Hôm qua là ngày đàn ông, hôm nay nhất định là ngày phụ nữ rồi.
Bây giờ vẫn là buổi sáng, đã thấy 3~4 cỗ xe ngựa đi tới hẻm Bắc, 6~7 thiếu phụ, thiếu nữ bước từ trên xe ngữa xuống, rất vui vẻ tiến về hẻm Bắc.
Bởi đây là "Ngày phụ nữ" đầu tiên, nên nữ nhân cực kỳ ủng hộ, tới từ rất sớm. Họ đương nhiên không phải ủng hộ Phượng Phi Lâu, mà là ủng hộ chính mình. Nếu phụ nữ không ủng hộ "Ngày phụ nữ", thì còn ai coi trọng nó nữa.
Nhưng khi đi vào hẻm Bắc thì phát hiện không giống bình thường, thậm chí còn không long trọng bằng ngày trước. Chỉ có Lưu Nga cùng bốn năm nha hoàn đứng ở cửa hẻm nghênh đón họ.
"Lưu tỷ!"
"Triệu nương tử, Hoàng nương tử, mọi người đã tới rồi!"
Khả năng nhớ của Lưu Nga thật là lợi hại. Nàng và những nữ nhân này đều chỉ từng gặp qua một lần, nhưng có thể kêu tên dòng họ của các nàng một các rất chuẩn xác.
Một vị thiếu phụ trêu ghẹo nói: "Lưu tỷ, chúng ta còn tưởng rằng các cô sẽ giăng đèn kết hoa, khua chiêng gõ trống để chào đón chúng ta chứ."
Thực tế là như dự kiến.
Lưu Nga sao lại không biết, cười nói: "Không dối gì nương tử, hôm qua Hàn tiểu ca vốn là muốn như thế. Là ta khuyên hắn không nên làm như vậy."
"Vì sao?"
"Nam nhân đến đây, Phượng Phi Lâu chúng ta cũng không làm như vậy. Thì vì sao nữ nhân chúng ta đến đây lại phải làm như vậy. Sự đối ngược này có có chút không bình thường. Ta cho rằng, nữ nhân tới đây chơi đùa, vốn cũng là nên thế, vì vậy ta bảo Hàn tiểu ca không có làm như vậy." Lưu Nga cười giải thích nói.
Thật ra là nàng hoàn toàn nói ngược lại. Hôm qua, khi quấn quít Hàn Nghệ, nàng nói phải làm long trọng một chút nhưng Hàn Nghệ một mực phản đối. Cần như thế nào thì cứ như thế ấy, không nên làm cái gì đặc thù quá. Một khi đặc thù thì nữ nhân đến đây sẽ rất đặc thù. Hắn cần là một loại thái độ bình thường. Việc này không cần phải chào mừng. Nhưng Lưu Nga nói như vậy cũng là do Hàn Nghệ bảo. Mục đích đương nhiên chính là để giúp Lưu Nga tranh thủ thiện cảm của các nữ nhân này.
Quả nhiên, Lưu Nga vừa nói, các nữ nhân này đều gật đầu tán thành. Nữ nhân tới đây cũng sẽ được đón tiếp bình thường, sao phải làm long trọng để thu hút ánh mắt của người khác. Tới thì tới thôi. Họ đều khen Lưu Nga suy xét chu toàn.
Lưu Nga lập tức phục Hàn Nghệ sát đất. Đúng là hiểu rất rõ lòng của nữ nhân mà. Bèn vui tươi hớn hở mời các nàng kia vào hẻm.
"À, Lưu tỷ, Hàn tiểu ca đâu rồi? Sao lại không thấy hắn ra?"
Một thiếu nữ dũng cảm hỏi.
Các thiếu phụ còn lại cũng nhìn Lưu Nga với ánh mắt trông chờ.
Lưu Nga cảm thán: "Ồ, Hàn tiểu ca là nam nhân, không tiện ra mặt ạ."
Các nàng nghe thế liền cảm thấy thất vọng.
Triệu nương tử nói: "Lưu tỷ, cô có thể giúp ta chuyển lời đến Hàn tiểu ca, rằng vợ chồng ta rất cảm ơn hắn. Phu quân ta đúng là nghe xong lời của hắn mới cùng ta bình đẳng nói chuyện một đêm, khiến cho tình cảm của chúng ta tăng rất nhiều."
"Cả ta nữa. Phu quân ta hôm qua còn tự mình xuống bếp làm một một bữa cho ta. Việc này ít nhiều liên quan đến Hàn tiểu ca."
"Thật sao, ca ca ta xuống bếp nấu ăn á, đây thật là ngạc nhiên nha! Vậy làm đồ ăn có ngon không?"
Thiếu phụ kia không nhịn được liền bật cười: "Đều nấu không chín."
Các nữ nhân còn lại đều mỉm cười.
"Tuy nhiên tẩu tảu à, ca của ta có thể xuống bếp trổ tài nấu ăn thì tẩu cũng nên biết thế là đủ đầy. Ta là muội muội mười mấy năm mà đến một miếng điểm tâm cũng chưa bao giờ mua cho ta cả."
"Ai nói ta không biết thế là đủ."
Lại có thêm hai ba nữ nhân nữa nhờ Lưu Nga chuyển sự biết ơn đến Hàn Nghệ.
Lưu Nga nhất nhất đồng ý, trong lòng cũng rất là rung động. Chỉ có thể nói là Hàn Nghệ thật là thông hiểu nam nữ.
"Ái chà, Lưu tỷ. Vở "Bạch sắc sinh tử luyến" bao giờ diễn?"
"Chiều nay mới diễn."
"Buổi chiều mới diễn ư? Chúng ta đến buổi sáng thì làm thế nào đây?"
"Không sao. Không sao. Chúng ta lâu rồi không tụ tập. Chỗ này tâm sự cũng tốt mà."
"Đúng như vậy."
Lưu Nga cười nói: "Gần đây, Hàn tiểu ca lại vì nữ giới mà nghiên cứ phát minh một loại cờ. Các cô nếu thích thì thử xem sao."
"Thế à? Vậy thì thử một chút."
"Đúng, đúng. cô mau gọi người lấy ra đi."
Các nàng nghe xong liền mừng rỡ. Hàn Nghệ hiện nay nói câu nào là được lưu truyền câu ấy. Hàn Nghệ nói Phượng Phi Lâu xuất vật gì thì tất nhiên đều là tinh phẩm. Có người nói Hàn Nghệ xuất ra vật gì thì đều thuộc tinh phẩm. Cho nên, các nàng vừa nghe thấy nói là Hàn Nghệ phát minh lập tức mong ngóng ngay.
Lưu Nga lại nói: "Ta xem hôm nay thời tiết tốt. Trong lầu dù sao vẫn có chút hơi ám. Hay là ta gọi mang mấy cái bàn ra nhé."
"Cũng được. Cũng được."
Lưu Nga lập tức sai người kê mấy cái bàn. Cùng gấp ghế, gấp bàn bày ở bên đường.
Sau đó, cầm một bàn cờ hình sáu cạnh làm bằng gỗ, mặt trên có rất nhiều ô hình vuông, mà bàn cờ sáu cạnh còn có sáu cái hình cung, bên trong còn bày đặt một ít quân cờ nhiều màu không giống nhau, cũng đều là hình vuông. Đây là cờ nhảy.
Chẳng qua quân cờ hình tròn khó cầm nên Hàn Nghệ liền biến thành hình vuông đơn giản. Thứ nhất là tiết kiệm thời gian. Thứ hai, có thể tăng không gian cho bàn cờ.
Các nữ nhân nhìn cờ nhảy tưởng đang nằm mơ. Không biết làm thế nào.
Lưu Nga sẽ dạy các nàng chơi cờ nhảy như thế nào. Quy tắc của cờ nhảy này rất đơn giản, đơn giản là nhảy liền nhau, nhảy giống nhau, nhảy cách nhau.
Các nữ nhân rất nhanh có thể chơi. Tuy nhiên, bắt đầu thì đơn giản nhưng muốn chơi giỏi cũng khó. Dù sao đây cũng là trò chơi dùng tới trí tuệ.
Chơi một lúc, các nữ nhân lập tức bị mê muội.
Một lát sau, có không ít nữ nhân tới, nhìn thấy bạn, người nào cũng vây quanh một cái bàn thấp vừa cười vừa kêu, trong lòng tò mò cũng qua xem, thấy các bạn đang chơi cờ. Nhưng lại là một loại vờ chưa bao giờ thấy, vì thế cũng đứng xúm quanh xem.
Nữ nhân vây quanh càng ngày càng nhiều.
Thật là chuyện thú vị!
Bởi vậy, đều hỏi Lưu Nga là cờ gì, còn bàn cờ nhảy nào nữa không
Lưu Nga lại lấy ra mấy bàn cờ cho các nàng chơi.
Một lúc lâu sau, thấy hai bên đường hẻm Bắc đều bày bàn ghế nhỏ, cứ sáu người quanh một bàn, chơi rất sôi nổi.
Có vài nữ nhân thuộc gia tộc lớn, thấy mình cũng phải tham gia, nhưng tới hơi trễ. Lúc này, không khỏi bị cảnh tượng trước mắt gây chú ý, không hiểu mấy nàng kia đang làm gì?
Hỏi mới biết. Xem một lát, lập tức ngứa ngáy tay chân, không nhịn được đành tìm Lưu Nga để lấy mấy bộ cờ nữa đến.
Lưu Nga khó khăn lắm mới nói được với nàng ta là hết rồi, không thể làm hơn.
Xác thực cũng chỉ có bấy nhiêu bàn cờ thôi, dù sao xưởng mộc bên kia vẫn làm máy dệt vải là chính, những thứ này đều là học đồ làm, coi như là luyện tay nghề một chút.
Những nữ nhân tới sau đều tỏ ra tiếc nuối, giá đến sớm chút thì quá tốt.
Cũng không có cách nào khác, chỉ có thể thay phiên nhau, ai thua thì ra ngoài.
Sân sau Phượng Phi Lâu.
Chỉ thấy Hàn Nghệ, Mộng Nhi, Mộng Đình,Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa, Hùng Đệ vây quanh bàn đá, ở giữa bàn đặt một bàn cờ.
Bọn họ đương nhiên cũng đang chơi cờ nhảy.
Thực ra, trong thời gian Phượng Phi Lâu ngừng kinh doanh, Hàn Nghệ bí mật làm cờ nhảy để cho mọi người giải buồn, nhưng là vô cùng bí mật. Mộng Nhi, Hùng Đệ bọn họ cũng biết, nhưng chỉ chơi một chút buổi tối cho vui thôi.
Bởi vì, cờ nhảy chính là chuẩn bị cho ngày nữ nhân.
Hàn Nghệ biết rằng, khó khăn lớn nhất mà ngày nữ nhân phải đối diện, không phải do vừa mới bắt đầu, mà là nội dung. Nếu ngày nữ nhân là ngày vui chơi giải trí mà nội dung rất tục tằn, thiếu thốn thì khẳng định sẽ nhanh chóng mà đi xuống. Cho nên, hắn cảm thấy phải tạo ra cái gì có ý nghĩa một chút. Vì thế, hắn quyết định đem cờ nhảy làm làm một thứ vũ khí hay ho để khẳng định ngày nữ nhân với mọi người.
Không cần nghĩ cũng biết, hôm nay những nữ nhân này sau khi trở về, nhất định sẽ nói với thân nhân của họ về cờ nhảy này, dạy bọn họ chơi cờ nhảy này. Đợi cho sau khi cờ nhảy thông dụng rồi thì nói tới cờ nhảy ắt sẽ nghĩ tới do ngày nữ nhân mà ra.
Hôm nay, Hàn Nghệ rốt cuộc đã bắt đầu mở rộng cờ nhảy. Bọn họ cũng không che giấu, nhanh chóng ra ngoài vui chơi, quên hết những hạn chế trong quá khứ.
"Ha ha. Ta thắng. Ta thắng. La la la!"
Đột nhiên, Hùng Đệ cười ha ha, đứng bên cạnh bàn đá, vặn vẹo cái mông, hoa chân múa tay một cách sung sướng.
Thằng nhóc béo này từ hồi gặp ở Dương Châu, sau khi xem qua Hồ nữ ca múa thì thỉnh thoảng cùng hay làm như vậy, thành những động tác đặc trưng của y.
Đừng thấy Tiểu Béo này khả năng vận động kém mà coi thường. Khi chơi cờ, chơi mạt chược, y thật sự là lợi hại. Tâm tư sáng suốt, suy tính phi thường, chu toàn, mỗi bước đi đều phải nghĩ cực kỳ lâu.
Đám Mộng Nhi, Mộng Đình mày mũi nhăn nhó.
"Được rồi. Được rồi. Hôm nay chơi thế thôi."
Hàn Nghệ đứng lên duỗi cái lưng mỏi, nói: "Mộng Nhi, Mộng Đình, Tiểu Dã, Hoa Tử, đã sáu ngày liền các ngươi vất vả quét sân rồi."
Đừng tưởng Hùng Đề nhảy là vui, Hàn Nghệ mới là người chiến thắng.
Dưới ánh sáng quân cờ khẳng định không có cái gì có ý nghĩa cả. Bị trừng phạt, đối với Hàn Nghệ chỉ là kết hợp lao động và nghỉ ngơi. Dù sao người nào thua thì cũng đi quét sân.
"Biết rồi."
Mộng Nhi, Mộng Đình không gật nổi đầu, rầu rầu rĩ rĩ.
Hùng Đệ lặng lẽ đến bên Tiểu Dã, nói nhỏ: "Tiểu Dã, đệ đừng sợ. Ta sẽ giúp đệ."
Tiểu Dã gật đầu cười hắc hắc.
Mộng Đình tai thính vô cùng, vội nói: "Tiểu Béo, ngươi có thể công bằng được không. Giúp Tiểu Dã thì cũng phải giúp ta chứ."
Mộng Nhi nói: "Cả ta nữa."
Hùng Đệ gãi đầu: "Thôi được rồi."
Tê béo này cũng thật sự là thật thà chất phác. Tính từ trên xuống, ngươi không phải là thua thiệt nhất ư. Hàn Nghệ thấy không được, nói: "Đơn giản là, mấy người cùng nhau quét là được."
Mộng Nhi chớp mắt: "Nghệ ca, ngươi không giúp chúng ta sao?"
Hùng Đệ ha hả nói: "Cô đừng có trông cậy vào Hàn đại ca. Ổng ghét nhất là làm việc này. Trên đường chúng ta tới Trường An, ổng chỉ mặc có mỗi mội bộ y phục. Hô hô hô."
Hàn Nghệ nhan chóng che cái miệng của y lại, bực bội: "Ta nói này Béo đại gia, đệ có thể nói ít đi được không."
Hùng Đề gật đầu ngay.
Tên béo này thật sự là nhanh mồm nhanh miệng, ngăn không được. Hàn Nghệ lúc này mới buông ra, nói: "Được rồi, được rồi. Các ngươi nhanh chuẩn bị đi, lát nữa là diễn rồi. Ồ, ngày mai nhớ quét sân sớm lên một chút".
Vài người ủ rũ từ viện đi ra, chợt nghe được tiếng, Hùng Đệ vui sướng hét to: "Dương tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi."
Hàn Nghệ nghe thấy, sắc mặt căng thẳng ngay, nhìn sang, đột nhiên chạy vào phòng.
Một lát, chỉ thấy Dương Phi Tuyết và Nguyên Mẫu Đơn đi vào. Dương Phi Tuyết nhìn chung quanh một chút, nói nhỏ: "A? Hàn Nghệ. Vừa rồi Tiểu Béo nói hắn đang ở trong viện mà."
Lúc này, chợt nghe to tiếng giữa phòng: "Ta rõ ràng nhớ kỹ để ở chỗ này. Sao giờ không thấy tăm hơi."
"Hình như tiếng Hàn Nghệ."
Dương Phi Tuyết đi đến trước cửa phòng, nhìn vào trong, thấy Hàn Nghệ ở bên trong lật tới lật lui chăn đệm khắp nơi, lấy làm lạ: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."
Hàn Nghệ quay đầu, ồ lên một tiếng: "Dương cô nương, Mẫu Đơn nương tử, các ngươi đã tới à."
Nguyên Mẫu Đơn vừa thấy Hàn Nghệ, hai mắt phóng ra một ánh mắt sắc bén.
Dương Phi Tuyết hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?"
Hàn Nghệ đi ra, nói: "Ủa, không thấy thỏ khuê mật của ta đâu cả."
Dương Phi Tuyết hỏi: "Thỏ à?"
Hàn Nghệ ừ một tiếng: "Con thỏ ta yêu nhất đột nhiên phát hiện không thấy đâu nữa."
Dương Phi Tuyết nói: "Có phải là để ở nơi đâu không nhớ rõ hay không."
Hàn Nghệ nói: "Không thể nào. Nam nhân như ta thỉnh thoảng ôm trong phòng thôi, không biết xấu hổ hay sao mà ôm ra khỏi phòng."
Dương Phi Tuyết gật gật đầu: "Cũng đúng."
Vừa lúc Từ Từ trong nhà đi ra, Hàn Nghệ vội vàng nói: "Từ Từ, cô có thấy thỏ khuê mật của ta không?"
Từ Từ sửng sốt.
Hàn Nghệ giải thích: "Chẳng phải cô thường bực bội với thỏ khuê mật của ta sao?"
Nói xong hắn còn làm ra vẻ tức giận.
Dương Phi Tuyết đột nhiên "phù" một tiếng.
Từ Từ thành thật lắc đầu, nàng không biết chút nào về thỏ khuê mật cả.
"Được được được. Cô lên lầu đi. Bọn Tiểu Béo cũng lên lầu rồi."
"Vâng!"
Từ Từ quay sang Dương Phi Tuyết, Nguyên Mẫu Đơn chào một tiếng, lập tức đi nhanh ra ngoài.
Hàn Nghệ lẩm bẩm: "Kỳ lạ thật! Chẳng lẽ là bị người ta đánh cắp?"
Từ Từ vừa đi, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi đừng có khinh người quá đáng."
Do nàng hôm nay mặc bên ngoài một chiếc áo choàng đỏ cổ tròn. Lúc giận, ngực cao ngất phập phồng thấy rõ.
Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Mẫu Đơn nương tử, cô sao thế? Ta đã đánh mất đồ vật, cô tức giận như vậy làm gì? Thôi, thôi. Ta đang rất bực mình vì mất đồ vật, nhưng cũng không tùy tiện vu oan người khác. Cô yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không vu oan cô trộm đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT