Dịch: mafia777

***

"Mộng Dao, muội nói cái gì? Lưu tỷ, Tang Mộc đại ca bị người của quan phủ bắt đi á?"

Mộng Nhi, Đông Hạo nghe xong thì lần lượt cả kinh thất sắc, đều vội vàng bu lại.

Hàn Nghệ cũng chấn động, vội vàng hỏi: "Chuyện này là sao?"

Mặt Mộng Dao như đưa đám nói: "Cụ thể ta cũng không rõ lắm, hình như là có người mượn chiêu bài của Phượng Phi Lâu chúng ta để đi lừa gạt các hương thôn xung quanh."

"Đi lừa gạt?"

Hàn Nghệ ngẩn người, dường như không tin vào lỗ tai mình, kinh ngạc nói: "Cô nói rõ một chút đi!"

Mộng Dao lắc đầu nói: "Việc này ta cũng không biết, chỉ là mấy ngày trước có mấy người đến chỗ chúng ta đòi máy dệt vải. Nhưng khế ước mua bán bọn họ đưa ra hoàn toàn không phải từ chỗ Phượng Phi Lâu chúng ta, thế nên Tang Mộc đại ca không chịu đưa, khi đó còn tranh cãi rùm beng lên. Cuối cùng bọn họ còn nói đi báo quan. Lúc ấy chúng ta còn cho rằng bọn họ muốn đục nước béo cò, không ngờ đến ngày thứ ba thì người của quan phủ đến."

Tuy rằng Mộng Dao kể nghe không rõ ràng lắm, nhưng Hàn Nghệ dù sao cũng là dân lừa đảo chuyên nghiệp, vừa nghe là đã hiểu, không khỏi giận tím mặt, ngươi cướp thì thôi đi, lại còn dám đi lừa ở chỗ ta, chuyện này thật đíu thể chấp nhận mà! Nói: "Đây là chuyện khi nào?"

"Chính là chuyện hôm qua, hôm nay trời vừa sáng thì Trà Ngũ đã đến huyện nha hỏi thăm tin tức, bây giờ hẳn cũng sắp về rồi."

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi, Mộng Dao vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng Trà Ngũ: "Tiểu Nghệ ca, Tiểu Nghệ ca, cuối cùng ngươi cũng về rồi."

Hàn Nghệ quay lại nhìn, chỉ thấy Trà Ngũ mồ hôi đầy đầu chạy đến, vội vàng tiến lên hỏi: "Trà Ngũ, ngươi đến đúng lúc lắm, bọn Lưu tỷ bị nhốt ở đâu?"

"Lưu tỷ và Tang Mộc bị giam ở huyện nha, Tiểu Nghệ ca, ngươi..."

"Được rồi, bây giờ ngươi dẫn ta đi đi."

Hàn Nghệ lại nói với bọn Mộng Dao: "Các ngươi chờ ở đây, bây giờ ta đi đón Lưu tỷ và Tang Mộc về."

Mộng Dao nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi phải cẩn thận nha!"

Hùng Đệ chu cái môi múp míp lên nói: "Mộng Dao tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, bây giờ Tiểu Nghệ ca cũng làm quan đó."

Hàn Nghệ hơi trừng mắt, nói: "Tiểu Béo, đừng nói bậy."

Tiểu Dã nói: "Hàn đại ca, đệ đi chung nha."

Hùng Đệ nói: "Đệ cũng muốn đi."

Đám người Đỗ Tổ Hoa cũng nhao nhao yêu cầu đi chung.

"Các ngươi đừng tham gia náo nhiệt."

Hàn Nghệ nói: "Tiểu Dã đi chung với ta là được rồi." Nói đoạn hắn lại thấy Hùng Đệ u oán nhìn hắn, bất lực nói: "Tiểu Béo, đệ cũng đi đi."

Hùng Đệ lập tức bật cười ha ha.

"Yên tâm, đây cũng không phải chuyện lớn gì, các ngươi không cần quá lo lắng, ta nhất định sẽ đón Lưu tỷ và Tang Mộc về."

Hàn Nghệ quét mắt nhìn, chợt thấy bên cạnh Mộng Tư có một nam nhân xa lạ đứng đó, tuổi ước chừng hai mươi, dáng vẻ cũng coi như là đẹp trai, trong mắt không khỏi lóe lên chút ngạc nhiên, nhưng bây giờ hắn cũng không kịp hỏi han, cùng với Trà Ngũ, Tiểu Dã, Hùng Đệ đi về phía huyện nha huyện Trường An.

Trên đường đi, Hàn Nghệ lại cẩn thận hỏi han Trà Ngũ một phen.

Hóa ra sự việc xảy ra ở một hương trấn xa xôi ở huyện Trường An. Hương trấn này cách thành Trường An khá xa, đi về chí ít cũng cần hai ba ngày, máy dệt vải vẫn chưa được phổ biến về phía này, dù sao thì vận chuyển thời cổ đại vô cùng không tiện lợi, nhưng dân chúng ở đó đều nghe nói đến chuyện này. Mà những tiểu tử kia lại lợi dụng điểm này mà nói cái gì Phượng Phi Lâu muốn tìm hiểu một chút xem thử ở đây có bao nhiêu dân chúng muốn mua máy dệt vải, nếu nhiều người mua thì Phượng Phi Lâu sẽ phái người vận chuyển máy dệt vải đến.

Nói cách khác tức là bảo dân chúng giao tiền cọc trước, thậm chí còn cố ý nói cái gì mà máy dệt vải có hạn, ai giao nhiều tiền thì có được trước, còn nói gì mà trả hết tiền một lần sẽ được giảm hai mươi văn tiền, dù sao cũng là lừa gạt dân chúng giao nhiều tiền hơn.

Sau khi Hàn Nghệ nghe xong thì trong lòng thầm buồn cười, vậy mà cũng có thể gạt được, ta mẹ nó dứt khoát vẫn đi làm lừa gạt đi, nhưng đồng thời cũng vô cùng buồn bực, nói: "Vậy thì kỳ lạ, chúng ta cũng là người bị hại, huyện lệnh kia dựa vào cái gì mà giam giữ Lưu tỷ và Tang Mộc?"

Trà Ngũ nói: "Ta cũng không rõ, nhưng huyện nha không chịu thả người."

Làm gì vậy nha! Hàn Nghệ nói: "Những người đó tổng cộng bị lừa bao nhiêu tiền?"

Trà Ngũ nói: "Đại khái lừa gần một vạn tiền."

Căn cứ vào giá cả hiện nay, một vạn tiền cũng không phải ít nha!

Hàn Nghệ gật đầu, trong lòng cũng có dự tính. Việc này Phượng Phi Lâu không sai, làm ầm ĩ đến chỗ Hoàng thượng hắn cũng không sợ, dù sao thì hiện tại hắn là tâm phúc của Hoàng đế, cũng không cần lo lắng như vậy, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: "Đúng rồi, lúc nãy ta thấy bên cạnh Mộng Tư có một người lạ, là thân thích của ai, hay là người mà chúng ta mới mời đến?"

Trà Ngũ ngẩn người: "Người Tiểu Nghệ ca nói chắc là Tạ tài tử."

"Tạ tài tử?"

Hàn Nghệ sửng sốt.

Trà Ngũ nói: "Tạ tài tử này có lai lịch lớn nha, là hậu nhân của Trần Quận Tạ thị, tên là Tạ Huy."

"Quý tộc?" Hàn Nghệ bây giờ hiểu chuyện rồi, vừa nghe thấy tổ hợp họ và địa danh là biết có liên quan đến quý tộc rồi.

Trà Ngũ lắc đầu nói: "Trần Quận Tạ thị trước kia là quý tộc cực thịnh một thời, cùng tề danh với Vương gia, nhưng từ lâu đã xuống dốc rồi, chỉ có thể coi là quý tộc tụt dốc, không thể so được với bọn Vương công tử, Trịnh công tử. Tạ tài tử đến Trường An cũng là muốn mưu cầu làm quan."

Hàn Nghệ tò mò nói: "Gã đến mưu cầu làm quan, chạy đến Phượng Phi Lâu chúng ta làm gì?"

Trà Ngũ cười lúng túng.

Hàn Nghệ vô cùng nghiêm túc nói: "Ngươi đừng cười, rốt cuộc là thế nào?"

Trà Ngũ nói: "Là như vầy, Tạ tài tử nhất kiến khuynh tâm với Mộng Tư, thế là..."

Hàn Nghệ cau mày nói: "Thế là cái gì?"

Trà Ngũ nói: "Thế là muốn cưới Mộng Tư làm vợ."

Hùng Đệ kích động nói: "Thật sao? Mộng Tư tỷ tỷ có đồng ý không?"

"Đệ kích động cái gì?"

Hàn Nghệ buồn bực nói.

Hùng Đệ ha ha nói: "Đệ cảm thấy vui mừng cho Mộng Tư tỷ tỷ!"

Hàn Nghệ trợn trắng mắt, lại nói với Trà Ngũ: "Vậy Mộng Tư đối với Tạ tài tử thế nào?"

Trà Ngũ nói: "Mộng Tư hình như cũng rất thích Tạ tài tử."

Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: "Mộng Tư sẽ không cho y rồi chứ."

"Hả?"

Trà Ngũ sửng sốt, rõ ràng là không ngờ Hàn Nghệ lại trực tiếp như vậy, sau đó vội lắc đầu nói: "Không có, không có, Tạ tài tử người ta là quân tử khiêm nhường, hai người vẫn luôn thủ lễ vô cùng, Mộng Tư cũng chưa từng ra ngoài với Tạ tài tử, đều là Tạ tài tử đến nhà tìm Mộng Tư, hơn nữa Lưu tỷ cũng nói, chuyện này đợi Tiểu Nghệ ca về rồi mới có thể quyết định."

"Tạ tài tử?"

Hàn Nghệ nhớ lại nam nhân diện mạo đẹp trai kia, đột nhiên cười khổ nói: "Không ngờ khi ta không có ở đây, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Đi đến huyện nha huyện Trường An.

Sau khi nha dịch coi cửa thông báo, Hàn Nghệ mới đi vào trong huyện nha, nhưng sai dịch coi cửa chỉ cho một mình Hàn Nghệ vào.

Hàn Nghệ đến trước công đường, chỉ thấy một người trung niên thô béo ngồi trong nội đường, người này chính là Huyện lệnh huyện Trường An, Tiết Giai.

Chỉ nghe cái họ thôi thì biết người này nhất định xuất thân từ Hà Đông Tiết thị.

Nói là Huyện lệnh, bởi vì huyện Trường An thuộc Kinh huyện, thực ra cũng là một chức quan không nhỏ, chính ngũ phẩm trở lên, có thể nói là cấp bậc thị trưởng.

Đợi khi Hàn nghệ vào trong nội đường, Tiết Giai mới đứng dậy, hơi chắp tay, cười nói: - Hóa ra là Hàn Ngự Sử, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

Đơn giản là chứng minh, ông ta đã biết thân phận của Hàn Nghệ.

Bởi vì Vạn Niên Cung bùng phát lũ không phải là chuyện nhỏ, từ lâu đã truyền đến Trường An, dân chúng cũng biết việc này, nhưng biết không tường tận. Các nàng Mộng Dao không biết chuyện Hàn Nghệ làm quan, nhưng những quan viên kia gần như đều biết, Tiết Giai làm Huyện lệnh huyện Trường An, dĩ nhiên là biết.

Ông ta biết rõ Hàn Nghệ đã là Giám Sát Ngự Sử nhưng lại tỏ vẻ vô cùng lãnh đạm, ngay cả chắp tay cũng rất miễn cưỡng, dù sao thì Hàn Nghệ không xuất thân quý tộc, ông ta có thể đứng dậy đã là nể mặt Hoàng đế rồi.

Hàn Nghệ nhìn thấy trong mắt, cũng đã quen rồi, nghĩ bụng, bây giờ người đang trong tay ông ta, vẫn là đừng đắc tội ông ta tốt hơn, chắp tay cười nói: - Hàn Nghệ bái kiến Tiết Huyện lệnh.

Tiết Giai đưa tay nói: "Mời ngồi."

"Đa tạ."

Sau khi Hàn Nghệ ngồi xuống, Tiết Giai cũng không gọi người dâng trà, nói thẳng vào vấn đề: "Tin rằng Hàn Ngự Sử đến đây vì Lưu Nga và Tang Mộc của Phượng Phi Lâu các ngươi rồi."

Hàn Nghệ gật đầu.

Tiết Giai nói: "Vậy không biết Hàn Ngự Sử dùng thân phận gì đến đây?"

Hàn Nghệ sửng sốt nói: "Việc này có liên quan gì sao?"

Tiết Giai nói: "Liên quan rất lớn, nếu ngươi dùng thân phận Giám Sát Ngự Sử đến đây thì ngươi đã biết luật lại còn phạm luật."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Không biết sao Tiết Huyện lệnh lại nói như vậy?"

Tiết Giai nói: "Dựa theo quy củ, Giám Sát Viện các ngươi đích thực có quyền giám sát tố tụng, nhưng triều ta có chế độ quy định, bất cứ quan viên nào, một khi dính líu đến vụ án, cho dù là cha mẹ, hay là người thân, thậm chí là thầy trò, đều phải tránh đi, không thể can thiệp vào vụ án. Án này cũng có quan hệ rất lớn đến Hàn Ngự Sử, cho nên ngươi không thể dùng thân phận Giám Sát Ngự Sử tham dự vào vụ án này."

Không phải chứ, chế độ của triều Đường còn cao minh như vậy. Hàn Nghệ cũng không sao cả, gật đầu nói: "Hóa ra là thế, xin thứ Hàn Nghệ trẻ người non dạ, không biết những quy củ này."

Dừng một lát, hắn lại nói: "Nhưng ta không phải dùng thân phận Giám Sát Ngự Sử gì đó, dù sao thì ta còn chưa có nhậm chức. Lần này ta đến đây chỉ là muốn làm hết trách nhiệm của một người dân, xem thử Tiết Huyện lệnh có cần tại hạ giúp đỡ gì không, bởi vì chuyện này dính líu đến Phượng Phi Lâu chúng ta, mà ta là đông chủ của Phượng Phi Lâu, theo lý nên đến. Ngoài ra, đối với chuyện Phượng Phi Lâu chúng ta mang lại phiền phức cho Tiết Huyện lệnh, ta cũng cảm thấy thật có lỗi."

Tiết Giai thấy Hàn Nghệ không dùng chức Giám Sát Ngự Sử đến chèn ép ông ta, sắc mặt hòa hoãn mấy phần. Ông ta nghe nói chuyện Hàn Nghệ làm, biết được bây giờ hắn được Hoàng đế ưu ái, vừa rồi ông ta cố ý muốn diệt uy phong của hắn, miễn cho hắn diễu võ giương oai trước mặt mình, nắm quyền chủ động trong tay. Bây giờ thái độ của Hàn Nghệ khiến ông ta vô cùng hài lòng, thở dài nói: "Thực ra ta cũng biết chuyện này hơn phân nửa là không phải Phượng Phi Lâu các ngươi làm ra."

Hàn Nghệ tò mò nói: "Vậy tại sao."

"Ngươi hãy nghe ta nói xong trước đã."

Tiết Giai ngắt lời Hàn Nghệ, nói: "Nhưng chuyện này liên lụy rất rộng, số người bị lừa lên đến trên trăm, hơn nữa trong đó còn có rất nhiều dân chúng có quân tịch trong người, đây là chuyện chưa từng xảy ra từ khi triều ta định đô đến nay, ta không thể không thận trọng đối xử. Giam giữ Lưu Nga và Tang Mộc, chỉ là để tạm thời bình ổn cơn giận của dân chúng. Nếu ta thật sự muốn định tội Phượng Phi Lâu các ngươi, thì sao lại chỉ bắt hai người bọn họ. Thật ra ta đã âm thầm phái người đi điều tra, nhưng manh mối trong tay quá ít, nhất thời không truy xét được."

Phải biết là Lý Uyên khởi nghiệp từ địa khu Quan Trung, mà triều Đường lại là chế độ phủ binh, cực kỳ coi trọng binh lính, dân chúng là binh lính, những người này đều là con cháu binh Quan Trung, quan trọng là số người quá nhiều, Tiết Giai cũng vì thế mà đau đầu không thôi.

Nếu ông ta không trả công bằng cho người bị hại, nếu làm lớn lên, ngày tháng của ông ta cũng khó sống, cho dù nói thế nào thì vụ án này xảy ra trong địa phận quản hạt của ông ta, nói không chừng ngay cả chức quan cũng mất, cho nên giam giữ Lưu Nga, Tang Mộc chỉ đơn giản là hi vọng có thể áp được chuyện này xuống, để tranh thủ chút thời gian cho mình, đương nhiên, có lẽ ông ta còn muốn Phượng Phi Lâu gánh tiếng xấu cho người khác.

Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rõ, nói: "Tức là bắt được mấy tên đó là được."

Tiết Giai lập tức nói: "Đương nhiên."

Hàn Nghệ cười nói: "Việc này rất đơn giản, ta có cách bắt được bọn họ."

"Thật sao?"

Tiết Giai vui vẻ nói.

"Đương nhiên."

Hàn Nghệ gật đầu, trong lòng khinh thường nói, chỉ mấy chiêu mèo quào này cũng dám múa rìu qua mắt thợ, thật sự là muốn chết mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play