổi sắc nói: "Điều đó không thể nào, nếu có loại thực vật này, ta làm sao có thể không biết."

Dối trá a!

Hàn Nghệ biết rằng trong lòng Nguyên Mẫu Đơn khẳng định đang vui lật trời rồi ấy.

Trịnh Thiện Hành nói: "Theo Liệt Hổ nói, loại thực vật này được tỷ gọi làm bạch tử, nhưng đây đều là Hàn tiểu ca không dám xác định."

"Bạch tử?"

Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi liếc mắt Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, mặt ngươi không thoải mái sao?"

"A?"

Hàn Nghệ vội vàng bỏ tay xuống, nói: "Không có. Ta chỉ là bị sự thành thực của Trịnh công tử làm cảm động."

Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, hỏi: "Thiện Hành nói đều là sự thật"

Hàn Nghệ bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Nếu cô có thể gieo trồng đại quy mô, có bao nhiêu, chúng ta thu bấy nhiêu, nhưng có một điều kiện tiên quyết, giá cả phải thích hợp."

Đôi mắt Nguyên Mẫu Đơn bắt đầu chớp động, lắc lắc đầu nói: "Ta có một loại phương thức. Có thể do mọi người chúng ta cùng nhau định giá tiền này."

Trời ạ!

Hàn Nghệ một tay nâng cằm lên, không lên tiếng.

Trịnh Thiện Hành nhìn chung quanh, hiếu kỳ nói: "Xin thứ cho Trịnh mỗ ngu dốt, các ngươi đang nói cái gì?"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ta cũng muốn nhập một cổ phần vào trong tiệm quần áo này của ngươi."

Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Mẫu Đơn tỷ. Ta nhớ được trước kia tỷ không có hứng thú đối với cái tiệm này của ta mà."

Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Trước kia ngươi là bán vải, mà vải ta cũng có, dĩ nhiên không có hứng thú, nhưng hiện giờ ngươi bán quần áo, cái này thì lại khác rồi."

Xem đi. Xem đi, nàng hiện tại cũng không phải là Mẫu Đơn tỷ của ngươi, mà là một gian thương không hơn không kém, ngươi thành thực với nàng như vậy, nàng còn không gài bẫy ngươi.

Hàn Nghệ nhìn Trịnh Thiện Hành vẻ mặt quẫn bách, trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng cũng biết, người này không đáng tin cậy, chỉ có thể lên tiếng nói: "Mẫu đơn nương tử, đây chẳng qua là buôn bán vốn nhỏ. Nguyên gia cô nhiều ngành mua bán cần cô chiếu cố như vậy, cô làm gì kéo chuyện phiền toái này nữa."

Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Cái này ta cũng theo ngươi học đấy."

Hàn Nghệ vẻ mặt oan uổng nói: "Con người ta đây chính trực thế nào, làm sao có thể biết dạy cô mấy thứ này, cái gì thấy việc nghĩa hăng hái làm, giúp người làm niềm vui, thì ta lại không thấy cô học được."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi nhớ rõ ngươi chỉ dựa vào một câu, đã cùng ta phân chia 5:5."

Hàn Nghệ ngẩn người, biết nàng là đang nói về chuyện luyện đường, bèn nói: "Ta đó là đã ra kỹ thuật, hơn nữa là độc nhất vô nhị. Cô chỉ có thể cùng ta hợp tác, ta lấy của cô năm thành đã tính là vô cùng nhân từ rồi."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Nhưng bạch tử cũng chỉ có nhà của ta có, ở Trung Nguyên chỉ sợ cũng không có ai so với ta biết gieo trồng bạch tử này hơn cả, hơn nữa ta có thể có đất đai để gieo trồng bạch tử đại quy mô. Chiếu theo như thế, người đã bỏ ra đất, còn phải bỏ ra hạt giống, ta hẳn là phải bảy thành mới xem như khá nhân từ a."

Đây là cái gì?

Đây là lũng đoạn!

Hàn Nghệ giờ một chút phát cáu cũng không có, hắn vốn là muốn từ từ dần dần chậm rãi hạ sáo, chậm rãi lừa, nào biết được Trịnh Thiện Hành đều nói ra hết rồi.

Trịnh Thiện Hành nói: "Mẫu Đơn tỷ, ta thật sự là không biết hành động này của tỷ là dụng ý gì?"

Nguyên Mẫu Đơn chi tiết nói: "Nhà của ta có dâu, có bông, có đay, nhưng những dân chúng kia đồng dạng cũng có, hơn nữa triều đình cũng có, người nào cũng có thể canh cửi, trong đó lợi nhuận ít càng thêm ít, làm cho nhà ta cũng không muốn tiếp tục trồng những thứ này, trồng trái cây và rau xanh đều so với những thứ này kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng quần áo bất đồng, hiện giờ bán quần áo chính là vô cùng ít ỏi, cái này cũng giống như mía và đường mía, đường mía tuy là làm từ mía, nhưng lợi nhuận cao hơn mía nhiều, không nói gạt ngươi, kỳ thật ta cũng từng nghĩ đến chuyện làm kinh doanh quần áo, nhưng không có bản lĩnh này, vì vậy mới không làm."

Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: "Mẫu Đơn tỷ, cửa hàng của ta đây đã có năm thành là của Hàn tiểu ca rồi, ta chỉ có năm thành thôi."

Nguyên Mẫu Đơn nhìn về phía Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ kích động nói: "Cô nhìn ta làm gì, ta cũng chỉ là giữ lấy năm thành mà thôi."

"Các ngươi đã không muốn, vậy quên đi."

Nguyên Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, vô cùng mê người, nhưng đây không liên quan gì đến vẻ đẹp của nàng, mà là, thương nhân mỉm cười đều rất mê người, lại nói: "Chẳng qua ta cho rằng chúng ta hợp tác là tốt nhất, Thiện Hành có tiệm vải, ta có hết thảy nguyên liệu hàng dệt, mà Hàn Nghệ ngươi có kỹ thuật, nếu chúng ta hợp tác mà nói, chúng ta không cần cầu bất cứ kẻ nào. Mặt khác, nếu các ngươi không cùng ta hợp tác, mà là dựa dẫm vào ta mua bạch tử, như vậy các ngươi phải cầu ta."

Trịnh Thiện Hành trong lòng cực không muốn, y cũng chỉ còn lại có năm thành thôi.

Thật sự là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Hàn Nghệ hơi có vẻ ảo não nhìn Trịnh Thiện Hành, hơi hơi trầm ngâm nói: "Cô lấy một ngàn quan cho ta, ta để lại hai thành cho cô."

Hắn theo đuổi tiền chỉ là thứ yếu, mấu chốt là cùng những đại gia tộc này có quan hệ hợp tác, chỉ có khi làm cho ích lợi rắc rối phức tạp, đó mới là an toàn nhất, bởi vì trong đó ích lợi càng lớn, liền không có người hy vọng hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn biết rằng Trịnh Thiện Hành sẽ không thể nào đồng ý, không chỉ có mình tự nhiên bỏ ra. Theo toàn cục mà nhìn, hắn vẫn thích cùng với Nguyên Mẫu Đơn hợp tác hơn.

Trịnh Thiện Hành nghe vậy thì quá sợ hãi, ngươi đây thật đúng là dám nói a!

Nguyên Mẫu Đơn mỉm cười một tiếng, nói: "Các ngươi mở tiệm này, chỉ sợ vẫn chưa tới ba trăm quan đi."

Hàn Nghệ nói: "Cô nói không có sai, nhưng tiền này chính là đánh cuộc tương lai, ta nói thật cho cô biết, đến lúc đó đừng nói một ngàn quan, chỉ sợ năm nghìn quan cũng mua không được một thành, cô hãy biết đủ đi."

"Đây chỉ là ngươi đang khoác lác mà thôi." Nguyên Mẫu Đơn không có chút nào bị hắn lừa dối, cười hỏi: "Vậy không biết ngươi lại dùng bao nhiêu tiền để Thiện Hành cho ngươi năm thành cổ phần."

Hàn Nghệ hừ một tiếng: "Ta dùng ta một nửa Phượng Phi Lâu đánh cuộc lấy năm thành cổ phần này đấy, hiện giờ giá cả Phượng Phi Lâu ta, cô cho rằng một ngàn quan là có thể mua được? Chỉ một năm tiền thuê cũng không phải có một chút như vây a!"

Nguyên Mẫu Đơn không quá tin tưởng Hàn Nghệ, vừa nhìn về phía Trịnh Thiện Hành.

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.

Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi nhíu mày, trầm ngâm chốc lát nói: "Ta ra ba trăm quan, nhưng phải ba thành cổ phần."

Mẹ kiếp! Rõ ràng chính là muốn đè ta một đầu a! Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Điều đó không có khả năng, nói cho cô biết, không có ta, tiệm này của các cô không chơi được một vòng, ném bao nhiêu tiền đi vào đều là lỗ đấy."

Trịnh Thiện Hành đều nghe đến hôn mê rồi, hôm nay mới biết được, thì ra chính mình còn chưa khai trương cửa hàng mà đã nổi tiếng như vậy, động một chút là mấy trăm quan, hơn một ngàn quan, đây cũng có thể xem như toàn bộ tiền của cá nhân y rồi, nghĩ thầm rằng, các ngươi mua bán nhiều như vậy, ta có thể kiếm được bao nhiêu từ vụ mua bán này. Trong lòng quyết định chủ ý, một thành cũng không thể nhượng cho nữa.

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Được rồi, ba trăm quan, hai thành."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Thành giao."

Tuy rằng cái này không có bất cứ quan hệ nào với Trịnh Thiện Hành, nhưng y vẫn có một loại cảm giác bị người chia cắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play